Đột nhiên gã quay đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Ân nói: "Đây là loại dược tề gì? Vì sao hiệu quả của nó lại bạo tạc như thế? !"
Lâm Ân mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, nói: "Nó là đặc sản của bản tiệm! Dược tề bạo kích!"
"Dược tề bạo kích..." Hắc Kỵ Sĩ thì thào mà lặp lại một lần cái tên loại dược tề kia, ánh mắt dần chuyển thành cuồng nhiệt.
"Lợi hại... Tôi thật không ngờ, ở nơi chim không thèm ị này lại có thể sản sinh ra thứ dược tề cường độ đến thế. Có loại dược tề này phụ trợ, hẳn là lực lượng của tôi đã đủ để nghiền ép tay Thợ Săn Ma kia rồi..."
Gã thề. Đây tuyệt đối là loại dược tề có hiệu quả bùng nổ mạnh nhất mà gã từng được gặp.
Loại hiệu quả tăng phúc này, tuyệt đối là không gì sánh kịp, đối với chiến đấu lực, cũng như đối với loại người hiếu chiến như gã!
Lâm Ân bày ra vẻ mặt nghiêm túc, do dự một chút mới nói: "Quý khách, tuy loại dược tề này có hiệu quả vô cùng mạnh mẽ, nhưng trên cương vị là một người chịu trách nhiệm trực tiếp với loại dược tề này, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu. Nói thực, loại dược tề có sinh ra một chút tác dụng phụ nho nhỏ... Nhưng cụ thể là loại tác dụng phụ như thế nào, vẫn cần phải nghiên cứu, quan sát thêm."
Tới cuối cùng, Lâm Ân vẫn quyết định nhắc nhở Hắc Kỵ Sĩ này một câu.
"Tác dụng phụ sao?" Hắc Kỵ Sĩ kia lập tức hoàn hồn, sau đó khóe miệng lại cười lạnh, nói: "Ha hả, quả thật, loại dược tề có thể đề cao sức chiến đấu của tôi lên gần gấp đôi chỉ trong nháy mắt như vậy, chắc chắn sẽ mang theo một chút phản ứng tiêu cực! Nhưng cũng không có gì! Dù phản ứng có tiêu cực hơn nữa, chẳng lẽ nó còn có thể đáng sợ hơn cái chết sao?"
Khóe miệng gã khẽ nhếch lên, kiêu ngạo nói.
Mà cũng chính vào lúc này, một cơn gió vù vù từ ngoài cửa thổi tới.
Mái tóc dài mang theo mỹ cảm đến tột cùng trên đầu gã cũng lập tức bay múa theo gió, rồi... thứ mượt mà đến khó tin ấy cũng chắp cánh đi theo.
"..."
"..."
Ánh mắt Lâm Ân lập tức chuyển thành một mảnh trống rỗng, nói: "Quý khách, hình như tác dụng phụ đã xuất hiện rồi..."
Hắc Kỵ Sĩ nhướng mày nói: "Hả?"
Lâm Ân trừng mắt nói: "Nếu không anh cứ sờ đầu mình một cái coi?"
Hắc Kỵ Sĩ nhướng mày, rất nhanh, gã cũng theo bản năng mà vươn tay lên, sờ vào mái tóc xinh đẹp trên cái đầu đầy xương trắng của mình.
Sàn sạt ——
Thứ xúc cảm bóng loáng vô cùng phản hồi lại. Chỉ trong nháy mắt, con ngươi trong mắt Hắc Kỵ Sĩ đã co rụt vào. Một loại cảm giác bất an vô cùng lập tức xuất hiện trong lòng.
Chẳng lẽ... Gã lại theo bản năng nhìn về phía chiếc gương bên cạnh.
Ông ——
Ánh mắt lập tức rơi vào trống rỗng.
Chỉ thấy trong chiếc gương kia, có một cái đầu trọc bóng loáng mà chói lọi xuất hiện ngay giữa tầm nhìn của gã.
Trọc đến mượt mà, trọc đến triệt để, và trọc đến sáng cả hai mắt.
Đinh ——
Trên cái đầu trọc kia còn lóe lên một vầng sáng chói lòa.
"..."
"..."
Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị không chút kiêng nể đã lan tràn ra xung quanh.
"Tóc tôi đâu?" Hắc Kỵ Sĩ ngây dại nói.
Lâm Ân trố mắt nói: "Ở dưới đất rồi..."
"Đây là tác dụng phụ mà cậu nói đó hả?" Hắc Kỵ Sĩ lẩm bẩm hỏi.
Lâm Ân ngơ ngác trả lời: "Hình như là vậy..."
"..."
Xung quanh tạm thời trở nên yên tĩnh.
"Tao giết mày! !" Chỉ trong nháy mắt, Hắc Kỵ Sĩ đã lao tới, túm lấy cổ áo Lâm Ân, trong lòng thẹn quá hoá giận, đã tức đến sùi bọt mép.
Đinh đinh đinh ——
Cái đầu trọc mượt mà nọ cũng di động cùng với gã, chớp lóe lên từng luồng sáng.
Lâm Ân cũng nóng nảy, nói: "Không phải anh mới nói cái chết anh còn không sợ sao? Anh sợ gì chút tác dụng phụ nho nhỏ ấy? !"
Hắc Kỵ Sĩ trừng to mắt như muốn nứt ra nói: "Nhưng cậu không có nói uống dược tề này vào thì đầu trọc! !"
Lâm Ân trừng mắt nói: "Đúng là anh trọc thật, nhưng anh cũng biến cường nha! Đây chỉ là cái giá nho nhỏ mà anh trả cho lực lượng thôi!"
Hắc Kỵ Sĩ cắn răng, cuối cùng cũng buông lỏng cổ áo Lâm Ân ra, cái miệng không ngừng “Hô hừ hô hừ” phì phò thở.
Ánh mắt gã không ngừng chớp lóe, trong lòng cũng không ngừng tiến hành đấu tranh.
Quả thật, là một chiến sĩ miệt mài theo đuổi lực lượng mạnh mẽ như gã thì cái đầu trọc cũng không phải chuyện gì quá mức khó thừa nhận.
Đinh ——
Hơn nữa, đúng là hiệu quả của thứ dược tề này quá mức kinh người, sau khi uống vào, nó đã tăng phúc lực lượng của gã lên gần gấp đôi.
Đây tuyệt đối là loại dược tề vô cùng tốt.
Leng keng ——
Hơn nữa dù cái đầu bị trọc thì đã làm sao?
Là một Hắc Kỵ Sĩ, chẳng lẽ gã còn để ý tới những tiểu tiết cỏn con này?
Đinh đinh đinh ——
Đúng vậy! Không phải chỉ là rụng tóc thôi sao? So sánh với lực lượng chân chính, rụng một tí tóc có là gì?
Đinh đinh đinh đinh ——
Nhưng mà... gã lại nổi giận mà giơ một ngón tay giữa lên, hướng về phía cái đầu trọc sáng bóng không ngừng đinh đinh đinh mà lóe lên kia, rít gào nói: "Trọc tôi nhịn! Nhưng vì sao nó lại lóe sáng chứ! ! Là bóng đèn hả? ! Cậu đã nhìn thấy cái đầu của ai mà cứ một mực đinh đinh đinh, lóe sáng không ngừng như nó hay không?"
Có thể nhận thấy, cái đầu mượt mà bóng loáng của gã đã mang theo một loại đặc hiệu nào đó rồi. Bởi vì cứ cách vài giây chung, trên đấy lại xuất hiện một luồng ánh sáng.
Còn chói mắt đến lạ.
Đây thực sự là một chuyện phá hỏng tâm trạng của người khác!
Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên đầu, cố gắng trấn định nói: "Quý khách, xin hãy an tâm một chút chớ nóng vội, có khả năng đây cũng là một phần của tác dụng phụ. Hơn nữa không phải chỉ là lóe sáng thôi sao? Hơn nữa, thêm vào một chút đặc hiệu, không phải càng khiến anh trở nên khác biệt với người bình thường hơn hả?"
Hắc Kỵ Sĩ càng không ngừng nghiến răng, rồi “Ca ca” mà nắm nắm tay, ánh mắt hung hăng lóe sáng.
Mà tương ứng với nó, là cái đầu bóng loáng trên cổ gã, cứ cách vài giây lại lóe lên một chút ánh sáng.
"Bao nhiêu tiền một bình>" Gã nghiến răng nói.
Lâm Ân lập tức dựng lên một ngón tay, nghiêm túc đáp lời: "1000 tiền khô lâu, tuyệt đối là tác dụng vượt qua giá cả."
"Cậu còn bao nhiêu bình dược tề như vậy?"
"Cộng cả bình anh vừa uống kia, tổng cộng là mười."
"Tôi muốn toàn bộ!" Hắc Kỵ Sĩ nói xong, lập tức vỗ xuống quầy, vẻ mặt âm trầm.