Dựa vào những sợi tơ kia dẫn dắt, cô bé trong chiếc vali nọ lập tức dùng một loại tư thế cực kỳ quỷ dị, thẳng tắp bay lên không trung ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn một chút kinh hãi của Lâm Ân.
Chỉ thấy cánh tay và hai chân của cô ấy duỗi ra, mũi chân tao nhã chạm xuống đất, giống như một mỹ nhân trong tranh, cô gái ấy đã nhanh chóng đứng thẳng bên cạnh chiếc vali xách tay của mình.
"Ngươi chính là ông chủ của ta sao?"
Cô ấy dùng một loại giọng điệu sơ cứng, thoáng hiện
Cô ấy chính là Hắc Huyền Nguyệt, đứa con gái thứ bảy được phu nhân con rối thu dưỡng, người đã đánh bại chị cả trong nhà, khống ngẫu sư nắm giữ năng lực chiến đấu tuyệt đối trên phương diện khống chế chiến trường.
Xinh đẹp mà tao nhã, cao lãnh mà máy móc.
Lâm Ân lập tức đứng lên, mỉm cười vươn tay về phía cô ấy, đứng đắn nói: "Chào cô, tôi tên là Lâm Ân, thật vui khi được nhìn thấy cô. Tôi là con nuôi cũng như học trò của vị tình nhân do mẹ nuôi cô lựa chọn, bởi vậy, có thể coi chúng ta là thân thích. Nếu không ngại, cô có thể gọi tôi là anh.”
Hoàn toàn không cần phải che đậy hay giấu giếm cái gì!
Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, rồi cúi người, bày ra một tư thế chào hỏi vô cùng tao nhã, tiếp đó, thân thể cô ấy giống như U Hồn, nhẹ nhàng bay về phía sau, tà váy bay lơ lửng, đã nhanh chóng biến mất ngay trước mặt Lâm Ân.
Lâm Ân trố mắt nhìn theo.
Cùng lúc ấy, giọng nữ thoáng hiện một chút máy móc đã vang lên ở góc phòng: "Khế ước đạt thành, trong ba mươi ngày kế tiếp, ta sẽ tuân theo khế ước thuê mướn, cam đoan bảo hộ cho sinh mệnh của ngươi an toàn. Trong thời gian khế ước có hiệu lực, bất cứ một sinh vật có địch ý với ngươi, đều sẽ bị coi là mối uy hiếp, ta sẽ ban cái chết cho chúng."
"Dựa theo hiệp nghị thuê mướn, trong giai đoạn này, mỗi ngày ngươi cần phải duy trì ít nhất là một lần bổ sung năng lượng cho ta. Nếu như có mệnh lệnh ngoài định mức nào đó, xin hãy cân nhắc và đưa ra mệnh lệnh nằm trong phạm vi của hiệp nghị thuê mướn. Nội dung cụ thể mời xem kỹ bên trong sổ tay sử dụng của ta."
"Chào buổi sáng, Lâm Ân tiên sinh."
Lời nói này giống hệt như một cỗ máy đang đọc lại chuỗi văn tự được viết sẵn ra trên giấy, không mang theo một chút tình cảm nào.
Quả nhiên… tình huống này giống hệt những gì phu nhân con rối từng nói.
Độ khai phá tình cảm cực thấp, cô ấy không hề giống những con rối khác.
Lâm Ân chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng lấy chiếc mặt nạ mỏ chim ra, đeo lên đầu, nhanh chóng chuyển đổi chức năng của thấu kính bên trên thành hình thức khảo sát.
Tới lúc này, hắn mới mơ hồ mà nhìn thấy hình dáng của vị tiểu thư con rối kiaở trong phòng, nói cách khác, cô ấy đã mở ra một dạng hình thức ẩn nấp nào đó, rồi âm thầm tiến hành bảo vệ hắn.
Quả nhiên là người chuyên nghiệp mà.
Nhưng làm như vậy, chẳng phải là hắn không thể ngắm nghía dung mạo xinh đẹp kia sao?
Được rồi, Lâm Ân cũng biết, hiện giờ hắn mới nhận hàng, còn quá sớm để yêu cầu ở đối phương bất cứ điều gì.
Hơn nữa, chuyện gì cũng vậy, cũng phải tiến hành theo chất lượng, cũng cần chậm rãi bồi dưỡng mới nên cơm nên cháo.
"Vậy cô còn yêu cầu gì khác không?" Lâm Ân dò hỏi.
Hồi lâu sau, giọng nữ kia mới một lần nữa vang lên trong phòng: "Nếu có thể, xin cung cấp cho tôi một quyển hoặc nhiều quyển sách cũng được."
Lâm Ân gật đầu.
Xem ra cô gái này cũng không phải một bộ máy móc chân chính, tuy độ khai phá tình cảm cực thấp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Cô ấy thích đọc sách, nghĩa là tiềm năng khái phá vô cùng lớn.
Lâm Ân lập tức nhìn vào bên trong chiếc vali xách tay. Quả nhiên hắn đã phát hiện ra vài món vật phẩm được đính kèm.
【 sổ tay sử dụng con rối x1】
【 hiệp nghị thuê mướn x1】
【 dây cót có một chút khác biệt nho nhỏ x5】
Lâm Ân do dự mà cầm lấy mấy cái dây cót có một chút khác biệt nho nhỏ kia, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư con rối, thứ này chính là dây cót dùng để bổ sung năng lượng cho cô sao? Sử dụng nó như thế nào? Có điều gì cần chú ý hay không?"
Giọng nói của Hắc Huyền Nguyệt lại một lần nữa vang lên trong phòng: "Chỉ cần cắm vào rồi quay quay là được."
"Cắm vào đâu?"
"Trên lưng tôi có một ổ cắm tương ứng với nó."
Lâm Ân gật gật đầu, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa kia, quơ quơ hai cái, lại nghi hoặc hỏi: "Còn chiếc điều khiển từ xa này? Tác dụng của nó là gì?"
Không gian xung quanh tạm thời chìm trong yên tĩnh, một lát sau, giọng nói đều đều, không có lấy một chút dao động nào của tiểu thư con rối lại truyền đến: "Nó là dụng cụ khống chế do mẹ tạo ra, sử dụng nó có thể tùy thời cưỡng chế, ép tôi bước vào trạng thái ngủ đông hoặc ngăn cấm. Làm như vậy để phòng ngừa bộ khung máy móc của tôi bị mất kiểm soát dẫn đến tình huống ý muốn, uy hiếp tới chủ nhân."
Lâm Ân kinh ngạc nói: "Mỗi một vị chủ nhân đều được tặng kèm thứ này sao?"
"Căn cứ vào điều khoản trên hiệp nghị thuê mướn, đây là dụng cụ tặng kèm ngoài định mức mà mẹ tặng riêng cho Lâm Ân tiên sinh trong nhiệm vụ lần này. Nó là một trong số những trường hợp đặc biệt."
Thì ra là thế.
Lâm Ân gật đầu.
Xem ra bác gái con rối vẫn cực kỳ quan tâm tới hắn, dù sao giữa hai người bọn họ cũng có một tầng quan hệ là thầy mà.
"Tôi đã hiểu. Nói cách khác, nút đầu tiên được dùng để đóng và mở trạng thái ngủ đông của cô, nút thứ hai là cưỡng chế, ép cô phải ngừng lại, còn nút thứ ba có tác dụng gì?"
Lâm Ân có chút nghi hoặc chỉ vào cái nút có vẽ một dấu “?” bên dưới chiếc điều khiển từ xa kia.
Giọng nữ máy móc kia lại một lần nữa vang lên: "Tin tức không liên quan, không thể trả lời."
Lâm Ân thoáng do dự một chút. Chẳng lẽ cả tiểu thư con rối cũng không biết tác dụng của cái nút này ư?
Nhưng nếu bác gái đã đặc biệt thiết lập nên cái nút này, thì đương nhiên là nó phải tượng trưng cho một loại tác dụng nào đó rồi?