Nghe được lời nói mê kỳ quái do Lâm Ân vô thức phát ra, Hắc Huyền Nguyệt vốn đang ngồi trên sợi tơ, lại từ từ nhắm mắt xuống, gấp cuốn sách trên tay lại, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng siết chặt.
Bởi vì không cần phải nghi ngờ có thể khẳng định luôn, là vào thời khắc này, bên trong giấc mộng của hắn đang diễn ra một màn kịch làm người ta muốn giết chết hắn, mà nữ nhân vật chính trong đó lại là cô.
Nhưng tới cuối cùng, cô ấy lại bình tĩnh trở lại.
Trong giây phút đó, rõ ràng là bóng dáng nhỏ bé đang chui trong cái chăn kia, cũng thoáng giật mình một cái, trên mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, khó hiểu, hiển nhiên là cô ấy vô cùng không vui khi nghe được lời nói mê kỳ quái của Lâm Ân.
Bởi vì nếu đã dùng cách xưng hô là "Tiểu thư", thì chắc chắn người ấy cũng là một nhân loại giống như Lâm Ân đại ca ca, thậm chí còn là một thiếu nữ mà đại ca ca vô cùng yêu thích.
Ừm… tuy trong lòng cô bé có một chút ghen tỵ nho nhỏ, nhưng nhìn đại ca ca say sưa ngủ như vậy, thực sự đáng yêu đến lạ thường nha!
Đến đây, đôi mắt của bóng dáng nhỏ bé đang ở trong chăn kia lại một lần nữa lóe lên một tia giảo hoạt. Sau đó, cô ấy vươn đầu lưỡi tới, giống như một chú mèo nhỏ...
Sàn sạt ——
Sàn sạt ——
Nhanh chóng thực hiện trò đùa tinh quái của mình, bắt đầu liếm liếm cằm Lâm Ân, rồi ôm cổ hắn, nằm sấp trong ngực hắn.
Cô ấy không đi đánh thức Lâm Ân, nhưng lại không chịu ngoan ngoãn chờ đợi, đôi mắt không ngừng chớp chớp nhìn vào gương mặt hắn, muốn dùng phương thức này để mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Bởi vì, Miêu Miêu đã thành công biến thành hình dáng của nhân loại rồi!
Tuy vẫn còn một chút đặc điểm của con mèo không bị thay đổi, nhưng khẳng định là sau khi Lương Y ca ca nhìn thấy hình dáng này, anh ấy sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lương Y ca ca!
Miêu Miêu biến đổi rồi!
(Nguyên văn của từ trên là 变态 – biến thái, là biến đổi trạng thái, nhưng để là biến thái nghe nó kỳ kỳ...)
...
Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lâm Ân có cảm giác giấc mộng kỳ quái nọ kéo dài quá lâu, đến thời điểm quả thận của hắn cũng có chút chịu không nổi nữa rồi, thì cơn buồn ngủ kia cũng bị tiêu tán hầu như không còn.
Lâm Ân mơ màng mở to mắt, rồi vươn tay ngáp dài một cái.
Hắn thực sự có cảm giác giấc ngủ vừa rồi chẳng những không giúp bản thân khôi phục được một tí tinh lực nào, ngược lại còn tiêu hao thêm thì phải, vì sao người càng mệt mỏi hơn thế này?
"Chào buổi sáng Lương Y tiên sinh, meo ô ~ "
"Chào..." Lâm Ân vẫn đang trong trạng thái mơ màng, hắn vô thức đáp lại một câu. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, hai mắt hắn lập tức mở to, bởi vì trên người vừa truyền đến một loại cảm giác mềm mại, căng tròn cực kỳ khác lạ.
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, và lập tức bắt gặp một tiểu Loli có mái tóc màu lam, với đôi tai đầy lông xù, và thân thể không một mảnh vải, đang nằm sấp trên ngực hắn, thậm chí đối phương còn mở to đôi mắt màu hổ phách một mực nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.
Lâm Ân: "!!!"
Má ơi, loại tình huống này thực sự muốn dọa cho hắn trực tiếp phun cả gan mật ra ngoài!
Hơn nữa, vào khoảnh khắc này, ý niệm duy nhất nảy lên trong đầu hắn, chính là mình đã bị mị ma theo dõi rồi.
Bởi vì chuyện mà loại sinh vật mị ma này thích làm nhất, chính là thừa dịp ngươi ngủ, cho ngươi bước vào một giấc mơ ướt át, sau đó bọn họ sẽ chui vào giường của ngươi, hung hăng mà ép khô ngươi.
Gần như là theo bản năng, Lâm Ân vội vàng nhảy dựng lên, triển khai tư thế, cảnh giác nói: "Xin hỏi cô là người nơi nào? Nếu tôi không đoán sai thì cái này… cmn chính là gường của tôi!"
Miêu Nhĩ Nương đang nằm trên giường kia có chút tò mò ngồi dậy, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt chớp chớp, mờ mịt nói: "Lương Y ca ca, là em mà. Chẳng lẽ hình dáng bên ngoài của em biến hóa lớn như vậy sao? Lương Y ca ca cũng không nhận ra nữa meo ô ~ "
Lâm Ân mở to mắt, nghe được giọng nói quen thuộc này, lại nhìn thấy đôi tai mèo xù lông trên đầu cô ấy, cùng với cái đuôi thật dài không ngừng đung đưa sau lưng.
Ông —— Đại não hắn lập tức chuyển thành trống rỗng.
"Em là... Miêu Miêu?" Lâm Ân có chút khó tin, vội vàng mở miệng hỏi.
"Đúng vậy meo ô!" Miêu Miêu lập tức trở nên vui vẻ mà ngồi xổm xuống theo tư thế của con mèo, rồi ngẩng đầu lên phát ra một tiếng mèo kêu vui vẻ với Lâm Ân.
Còn Lâm Ân, hắn lập tức dùng ánh mắt đầy khiếp sợ mà đánh giá con Miêu Nhĩ Nương đang ngồi trên giường của mình, cố gắng thông qua hình dáng này để tìm thấy cái bóng của chú chó nhỏ mình vừa gặp được ngày hôm qua.
Nhưng không có!
Hoàn toàn không có!
Cô gái trước mắt có một đôi tai lông xù, một mái tóc dài mềm mại gần như có thể bao bọc lấy thân thể nhỏ nhắn kia vào bên trong, một cái đuôi cong cong vểnh vểnh không ngừng đung đưa ở phía sau người, mà ngoại trừ những đặc điểm của con mèo này, thân thể cô ấy lại là một khối trắng trắng mềm mềm, giống hệt một đứa nhỏ mới sinh ra.
Lại bởi vì trên người không một mảnh vải, khiến hắn có thể trông thấy rõ ràng…
"Em là Miêu Miêu thật hả?" Lâm Ân vẫn cảm thấy không tin vào hai mắt mình.
Miêu Nhĩ Nương kia chớp chớp mắt, nói: "Đúng vậy meo ô! Lương Y ca ca, anh hoàn toàn không nhận ra em hả? Lúc soi gương, Miêu Miêu cũng không thể nhận ra mình meo ô!"
Lâm Ân kinh ngạc nói: "Em kêu một tiếng xem."
"Meo ô ~ "
Miêu Nhĩ Nương kia rất ngoan ngoãn, lập tức kêu lên một tiếng, dù trong lòng cũng không rõ vì sao (? ? w? ? ).
Nhưng thông qua một tiếng mèo kêu đầy nũng nịu này, Lâm Ân lại nghe ra một chút khẩu âm khác lạ của chó Akita Inu.
Tới đây, hắn thực sự kinh hãi rồi.
...
Vài phút sau.
Miêu Nhĩ Nương đã bị Lâm Ân bọc kín trong chăn, đang chớp chớp mắt giống như là một con thú cưng, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Lâm Ân.
Đến thời điểm này, cuối cùng Lâm Ân cũng chấp nhận được sự thật là Miêu Miêu đã hoàn toàn thay đổi hình dáng bên ngoài rồi.
Nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng hiện lên hình dáng ban đầu của cô ấy, đó là một chú chó Akita Inu đứng thẳng đi lại như người và luôn miệng kêu meo meo.
Tới lúc này, rốt cuộc Lâm Ân cũng ý thức được sự đáng sợ của dược tề miêu nương.
Nó thực sự làm cho mục tiêu triệt để biến hóa, biến hóa từ trong ra ngoài!