Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 609 - Chương 609: Dùng Cái Gì Để Trả Tiền???

Chương 609: Dùng Cái Gì Để Trả Tiền??? Chương 609: Dùng Cái Gì Để Trả Tiền???

Du đãng giả chớp chớp mắt, lại nhanh chóng móc ra từng chồng tiền khô lâu, rồi xoay người, lần lượt nhét chúng vào tay nhóm Dạ Y đang cầm côn điện.

"Anh xem mọi người nhiều như vậy thật không dễ dàng mà!"

"Các anh em tới tới lui lui duy trì trị an như thế, dù không có công lao cũng có khổ lao!"

"Nếu bọn họ còn không đi mua chút rượu tới an ủi bản thân mình, thì một người bên ngoài như tôi, nhìn vào trong lòng cũng rất băn khoăn!"

Lâm Ân: "..."

Mọi người: "..."

...

Mấy phút đồng hồ sau.

Du đãng giả vừa dùng đặc tính co được dãn được để hóa giải mạo hiểm bị nhảy đập lần thứ ba, đang mở to hai mắt, không ngừng mà móc tiền hắc lâu từ bên trong cái túi xách của mình ra ngoài.

Làm một tên du đãng giả máy móc không có chỗ ở cố định, chuyên môn đi ra bên ngoài vào nhà cướp của như gã, đương nhiên là phải mang theo đống tài sản của mình ở trên người rồi.

"Một vạn tám."

"Hai vạn mốt."

"Hai vạn bốn."

Sau khi móc ra một đồng tiền hắc lâu cuối cùng, du đãng giả đã biết mình quá sơ suất rồi.

Vừa nãy, gã còn dùng đôi mắt đầy tha thiết nhét phong bì cho người ta, nhưng tới lúc này gã mới phát hiện, dù mình không nhét phong bì, thì cộng toàn bộ tài sản trên người lại, cũng không đến ba vạn đồng.

Nghĩa là gã không đủ khả năng chi trả đống chi phi giải phẫu này.

Gã biết làm sao đây? (;? ;: 益:;? ;).

Phải biết rằng trước kia, hầu như gã chưa bao giờ phải trả tiền cho bất cứ một loại hàng hóa hay dịch vụ nào, gần như mỗi khi mua bán xong, gã đều trực tiếp nâng súng lên, giết chết ông chủ cửa tiệm…

Giải phẫu xong, lập tức thủ tiêu bác sĩ…

Đổ đầy dầu máy vào người sẽ nhanh chóng tiễn nhân viên bán hàng đi…

Bởi vì gần như không phải dùng đến tiền, cho nên lúc ra đường, gã sẽ không mang theo quá nhiều.

"Đây là toàn bộ gia sản của tôi rồi." Du đãng giả mở to mắt, nói: "Còn thiếu chín ngàn đồng, tôi có thể… móc trái lựu đạn trên mũi mình xuống, đưa cho cậu để gán nợ hay không?”

Lâm Ân cười tủm tỉm nhìn gã, khẩu súng lục trên tay lại "Hoa lạp lạp" xoay chuyển vài vòng. Hắn nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Vậy thì không cần, nếu dựa theo thói quen lúc trước của tôi thì hoặc ít hoặc nhiều, kiểu gì anh cũng phải lưu lại một vài thứ. Nhưng hiện tại, nói gì thì nói, anh cũng là tác phẩm máy móc hoàn mỹ đầu tiên của tôi, tôi thật không nỡ tháo bỏ thứ gì đó ở trên người anh xuống."

Du đãng giả lau nước mắt nói: "Cậu đúng là người tốt."

Lâm Ân vừa mỉm cười vừa nghiêng người về phía trước, nâng kính mắt lên, nói: "Đừng hiểu lầm, du đãng giả tiên sinh, không phải miễn phí đâu nha. Tuy tôi không nghĩ tháo dỡ bộ phận máy móc trên thân thể của anh xuống, nhưng anh có thể dùng thứ khác để bổ sung vào khoản chi phí này."

"Là cái gì vậy?" Trong lòng du đãng giả lập tức trở nên căng thẳng, bởi vì gã thật sự không biết, ngoài một đống đồng nát sắt vụn này ra, thì trên người mình còn thứ gì có thể lấy ra ngoài nữa?

Sau đó… ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đầy quỷ dị của Lâm Ân kia, đột nhiên du đãng giả nghĩ tới cái gì đó, khiến toàn thân gã lập tức chấn động.

Không... Không thể...

Chẳng lẽ hắn muốn gã dùng thân thể của chính mình để trả tiền?

Đúng là ở bên trong thế giới hắc ám này, có rất nhiều tên thương gia vô lương thích chơi loại hình như vậy.

Hơn nữa, tên bác sĩ này trang bị nhiều thứ kỳ kỳ quái quái lên người gã như thế, ngay cả thiết bị phát âm thanh của gã cũng bị hắn biến thành giọng Loli rồi. Không cần biết gã suy nghĩ thế nào, trong lòng cũng có cảm giác đây là một khúc nhạc dạo cho t̉hấy hắn muốn gã và hắn cùng chơi một trò gì đó cực kỳ kích thích lại vô cùng đặc thù…

Du đãng giả càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này rất cao.

Hồi lâu sau, vẻ mặt du đãng giả lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn, hai tay gã gắt gao mà nắm chặt lại, nói: "Bác sĩ, tuy tôi thực sự không phải người tốt, trong lòng cũng có ý định sẽ giết chết cậu sau đó mang đi lĩnh thưởng, nhưng không cần biết nói như thế nào, tôi cũng là một người đàn ông đứng đắn, nghiêm túc và thành thật, dù thiết bị phát âm thanh bị đổi đi, tôi vẫn là một người đàn ông..."

Gã hít sâu một hơi, trong lòng phức tạp vô cùng: "Tôi... Thật sự không muốn làm loại giao dịch py [1] nào đó kia... Tôi... kỳ thực tôi thích con gái…"

[1] : giao dịch py chính là giao dịch bằng cửa hậu, chữ py ở trong này là viết tắt cho phiên âm của từ 屁眼 pìyǎn là lỗ hậu môn.

"..."

Xung quanh lập tức chìm trong một mảnh yên tĩnh.

Lâm Ân nhắm mắt lại, từng con từng con quạ đen không yên phận, trực tiếp bay qua đỉnh đầu.

Phanh —— Một viên đạn trực tiếp lướt sát qua lỗ tai của du đãng giả, nổ bắn ra ngoài, rồi găm thẳng vào vách tường phía đối diện.

【 đinh! Độ sợ hãi của du đãng giả đối với ngươi +10】

Du đãng giả (;? ;: 益:;? ;) hoảng hốt nói: "Đương nhiên, nếu cậu bức thiết như vậy, tôi… phương diện đó của tôi cũng có thể thay đổi được, nó khá là linh hoạt..."

Lâm Ân trực tiếp nhép họng súng vào trong miệng gã, mở to đôi mắt cá chết nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có một chút hứng thú nào với anh hết, một cái lông cũng không. Tôi càng không muốn biết về thứ mà anh nói là linh hoạt kia. Trên thực tế, điều tôi muốn nói với anh vốn không phải là giao dịch py. Tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu anh từng trốn từ phía thần giáo Cơ Giới bên kia trở về..."

"Thì hẳn là anh cũng biết được một chút tình báo và kỹ thuật của thần giáo Cơ Giới, thứ mà người khác không biết kia?"

Đây mới là dụng ý chân chính của Lâm Ân.

Bởi vì kể cả ở bên trong thành Hắc Dạ này, cũng có rất ít người hiểu biết sâu và quen thân với máy móc.

Mà một sinh vật huyết nhục muốn thâm nhập vào sâu bên trong nội bộ của thần giáo Cơ Giới, gần như là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa, là một tổ chức đi theo con đường chuyên nghiên cứu về quá trình máy móc phi thăng như bọn họ, khẳng định là kiến thức và thành quả của thần giáo Cơ Giới kia đã vượt qua tất cả những sinh vật trên thế giới này rồi.

Du đãng giả lập tức gật gật đầu rồi giơ tay lên nói: “Đúng là tôi biết khá rõ về chuyện này, không biết cậu muốn tìm hiểu về phương diện nào?"

Bình Luận (0)
Comment