Hắc Huyền Nguyệt cho rằng, nếu mình cứ ở lại bên cạnh hắn, nói không chừng bản thân cũng có thể học được càng nhiều phương thức biểu đạt khi tiếp xúc với con người hơn, cũng như những cảm xúc hỉ nộ ái ố của một con người.
Mà Miêu Miêu ở trong lòng Lâm Ân, lại đang chớp chớp mắt, không ngừng đung đưa hai cẳng chân nhỏ nhắn để lộ ra ngoài của mình.
Có thể rõ ràng cảm nhận được cô gái này đang vô cùng vui vẻ.
Nhưng Lâm Ân lại vô cùng mất tự nhiên, hắn thực sự sợ bị người khác nhìn thấy khi tùy tiện đi lại trên đường kiểu này.
Thử nghĩ mà xem, nếu để ai đó nhìn thấy hắn trong tình cảnh kiểu này, rồi người ta hiểu lầm là buổi tối hắn không ngủ được, mới chạy ra bên ngoài, dụ dỗ con gái nhà người ta, thậm chí vì chuyện đó mà bọn họ trực tiếp gán cho hắn cái mác lolicon biến thái… chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó mà giải thích được rồi.
Cũng may, nơi bọn họ muốn đi chính là trung tâm tiếp chẩn sinh vật dị thường, nơi này khá là hẻo lánh, dọc theo đường đi không gặp phải một ánh mắt theo dõi nào ~ meo ô.
Sau khi hữu kinh vô hiểm bước vào được bệnh viện, Lâm Ân vội vàng đẩy cửa ra.
Vậy là hắn lại một lần nữa quay về nơi này rồi, tuy chỉ làm việc ở nơi này chừng nửa ngày, nhưng nhìn quầy lễ tân đơn sơ bên trong kia, lại khiến cảm giác thân thiết trong lòng người ta nhân lên gấp đôi.
Lâm Ân đặt Miêu Miêu giống như một con búp bê sứ lên quầy, để phòng ngừa những vấn đề ngoài ý muốn, hắn vẫn quyết định tỉ mỉ kiểm tra thân thể cho Miêu Miêu.
Xét cho cùng, những loại dược tề kỳ quái do hệ thống cung cấp luôn sẽ có một chút tác dụng phụ không sao hiểu nổi.
"Ca ca, kiểm tra như thế nào vậy?" Miêu Miêu nháy mắt, có chút hồi hộp vừa đong đưa chân vừa hỏi.
"Có phải trong trong ngoài ngoài đều cần kiểm tra một lần hay không meo ô?"
Lâm Ân không trả lời cô ấy. Trên thực tế, đây là vấn đề rất khó trả lời, bởi vì không cần biết trả lời như thế nào, cũng khó tránh khỏi sẽ làm người ta hiểu theo một ý nghĩa khác.
Nhưng là một vị bác sĩ hắn hiểu, những quy trình cần đi, vẫn phải đi hết một lần, meo ô.
Đầu tiên là để cho Miêu Miêu ngậm nhiệt kế vào trong miệng để đo nhiệt độ cơ thể, sau đó là búng mí mắt nhìn xem con ngươi có chỗ nào dị thường hay không, lại bắt mạch nghe nhịp tim, xem số nhịp có quá nhanh hoặc là quá chậm hay không, tiếp đo là kéo lỗ tai nhìn xem bên trong có ký sinh trùng hay không.
Hồi lâu sau, khi đã kiểm tra toàn bộ những nơi cần kiểm tra rồi, trên cơ bản Lâm Ân đã xác định được hình thái của Miêu Miêu đã hoàn toàn chuyển biến rồi.
Hơn nữa, dường như quá trình này không có bất cứ tác dụng phụ kỳ quái nào.
Nói cách khác, hiện giờ Miêu Miêu đúng là một con Miêu Nhĩ Nương chân chân chính chính rồi.
Cuối cùng Lâm Ân cũng có thể buông lỏng một hơi, hắn mỉm cười nói: "Hết thảy mọi thứ đều bình thường, chúc mừng em Miêu Miêu, hiện giờ em đã là một Miêu Nhĩ Nương bình thường rồi meo."
"Nhưng xem ra năng lực vặn vẹo thói quen lời nói của những người xung quanh vẫn còn trên người em như trước, nó không thay đổi theo chiều hướng tốt dù hình thái cơ thể đã thay đổi rồi meo ô."
"Hiện giờ ca ca lại không thể tránh khỏi, đã bị em ảnh hưởng khiến cho lời nói cũng bị miêu hóa rồi meo ô."
Đây đúng là loại năng lực làm người ta khó chịu.
Hơn nữa dựa vào thông tin được ghi chép trong hồ sơ, nếu tiếp xúc quá lâu, sinh vật bên người Miêu Miêu còn có thể chậm rãi xuất hiện những hành vi đặc thù của con mèo, tới cuối cùng, đối phương còn thật sự cho rằng mình chính là một con con mèo.
Cũng may, chỉ cần ngươi biết được cơ chế ảnh hưởng của loại nguyền rủa này từ trước, muốn tránh đi vẫn khá là đơn giản meo ô.
Miêu Miêu dùng sức gật gật đầu, lại chớp mắt nói: "Cho nên ca ca rất thích hình dáng hiện tại của Miêu Miêu ư meo ô?"
Lâm Ân dở khóc dở cười nói: "Em đã hỏi anh câu này rất nhiều lần rồi..."
Miêu Miêu có chút khát khao, lập tức nghiêng thân thể về phía trước, bộ móng vuốt chắp lại trước ngực, trong mắt tràn đầy chờ mong, vội vàng hỏi: "Nghĩa là ca ca cũng nguyện ý nuôi một con thú cưng đáng yêu như Miêu Miêu? Đúng không, là vậy phải không! Chắc là đúng rồi meo ô!"
Lâm Ân lập tức ngẩn người.
Nhìn thấy thân thể Miêu Miêu nghiêng về phía trước, trong ánh mắt đầy những điểm sáng lấp lánh như sao, (? w? ) kèm theo khát khao cháy bỏng nhìn hắn, tới cuối cùng Lâm Ân cũng hiểu được mục đích của cô bé này là gì.
Mà mục đích ấy thực sự khiến đầu hắn xuất hiện một đống chỉ đen. Hắn lập tức lắc lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: "Miêu Miêu, hiện giờ em đã không còn là một chú mèo bốn chân như lúc trước nữa, nếu nghiêm khắc hơn, thì Miêu Miêu à, hình thái hiện giờ của em cực kỳ gần với một nhân loại, cho nên em không cần cũng không thể tiếp tục làm thú cưng của bất cứ người nào được nữa."
Miêu Miêu Mà cụp lỗ tai xuống, có chút mất mát hỏi: "Vì sao chứ meo ô?"
Lâm Ân cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa lỗ tai của cô ấy, nói: "Em đã nhìn thấy người nào coi người khác là một con thú cưng để nuôi nấng chưa?"
Miêu Miêu nghiêm túc nói: "Nhưng Miêu Miêu là con mèo mà!"
Lâm Ân có chút nhức trứng nói: "Đó là trước kia, trước kia thôi, còn Miêu Miêu ở hiện tại đã là..."
Miêu Miêu phồng hai má, nói: "Nhưng ở thời điểm Miêu Miêu biến thành con chó, em vẫn cho rằng mình là con mèo nha!"
"..."
Lâm Ân há miệng, đúng là trong lúc nhất thời, hắn thực sự á khẩu không trả lời được.
Bởi vì theo logic của cô ấy, những lời này không hề có vấn đề gì cả.
Hóa ra … cô ấy lại có thể nói cho hắn á khẩu, không biết nên phản bác như thế nào.
Nhưng...
Nhìn thấy Lâm Ân không thể phản bác lại được câu nói của mình, Miêu Miêu lập tức mở to đôi mắt, lại khôi phục dáng vẻ nhanh nhẹn thoải mái như trước, cô ấy cầm lấy hai ngón tay của Lâm Ân, khôn khéo mà ngồi về chỗ cũ, nói: "Đúng là em có chút lòng tham không đáy, bởi vì rõ ràng đã nhận được nhiều sự quan tâm và trợ giúp của ca ca như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm nén được, lại muốn càng nhiều hơn một chút..."