Lúc này, trong đôi mắt trống rỗng của Lâm Ân cũng lập tức hiện ra hình ảnh mười mấy em gái lưu luyến bịn rịn không nỡ xa rời hắn, vừa khóc lóc ầm ĩ vừa bị ba mẹ bọn họ mạnh mẽ kéo đi.
Giống như từng sợi tơ hồng của Nguyệt Lão bị người ta “Ba ba ba” cắt đứt vậy.
Ngày hôm ấy, cũng trở thành ký ức thống khổ nhất thời thơ ấu mà hắn tuyệt đối không hề muốn nhớ lại.
【 đinh! Giá trị tinh thần của ngươi -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của ngươi -20】
【 đinh! Giá trị tinh thần của ngươi -30】
Nhưng gần như trong nháy mắt khi nguyền rủa sợ hãi cực độ ấy sắp sửa làm cho giá trị tinh thần của Lâm Ân về không, đột nhiên đôi mắt trống rỗng của hắn chợt lóe lên một tia hào quang, bắn ra bốn phía.
Hắn cắn răng một cái, trực tiếp “Pằng pằng” bắn hai phát súng vào bả vai của mình. Cơn đau đớn khủng bố ấy đã nhanh chóng làm cho ý chí của hắn tỉnh táo lại.
"Ta (beep ——) ngươi cái (beep ——), ngươi lại dám làm cho ta nhớ lại đoạn chuyện cũ này!"
Biểu cảm trên mặt Lâm Ân lập tức trở nên vặn vẹo. Hắn đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, cũng là Dạ Y đầu tiên và nhanh nhất khôi phục từ bên trong cơn ác mộng kia.
Bởi vì đối với hắn, ký ức ấy vốn không phải là chuyện gì đó quá mức sợ hãi đến nỗi bản thân không thể đối mặt với nó được!
Bởi vì ngay cả loại tình huống tuyệt vọng như rõ ràng bản thân còn sống nhưng có khả năng cả đời này cũng không thể quay lại địa cầu được nữa, hắn vẫn có thể chịu đựng được, thì chẳng lẽ loại chuyện bị người ta thô bạo chia rẽ mười mấy mối nhân duyên khi còn nhỏ này, còn có thể đánh sụp được một vị hán tử thiết huyết boong boong như hắn sao?
Không phải chỉ là một lần mất đi tới mười mấy cô bạn gái sao?
Chẳng lẽ Lâm Ân hắn còn sợ chuyện này?
Trong nháy mắt kia, Lâm Ân lập tức nhảy dựng lên, "Ca ca" nghiến răng nhìn thẳng về phía hơn trăm Dạ Y đang ôm đầu thống khổ kêu rên trong hẻm núi trước mắt. Sau đó, hắn thả người nhảy xuống, trực tiếp nâng Trái Trái (ヾ? ? ? ? ) vừa nhớ lại tình huống mình bị cưỡng chế uống hàng đống thuốc trừ sâu trước đó, một mực chạy như điên về phía trước.
Sau đó, Lâm Ân cắn răng, đột nhiên nắm tay, rít gào một tiếng, hung hăng phát động lấy m chi lực của mình, đánh thẳng một quyền xuống đất.
"Đều con mẹ nó tỉnh lại cho ta!"
Oanh ——
Trong nháy mắt khi nắm tay của hắn đánh thẳng xuống đất, lấy m chi lực vừa được tích góp do hai phát súng bắn thẳng vào bả vai cùng với ảnh hưởng đến từ Leviathan Huyết Nhục lúc trước, trực tiếp bùng nổ trên nắm tay hắn.
Một vòng khí xoáy cực kỳ đáng sợ lập tức lấy hắn làm trung tâm, không ngừng lan tràn hướng về bốn phương tám hướng.
Lấy m chi lực không gì sánh kịp giống như một trận đại hồng thủy, ầm ầm phun trào, ào ào đánh tới, rồi chia đều ra ảnh hưởng đến mỗi một vị Dạ Y bên dưới.
Nháy mắt sau đó…
"oh?"
"my god?"
"yes?"
【 đinh! Dạ Y Bạch Dạ đã bị lấy m ảnh hưởng, độ sáp sáp +5! 】
【 đinh! Dạ Y Lạp Tư Đặc đã bị lấy m mà ảnh hưởng, độ sáp sáp +10! 】
【 đinh! Dạ Y Quỷ Sơn đã bị lấy m ảnh hưởng, độ run rẩy +15! 】
【 đinh! Trái Trái đã bị lấy m ảnh hưởng kịch liệt, độ run rẩy +20! 】
Trong nháy mắt sau đó, bị lực lượng của lấy m kịch liệt đánh sâu vào, toàn bộ những Dạ Y đang có mặt ở nơi này đều lập tức tỉnh táo lại, con ngươi run rẩy không ngừng, cái miệng há to, điên cuồng thở hổn hển, tựa như một thứ gì đó ở trong cơ thể bọn họ đang muốn dũng mãnh tiến ra!
"Cái gì vậy? Vừa rồi là cái gì vậy?"
"Tôi… vì sao tôi lại dễ chịu như vậy? Vừa rồi cơ thể tôi còn vô cùng khó chịu, đau đớn, vì sao chỉ nhoáng lên một cái lại trở thành high cực độ rồi?"
"Tôi có cảm giác mình muốn nhảy lên!"
Dưới ảnh hưởng của lấy m chi quyền phạm vi rộng đánh sâu vào, gần như trong nháy mắt sau đó, phần lớn những Dạ Y đang có mặt ở nơi này, đều trực tiếp tỉnh táo lại, như vừa rời khỏi một cơn ác mộng, nhanh chóng bị hút từ mảnh ký ức bản thân không dám đối mặt nọ, ra ngoài
Mà nhóm Dịch Y đang đức phía trên sơn cốc cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ nhìn thấy cậu thiếu niên kia nổi giận mà đánh một quyền xuống đất, sau đó toàn bộ Dạ Y vốn đã bị ảnh hưởng bởi nguyền rủa lại lập tức được gọi tỉnh rồi.
Đây là chiêu thức gì? Vì sao lại đáng sợ như thế?
"Bạch Dạ!"
Bạch Dạ vẫn chìm vào bên trong ảo giác, có chút trống rỗng ngồi ở chỗ kia, chợt nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của Lâm Ân ở phía xa xa, ông ấy mới theo bản năng quay đầu nhìn về phía hắn. Nhưng ngay khi vừa quay đầu, một bàn chân đã “Vèo” một tiếng, trực tiếp đạp lên mặt ông ấy, còn đá ông ấy bay ra ngoài hơn mười mét.
Thân thể Bạch Dạ còn đang chới với trên không trung, chưa rơi xuống mặt đất, một nhánh xúc tu đã lao nhanh đến, nhanh chóng quấn quanh, rồi kéo ông ấy trở về.
"Tôi không cần biết ông đang nhớ lại những gì, nhưng ông phải hiểu là lần này, bọn họ trực tiếp thiết lập một cái bẫy hoàn toàn nhằm thẳng vào ông. Nếu vì một mình ông dao động, mà chôn vùi toàn bộ những anh em khác đi theo ông như vậy, ông còn mặt mũi nào đi tới đối diện với lương tâm của chính mình nữa?"
Lâm Ân hung hăng túm lấy cổ áo Bạch Dạ, vừa rống to vừa “Phập” một cái, chích adrenalin lên người ông ấy.
Lâm Ân biết, khi rơi vào loại tình huống này, nếu Bạch Dạ vẫn một mực bị trói buộc bên trong ảnh hưởng của nguyền rủa, hắn còn có thể trực tiếp truyền tống quay về ngôi nhà hạnh phúc, nhưng những Dạ Y khác thì toàn bộ đều xong đời rồi.
Bởi vì hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra Tiếng Rít Kinh Hoàng này, chính là thủ đoạn chuyên dùng để đối phó với ác linh có quá khứ cực kỳ thống khổ như Uông Đào!
Phải biết rằng, từ khi trở thành ác linh tới nay, Bạch Dạ vẫn một mực giữ lại bộ thân thể ác linh của mình, mà không thể hoàn toàn lột xác được, nghĩa là trong lòng ông ấy vẫn còn giữa lại một cái bậc cửa chưa thể vượt qua.
Mà bậc cửa này lại chính là độc dược có thể giết chết ông ấy vào thời khắc mấu chốt nhất!