Lúc trước, Lâm Ân từng kết hợp hai con Thú Chiết Dược Hư Không và Quy Vương Hủ Địa vào cùng một chỗ, cũng hoàn thành quá trình hợp thể biến thân, khiến cho chúng nó trở thành nhân viên chuyển phát nhanh có khả năng phòng ngự mạnh nhất và tốc độ nhanh nhất trong giới.
Hư Không Chiết Dược Quy!
"Quy Quy?" Lâm Ân có chút kinh dị nhìn cái đầu rùa trước mắt, sau đó túm sinh vật kia lên, quan sát một hồi, đánh giá cẩn thận cái xác rùa bên dưới, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Ngươi là con nào nhỉ? Là con từng được ta nhờ chuyển thư cho Tiểu Tiểu hả? Ngươi vẫn chưa bị bóp nát sao?"
Đúng vậy.
Hắn còn nhớ lúc ấy hắn đã hàn tổng cộng là hai con Hư Không Chiết Dược Quy.
Một con dùng để viết thư cầu viện Tiểu Tiểu, một con dùng để khóc lóc kể khổ với sư phụ. Nhưng không cần phải nghi ngờ, sau khi hai con rùa này nhận nhiệm vụ lên đường, chúng nó cũng trực tiếp đi luôn, không quay về nữa, hắn cứ nghĩ rằng chúng nó đã bị người ta hầm làm canh rùa đại bổ rồi.
Thậm chí vì chuyện này, hắn còn chuyên môn dựng cho chúng nó hai tấm bia nho nhỏ ở hậu viện cơ.
"Là —— "
Con Quy Vương kia chậm rãi mở miệng, giống như bản thân nó đã trúng phải ma pháp thời gian trì độn vậy, nó từ từ nhả từng âm tiết, chậm như một con rùa.
"Cho —— "
"Máu —— "
Lâm Ân mở to mắt, kinh ngạc mà vội vàng hỏi: "Là Chiết Dược Quy số 2 truyền tin cho sư phụ ta?"
Con Quy Vương kia chậm rãi ngẩng đầu, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, há mồm nói:
"Là —— "
"Quy —— "
Lâm Ân lại ngạc nhiên nói: "Thì ra là thế, vậy trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi nơi nào? Ta đã thuê các ngươi mất rất nhiều tiền đó!"
Con Quy Vương kia chậm rãi hé miệng, có vẻ như nó vừa nhớ lại một chuỗi ký ức nào đó không được tốt đẹp cho lắm, vì trên gương mặt đần độn kia vừa thoáng hiện một chút sợ hãi.
"Bị —— con rối —— "
"Chơi —— đùa —— "
Trong đầu Lâm Ân lập tức hiện ra hình ảnh có chút quái dị, đó là một đống con rối ấn tiểu quy quy của hắn xuống, làm một vài chuyện gì đó lạ lùng, kỳ cục, không được thân thiện cho lắm.
Hiển nhiên là trong khoảng thời gian này, Chiết Dược Quy số hai sống không được bình yên cho lắm.
"Ngươi đã vất vả rồi." Lâm Ân có chút cảm động lập tức vươn tay vỗ nhẹ xuống xác rùa của nó, nói: "Đầu rùa đã chảy máu rồi, còn chạy một đoạn đường xa như vậy, vội vàng tới chuyển phát nhanh cho ta. Ngươi rất chuyên nghiệp."
Quy Vương: "…"
Vài phút sau, Lâm Ân vừa dùng hai đồng tiền đuổi Chiết Dược Quy rời khỏi, ánh mắt đã nhanh chóng rơi xuống cái bao do chúng nó mang đến đây.
Thứ này chính là hàng chuyển phát nhanh được gửi từ trang viên con rối đến đây sao?
Trong mắt Lâm Ân vừa mơ hồ xuất hiện một chút khát khao cháy bỏng.
Nói cách khác, phu nhân con rối đã trở về nhà rồi, sau đó bà ấy còn rất giữ lời hứa, đã chuyển phát nhanh một tiểu thư con rối đến đây cho hắn rồi sao?
【 đinh! Cảm giác sung sướng của ngươi +10】
【 đinh! Cảm giác sung sướng của ngươi +10】
Trái Trái vừa cảm nhận được cái gì, cô ấy lập tức hốt hoảng nâng tay lên, nói: "Đầu ngốc nghếch, adrenalin và thứ hormone kỳ quái trong cơ thể ngươi kia lại tăng lên rồi!"
Quyết đoán phớt lờ câu hỏi vô tri của Trái Trái, Lâm Ân lập tức hắng giọng, để lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng mở hệ thống ra, dùng một khoản tiền lớn trong quỹ của mình để mua một chiếc áo đuôi tôm, mặc lên người, còn cẩn thận sửa sang lại cổ áo.
Nhưng quá trình này còn chưa hết, hắn lại dứt khoát lấy cưa điện ra, vừa soi gương vừa cạo râu rạch sẽ.
Trái Trái có chút kinh ngạc nhìn Lâm Ân để lộ ra đặc tính đỏm dáng của mình. Cô ấy nhìn hắn một mực soi gương chỉnh sửa dung nhan, lại nhìn hắn sờ sờ cái cằm bóng loáng bên dưới, cứ nhìn mãi cho đến khi hắn lôi cái mũ phớt cao ra, đội lên đầu mình, rồi nhếch môi, bày ra nụ cười mà bản thân hắn tự cho là lịch thiệp nhất.
Đinh ~ Hàm răng lóe lên một tia sáng.
【 giá trị tinh thần của Trái Trái -1】
Trái Trái kinh hoảng rồi.
"Đầu ngốc nghếch, ngươi muốn đi xem mắt hả? Ây cha, ta nói ngươi này, ngươi ăn mặc thì nghiêm túc đấy, nhưng cái bản chất bên trong thì không che giấu được đâu!"
Lâm Ân ấn chiếc mũ phớt cao của mình xuống, chậm rãi nói: "Ngươi chỉ là một bàn tay thì biết cái gì? Người xưa vẫn có câu một ngày là thầy, cả đời là cha, mà chuyển phát nhanh lần này có mang đến một con rối, cô ấy chính là con gái nhân tình của thầy ta. Giữa người cùng thế hệ với nhau, nếu ta không ăn mặc nghiêm túc một chút để gặp cô ấy, chẳng phải đã làm mất mặt thầy ta rồi?"
Trái Trái có chút khiếp sợ nói: "Ngươi thì nói như vậy, nhưng ta vẫn cảm nhận được, ngươi chải chuốt thế này là vì một nguyên nhân kỳ quái khác nữa!"
Lâm Ân trực tiếp phớt lờ Trái Trái, nhanh chân quay về phòng ngủ, nghiêm túc nhìn cái túi to trước mặt kia, sau đó trịnh trọng vươn tay tới, từ tốn mở nó ra.
Ngay lập tức, một chiếc vali xách tay được điêu khắc những đường hoa văn tinh tế đã hiện ra trước mắt hắn.
Lâm Ân hít sâu một hơi, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh xuống
Hắn mở vali ra.
Ngay cả trên địa cầu, hành động này cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc và hình thức trang trọng vô cùng, đó là chưa kể đến loại vali được thiết kế theo phong cách vô cùng riêng tư thế này.
Bảo mật khi chuyển hàng, con rối hình người, khuynh hướng cảm xúc y như người thật, tùy sung tùy dụng [1].
[1] : tùy sung tùy dụng là có thể sạc pin hay sử dụng bất cứ lúc nào cũng được.
Trong đầu Lâm Ân lập tức nhớ lại một chuyện bí mật mà hắn từng phát hiện ra, đó là cái rương thần bí đã bị cha hắn khóa lại rồi giấu dưới tầng hầm ngầm.
Chuyện này sắp bắt đầu rồi.
Có chút khẩn trương nha.
Cũng không biết cô ấy có giống hình ảnh hắn từng nhìn thấy hay không?
Lâm Ân mở lớn hai mắt, trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, sau đó cùm cụp một tiếng, hắn mở mấy cái khóa sập nhanh bên trên chiếc vali xách tay nọ ra, rồi từ từ mở vali.
Gần như ngay lập tức, từng luồng quang hoa chú thuật màu tím đã sáng bừng lên trên những đường hoa văn được khắc trên chiếc vali xách tay kia. Quang mang màu tím bắt nguồn từ chiếc vali kia, lan tràn ra ngoài, chiếu sáng gương mặt Lâm Ân.