Một giờ sau, tại Hẻm Du Hồn.
"Đông đông đông —— "
Bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng đập cửa.
"Hoan nghênh!" Lâm Ân lập tức lộ ra nụ cười nghề nghiệp, hắn ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn về phía vị khách ngoài cửa.
Mà ngay sau khi bắt gặp bóng dáng ngoài cửa kia, Lâm Ân lại ngẩn người.
Bởi vì đó là một người quen.
【 Ma Thú Nhân, Ocarlos (trọng thương)】
【 chủng tộc 】: Nhân tộc
【 cấp bậc: ??? 】
【 năng lực chiến đấu 】: Trọng thương hấp hối
Chỉ thấy tay Thợ Săn Ma lúc trước đang ôm lấy lồng ngực máu tươi đầm đìa, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết thương bị cắt nát, trong miệng không ngừng thở hào hển, gã tựa vào cột chống cửa, ngón tay vẫn đang chảy máu không ngừng.
"Moá nó, vừa qua một ngày, sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy rồi? !" Lâm Ân lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
"Bớt nói lời vô nghĩa đi." Thợ Săn Ma cắn răng, dùng sức mà túm chặt lồng ngực mình, nói: "Nhanh trị liệu cho tôi đi! Càng nhanh càng tốt! Tôi có thể trả gấp đôi giá cho cậu!"
【 đinh! Ngươi vừa phát động nhiệm vụ: Trị liệu thương tích cho Thợ Săn Ma, khen thưởng nhiệm vụ: Tiền khô lâu +200, kinh nghiệm cơ sở +300, độ hảo cảm của Thợ Săn Ma +20】
Lâm Ân chớp chớp mắt, lập tức đi đến trước cửa lớn, nâng Thợ Săn Ma tiến vào, cho gã ngồi xuống ghế: "Vết thương trên người anh rất nghiêm trọng!"
Thợ Săn Ma gian nan tháo cái mũ trên đầu xuống, dùng sức thở hào hển, trong mắt toát ra phẫn nộ và bực bội: "Tôi gặp một kẻ từng là bại tướng dưới tay. Trước kia, hắn vốn không phải đối thủ của tôi, nhưng cũng không biết hôm nay, hắn kiếm được loại tà dược gì, mà lập tức trở nên hung mãnh tới dị thường!"
"Chém người toàn là đao đao bạo kích chứ! Mẹ nó!"
(艹皿艹) Gã mở miệng mắng một câu thô tục, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thậm chí còn không nhịn nổi mà trực tiếp nện một quyền xuống quầy cho hả giận.
Lâm Ân: "???"
Nếu không phải Thợ Săn Ma chạy nhanh, chỉ sợ hôm nay gã thật sự muốn ngã xuống trong tay kẻ kia rồi. Gã lại gian nan mà xoa xoa hốc mắt khô khốc tràn đầy tơ máu của mình.
Đặc biệt là cái đầu trọc điên cuồng lóe sáng kia.
Mỗi lần gã tập trung tinh lực muốn phát động công kích, cái đầu bóng loáng ấy lại hung hăng mà lóe lên một cái.
Thứ hiệu ứng chết tiệt này không chỉ quấy nhiễu nghiêm trọng đến lực chú ý của gã, còn lấp lánh lấp lánh đến mù mắt con mẹ nó luôn!
Nhất định là thằng khốn kia đã dùng một loại pháp môn nào đó để phụ ma thuộc tính thần thánh lên đầu mình rồi!
"Cái tên đầu trọc chết tiệt kia! (艹皿艹) "
"Nhất định là thằng khốn đó đã cắn loại dược tề vứt đi nào đó rồi, nếu để tôi biết là ai đã cho hắn loại dược tề chó má kia, tôi nhất định sẽ băm nát kẻ nọ! !"
Gã bực bội vô cùng mà “Ba ba ba” vỗ bồm bộp xuống quầy, nhưng bởi vì tác động đến miệng vết thương, lại khiến chính mình đau đớn tới mức phải hít sâu một ngụm khí lạnh.
Lâm Ân: "..."
Chẳng lẽ … gã đang nói đến hắn?
Chẳng lẽ Hắc Kỵ Sĩ kia tới nơi này của ta mua dược tề, để đi đối phó với tay Thợ Săn Ma này?
Vì sao bỗng dưng hắn lại có cảm giác tình thế của mình vừa trở nên nguy hiểm rồi?
Lâm Ân trố mắt, nói: "Anh ở trong này chờ tôi một chút, để tôi vào hậu viện lấy cho anh dược tề khôi phục có hiệu quả trị liệu càng tốt hơn."
"Đi nhanh lên!" Hiện giờ, Thợ Săn Ma đang nghẹn một bụng lửa giận, tính tình vô cùng táo bạo.
Lâm Ân thở nhẹ một hơi, lại nhanh chóng xốc lên tấm rèm vải đi về phía hậu viện.
Nhìn tình huống này, xem ra Thợ Săn Ma không hề hoài nghi đến hắn, dù sao một tiệm dược tề nho nhỏ đặt tại nơi chim không thèm ị này, làm sao có thể sản sinh ra loại dược tề mạnh mẽ đến thế?
Không phát hiện ra là tốt nhất!
Bằng không hắn cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian mà chuồn đi thôi!
...
Đại sảnh.
Thợ Săn Ma ngồi trước quầy, nhe răng trợn mắt mà xoa những vết bầm tím trên người. Gã tiện tay cầm mấy bình dược tề khôi phục vừa được Lâm Ân đặt lên quầy, rồi “Ừng ực ừng ực” mà uống một hơi cạn sạch, lúc này, cơ thể mới trở nên dễ chịu hơn.
Gã buồn chán, liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Nhưng chính tại khoảnh khắc này, đột nhiên ánh mắt gã bị một bình dược tề trống rỗng đang đặt tại góc quầy hấp dẫn.
Ông ——
Trong nháy mắt, vẻ mặt Thợ Săn Ma liền cứng ngắc tại chỗ.
"Đây là..." Gã vươn tay cầm lấy cái bình kia, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh bình dược tề xuất hiện trong tay tên đầu trọc chết tiệt vừa đối chiến cùng mình một giờ trước đó.
Giống... Giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ nói...
Vẻ mặt gã rơi vào ngây dại.
Cũng chính tại một khắc này, Lâm Ân vừa cười ha hả vừa cầm mấy bình dược tề khôi phục đẳng cấp cao từ hậu viện đi ra: "Quý khách, một bình này có giá 200 tiền khô lâu, lần này anh chỉ cần uống, không cần mổ, cam đoan sau đó anh sẽ sinh long hoạt hổ lại thôi, ha hả —— "
Phanh ——
Một viên đạn gào thét bay sát qua bên tai Lâm Ân.
Lâm Ân: "???"
Thợ Săn Ma nọ lập tức lao lên, quơ tay một cái đã túm được cổ áo Lâm Ân, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay cho thằng nhóc này, vừa rồi mày giả vờ làm người thiện lương cũng đạt lắm đó! Tao thật sự trăm triệu lần cũng không ngờ, mày lại chính là kẻ đã cung cấp dược tề cho tên đầu trọc kia? !"
Lâm Ân lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Loại dược tề gì? Vì sao tôi nghe không hiểu chứ?"
Thợ Săn Ma lập tức nổi giận, nói: "Mày vẫn còn giả vờ với tao? ! Tao đã nhìn thấy bình dược tề mà tên đầu trọc kia uống vào trước khi quyết chiến cùng tao, và cái bình đựng dược tề nọ giống cái bình mà mày đặt trên quầy này như đúc! !"
Lâm Ân ヾ(゚д゚) ノ.
Lâm Ân hắng giọng một cái, chuyện đã bại lộ, hắn cũng không giả vờ thêm nữa, ngược lại còn tò mò hỏi: "Tên đầu trọc mà anh nói đến kia... Có phải là một tay Hắc Kỵ Sĩ cưỡi chiến mã hay không?"
Thợ Săn Ma (〝 ▼ 皿 ▼) điên tiết túm cổ áo hắn, nói: "Thế mày nghĩ hắn là thằng chó nào? !"
Lâm Ân nhắm hai mắt lại, sắp xếp suy nghĩ trong đầu một thoáng, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Như vậy nha."
"Đúng là mấy giờ trước, vị quý khách kia có bước vào trong tiệm của tôi dùng rất nhiều tiền chọn mua một nhóm dược tề. Anh ta rất có tiền nha! Còn trực tiếp cống hiến thành tích một vạn tiền khô lâu cho cửa tiệm của tôi đó! Ha hả —— "
Nghiêm túc mà không mất lễ phép.
Hoàn toàn đặt mình trở thành người ngoài cuộc.