Lâm Ân lập tức hoàn hồn, mỉm cười nói:
"Vị tiên sinh này, hoan nghênh anh đến trung tâm tiếp chẩn sinh vật dị thường, hiện giờ không phải thời gian bác sĩ AI làm việc, nếu anh muốn xem bệnh, tôi cũng có thể cống hiến sức lực để trợ giúp anh."
Lâm Ân nói chuyện vô cùng lễ độ, vừa nhìn đã biết hắn là một sinh vật vô cùng đứng đắn rồi.
Du đãng giả liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói: "Tôi nhìn thế nào cũng thấy gương mặt cậu có một chút quen thuộc? Chẳng lẽ tôi đã trông thấy cậu ở đâu rồi?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, có vẻ vui tươi hớn hở nói: "Gương mặt tôi khá là đại chúng mà, rất nhiều người gặp tôi lần đầu tiên, cũng có cảm giác nhìn tôi vô cùng quen mắt đó, anh không biết đây là một loại biểu hiện của sự thân thiện hay sao?"
Du đãng giả nhướng mày, phần gương mặt bị nứt ra lại bùm bùm xuất hiện những chuỗi hoa lửa, hiển nhiên là bản thân không thích thú gì khi nghe được câu trả lời này của Lâm Ân.
Gã lại đánh giá Lâm Ân từ trên xuống dưới một phen, sau đó đột nhiên đôi mắt nhíu lại, hỏi: "Có phải cậu đến từ Thành Tội Nghiệt? Và từng có xung đột với hiệp hội Ma Nhân...?"
Gần như là trong nháy mắt khi lời nói này rơi xuống, Lâm Ân đã hiểu được vì sao đối phương lại cảm thấy hắn nhìn quen mắt rồi. Nhưng vẻ mặt Lâm Ân vẫn không thay đổi, hắn còn để lộ ra hàm răng trắng nõn của mình, cười nói: "Không có đâu."
Du đãng giả có chút không tin, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang kiểm tra điều gì bên trong ký ức, sau đó gã còn dùng lực vỗ một cái xuống đầu mình.
Và thật kỳ lạ bởi vì bên trong hốc mắt kia chợt lóe lên một luồng hồng quang, rồi bắn ra một đoạn hình chiếu.
Hình chiếu rơi xuống quầy lễ tân, chậm rãi cấu tạo nên một bức tranh ba chiều. Mà ở bên trong bức tranh không ngừng lóe sáng kia, người ta có thể thấp thoáng nhìn ra đây là khung cảnh bên trong một khu đại sảnh dưới lòng đất, có một thiếu niên đang cưỡi lên cái đầu khổng lồ xuất hiện trong hình ảnh.
Hắn nặng nề đụng xuyên vào cánh cửa bằng thép, cái đầu rồng mọc trên vai nổi giận rồi trực tiếp phun ra một luồng liệt diễm nóng cháy, khiến cho lửa nóng điên cuồng xâm nhập và lấp kín toàn bộ không gian trước mặt
Mà trong nháy mắt kia, gương mặt của cậu thiếu niên kia trong bức tranh ba chiều nọ, lại vừa vặn trùng khớp với Lâm Ân trước mắt.
Trong mắt du đãng giả cũng lộ ra một tia chấn động và kinh hãi. Chẳng trách gã cứ có cảm giác người này thật quen mắt.
Bởi vì gã thực sự không ngờ, mình lại gặp được thiếu niên quỷ dị đã từng tiêu diệt hiệp hội Ma Nhân trước kia, ở ngay bên trong thành Hắc Dạ này.
Gần như trong nháy mắt ấy, hoàn toàn là theo điều kiện có điều kiện, du đãng giả lập tức lui về phía sau, hai tay nắm lấy hai khẩu súng đang giắt tại đỉa thắt lưng, há miệng hét lớn: "Mày chính là tên căn nguyên kỵ sĩ cưỡi căn nguyên trực tiếp lật đổ hiệp hội Ma Nhân kia?"
Cảm giác nguy cơ chợt nổi lên bốn phía.
Tới hiện giờ, Lâm Ân đã hiểu được tình huống đại khái rồi, hắn mỉm cười nâng chiếc kính một mắt của mình lên, nói: "Tiên sinh, tôi cho rằng anh đã nhận lầm người rồi. Tôi vốn là Dạ Y thực tập của thành Hắc Dạ, anh có thể gọi tôi là Lương Y tiên sinh hoặc là bác sĩ Lương Y cũng được, về phần căn nguyên kỵ sĩ như anh nói, tôi cũng không hiểu cho lắm."
Ánh mắt du đãng giả lóe sáng, ngón tay đang móc vào khẩu súng lục tại đỉa thắt lưng vừa nhẹ nhàng nhúc nhích một cái.
Nhưng gã lại không có chú ý tới, ngay phía trên cái xà nhà ở phần đỉnh của căn phòng, cũng như phía sau lưng gã hay dưới chân gã, đều xuất hiện những sợi tơ mỏng mảnh, gần như không thể nhìn thấy được.
Ngay tức khắc, bầu không khí xung quanh đã thay đổi, trở nên giương cung bạt kiếm.
Ánh mắt du đãng giả lóe sáng, gã nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, rồi nheo mắt nói: "Mày không cần phải phủ nhận, gương mặt của mày đã sớm được lưu truyền rộng rãi trong các đại phân bộ của hiệp hội Ma Nhân rồi. Nhưng tao thực sự không ngờ, hiện giờ tên căn nguyên kỵ sĩ bạo ngược đó lại trực tiếp xuất hiện trong quần thể Dạ Y ở thành Hắc Dạ này..."
Lâm Ân chỉ lặng lẽ cười mà không nói.
Kỳ thật ngay tại thời điểm hắn nhìn thấy kết cấu trên cơ thể đối phương, loại kết cấu khiến cho huyết nhục và máy móc cùng tồn tại kia, hắn cũng hoặc ít hoặc nhiều cảm thấy du đãng giả này và hiệp hội Ma Nhân nọ, có phát sinh một chút liên quan nào đó rồi.
Bởi vì hiệp hội Ma Nhân vốn là một tổ chức trong số không nhiều lắm những tổ chức phát triển lĩnh vực song hướng về huyết nhục và máy móc ở bên trong thế giới hắc ám này.
Bọn họ không có căn nguyên tọa trấn, khẳng định là thực lực không thể đánh đồng với thần giáo Máy Móc và Huyết Nhục. Nhưng hiệp hội Ma Nhân này vẫn nắm giữ rất nhiều tri thức trên phương diện cải tạo máy móc và huyết nhục.
Lâm Ân ngồi thẳng xuống, vẻ mặt rất tự nhiên. Hắn chắp hai tay làm một, cười tủm tỉm nói: "Cho nên … mày chính là dư nghiệt của hiệp hội Ma Nhân?"
Có thể nói, ngay khi hắn nói ra những lời này, là ngoài mặt đã thừa nhận thân phận của chính mình rồi.
Du đãng giả cười lạnh một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng mang đầy hàm ý “Quả nhiên là vậy”.
Gã vẫn duy trì tư thế giương cung bạt kiếm, chuẩn bị chiến đấu như trước, lạnh giọng nói: "Cũng không tính là dư nghiệt, nhưng tao và hiệp hội Ma Nhân vẫn luôn giữ mối quan hệ hợp tác vui vẻ. Theo đạo lý, nếu đã gặp được kẻ đầu sỏ trực tiếp gây nên sự diệt vong cho hiệp hội là mày, ở trong này, chẳng phải tao nên giải quyết mày, sau đó dùng cái đầu của mình đi tới giao dịch cùng mấy phân hội kia một phen?"
"Mày có biết, nếu mang đầu của mày đến chỗ bọn họ, hoàn toàn có thể đổi lấy một cái thị trấn đó."
Nói xong câu này, du đãng giả chợt cười lạnh, bàn tay đang đặt trên khẩu súng lục tại đỉa thắt lưng, cũng chậm rãi mở ra chốt bảo hiểm.
Lâm Ân hít sâu một hơi, mở to đôi mắt cá chết hỏi: "Cho nên mày vẫn luôn liều mạng như vậy hả?"
Du đãng giả cười lạnh, không nói một lời.
Lâm Ân cũng không vội, hắn nhẹ nhàng nâng chén trà lên, khóe miệng nhếch lên nói: "Nếu mày đã có ý tưởng này trong đầu rồi, vậy được để tao miễn phí phân tích một chút thế cục hiện tại cho mày biết nhé."