Cùm cụp ——Cùng với tiếng vang do bánh răng kết hợp cùng máy móc vang lên.
Dây cót và khung máy móc đã hoàn thành quá trình liên kết.
Thân thể Hắc Huyền Nguyệt kịch liệt run lên, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền trực tiếp mở ra, con ngươi trong mắt lập tức co rút lại, để chú văn màu tím hội tụ thành nụ hoa.
Gần như trong nháy mắt ấy, mười ngón tay nhanh chóng siết chặt lại, hoa văn màu tím tinh tế giống như nở rộ, hiện lên trên tấm lưng nõn nà như một mảnh gợn sóng.
Quang mang màu tím chiếu sáng cả gian phòng.
Dây cót ... Cắm vào rồi!
Cùng với nụ hoa vừa ngưng tụ lại trong mắt, con ngươi Hắc Huyền Nguyệt liên tiếp co rút lại, kịch liệt từng cơn, hàng lông mi khẽ khàng rung động.
Hiện giờ nguồn năng lượng trong cơ thể cô đã cạn đáy, bởi vậy khi bánh răng máy móc chuyển động, gần như nó đã trực tiếp kích thích ảnh hưởng của lấy m chi quyền, thứ mà cô ấy vất vả lắm mới có thể áp chế xuống được kia.
Thiếu chút nữa, loại ảnh hưởng này đã mất đi khống chế, để một lần nữa thổi quét toàn bộ ý thức của Hắc Huyền Nguyệt.
Mà cô ấy cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc dây cót cắm vào lỗ kia, ý thức của cô ấy lại có thể rõ ràng cảm nhận được từng hồi đau đớn vặn vẹo.
Nhưng theo đạo lý, ở thời điểm bổ sung năng lượng, cô ấy không hề cảm thấy đau đớn mới đúng.
"Vì sao lại đau nhỉ?" Cô ấy khẽ quay đầu, dùng khóe mắt từ nhìn về phía Lâm Ân.
Lâm Ân có chút mất tự nhiên nói: "Hẳn là ảo giác đó..."
Gần như ở thời điểm Lâm Ân nghe được câu hỏi này của tiểu thư con rối, hắn đã hiểu ra mọi chuyện rồi, khẳng định là loại kỹ năng bị động có thể mang đến đau đớn cho người khác của hắn đã phát huy hiệu quả rồi.
Má nó, thứ này thực sự quá đáng!
Nhưng hắn lại không thể khống chế được.
"Sau đó thì sao?" Lâm Ân nín thở ngưng thần dò hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt lại một lần nữa nhắm hai mắt xuống, cúi đầu, cánh môi khẽ mở, nói: "Cứ xoay tròn thuận chiều kim đồng hồ, mãi cho đến không thể chuyển động được mới thôi."
Lâm Ân gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục lại trấn định, rồi dùng cả hai tay nắm lấy bộ phận hình cánh quạt ở hai đầu của dây cót, nói: "Được! Tôi bắt đầu đây, tiểu thư con rối."
Nói xong, Lâm Ân đã dùng sức cầm lấy dây cót, bắt đầu chuyển động thuận chiều kim đồng hồ.
Gần như ngay khoảnh khắc đó, bên tai hắn lập tức truyền đến âm thanh “Ca ca ca” do những bánh răng ở bên trong thân thể tiểu thư con rối phát ra ngoài. Chuỗi hoa văn màu tím trên làn da cô ấy cũng chuyển động theo nhịp xoay của hắn, rồi chậm rãi sáng lên.
“Ca ca ca” "Ca ca" —— Bánh răng ăn khớp với nhau, máy móc bắt đầu chuyển động, giống như kéo theo một chuỗi âm thanh leng keng của kim loại trong thời đại công nghiệp Steampunk.
Theo quá trình chuyển động, thân thể Hắc Huyền Nguyệt cũng bắt đầu căng cứng lên, hai bàn tay dùng sức nắm chặt tấm ga trải giường, gần như đã đâm sâu vào trong đó.
Mái tóc màu bạc thật dài xõa xuống dưới giường, cô ấy cúi đầu, bờ môi gắt gao mím chặt lại.
Cô ấy cũng không biết vì sao, cùng với mỗi lần bánh răng phía sau chuyển động, thân thể cô ấy đều sinh ra một loại cảm giác đau đớn như bị xé rách ra…
Nhưng vấn đề là cô ấy lại không tìm thấy ngọn nguồn cụ thể của cơn đau ấy.
Mà cảm giác đau như bị xé rách này lại không ngừng đánh sâu vào ý chí của Hắc Huyền Nguyệt, khiến cho cô ấy thực sự không thể tập trung vào quá trình áp chế ảnh hưởng đến từ tâm linh trùng kích.
Hơn nữa, hai loại cảm giác này lại nhanh chóng trộn lẫn với nhau, cùng mài mòn ý chí của người khác.
"Chậm một chút." Tới cuối cùng Hắc Huyền Nguyệt thực sự không kiềm chế nổi nữa, cô ấy cắn chặt hàm răng, gian nan bật ra ba chữ kia từ trong miệng. Bàn tay cũng túm chặt lấy ga trải giường, cánh tay mảnh khảnh cố gắng chống đỡ thân thể, nhưng thực sự không thể ngăn cản được một đống lò xo "︴︴ " nhanh chóng xuất hiện xung quanh.
Thật hiển nhiên, đối với con rối không thể có được cảm giác rõ ràng giống như sinh vật huyết nhục như Hắc Huyền Nguyệt, loại đau đớn trực tiếp tác động lên ý chí này làm cô ấy khó mà chịu đựng nổi.
Bằng không, tiểu thư con rối cao ngạo lạnh lùng như Hắc Huyền Nguyệt tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia.
Vào thời điểm ấy, bên tai Lâm Ân cũng trực tiếp vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Đề cao độ khai phá tâm linh của Hắc Huyền Nguyệt, độ khai phá trước mắt là 113】
Đến đây, hắn cũng lập tức nhớ lại những gì phu nhân con rối từng nói với mình.
Đối với những con rối như bọn họ, muốn làm cho các cô ấy trở nên càng ngày càng giống một người sống, thì biện pháp duy nhất chính là liên tục không ngừng tiến hành kích thích tâm hồn.
Nhưng nói thật, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, hành động của mình lại thật sự có thể đề cao giá trị tình cảm của tiểu thư con rối!
"Thật có lỗi!" Lâm Ân ngừng hô hấp, vội vàng dừng tay lại, đôi mắt cũng lập tức bắt gặp thân thể khẽ rung động của tiểu thư con rối.
Thật hiển nhiên, loại kỹ năng bị động đáng chết của hắn đã mang đến ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn cho tiểu thư con rối rồi.
Lâm Ân vô cùng áy náy.
Bởi vì cả lấy m chi quyền lẫn gieo rắc đau đớn… đều cmn xuất phát từ tay hắn cả.
Vệ sĩ tiểu thư bảo vệ hắn như vậy, mà hắn lại làm vệ sĩ tiểu thư phải chịu thương tổn khổ sở tới mức này, càng ngày càng áy náy, lương tâm cũng muốn nhỏ máu rồi.
"Vậy tôi làm chậm một chút."
Hắc Huyền Nguyệt nhắm mắt lại, mái tóc màu bạc thật dài, rủ xuống bên tai, nói: "Được."
Âm thanh bánh răng lại chuyển động.
Lần này, Lâm Ân không còn thô bạo như vừa nãy nữa. Đầu tiên, hắn cẩn thận quan sát vị trí lỗ cắm kia, sau đó lại cố gắng hết mức để điều chỉnh tốc độ chuyển động đến một mức độ bình thường, không làm tiểu thư con rối quá đau.
Hắn đã nắm chắc được tiết tấu rồi.
“Ca ca ca” ca —— Bánh răng máy móc đang dùng tốc độ khá là ôn hòa để chuyển động.
Thời gian cũng đang chậm rãi trôi qua.
Dưới động tác cẩn thận của Lâm Ân, gần như hai loại cảm giác, một là đau đớn, hai là trùng kích tâm linh cùng lúc đánh sâu vào thân thể tiểu thư con rối, đã đạt đến một điểm cân bằng hoàn mỹ rồi.
Đau đớn đã bị giới hạn trong phạm vi cô ấy có thể chịu đựng được, ảnh hưởng do tâm linh trùng kích mang đến cũng không còn quá mức kịch liệt như trước kia, ngược lại nó bắt đầu trở nên nhẹ nhàng như một dòng nước chảy.