"Không, quý cô à, cô rất xinh đẹp." Lâm Ân vẫn duy trì nụ cười mỉm nho nhã cùng biểu cảm gần như muốn hỏng mất của mình. Sau đó, hắn vươn hai ngón tay tới, kéo nhánh xúc tu đang quấn quanh cổ mình của đối phương, bình thản nói: "Vấn đề nằm trên người ta, cô đừng nhìn vẻ ngoài của ta là nam tính, nhưng trên thực tế, định hướng của ta lại có một chút vấn đề nho nhỏ. Điều này thực sự khiến ta không thể nổi lên hứng thú với cô được!"
Toàn thân Ngả Đạt Lâm lập tức chấn động.
Định hướng có một chút vấn đề nho nhỏ ư?
Lâm Ân vẫn duy trì nụ cười tươi cứng ngắc trên môi, sau đó nho nhã lễ độ mà giới thiệu: "Đúng vậy thưa quý cô, cho nên không phải ta muốn từ chối, mà là ta thật sự không có phúc để hưởng thụ chuyện này. Cũng không phải ta không thích cô, chỉ vì..."
Lâm Ân buồn bã dang hai tay ra, nhắm mắt lại nói: "Ta cong."
Trái Trái (? Д? )!!!
Ngả Đạt Lâm lập tức rơi vào ngây dại.
Lâm Ân buồn bã mà ngẩng đầu lên, nói: "Ta cũng giống như cô thôi, cũng thích những nam sinh đẹp trai kia, cũng không có bất cứ sức đề kháng gì đối với đàn ông. Hẳn là hiện giờ cô đã hiểu được vì sao ta không thể tiếp nhận cô rồi?"
Ngả Đạt Lâm đưa ánh mắt đầy vẻ kinh hãi tới khó mà tin được nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Cái này... Chuyện này..."
Lâm Ân lại thở dài một tiếng, nâng mặt nạ lên, nhắm mắt xuống nói: "Đúng vậy, chính là như vậy! Ta cũng biết ta vô cùng quái dị. Loại chuyện này khó mà nói ra khỏi miệng! Nhưng ta thật sự không có cách nào khác cả, từ nhỏ vốn đã như thế rồi, không thể thay đổi, ta cũng rất buồn rầu..."
Lâm Ân đưa ánh mắt buồn bã nhìn lên không trung, lại nhẹ nhàng lôi kéo từng sợi xúc tu đang quấn trên lưng mình của Ngả Đạt Lâm. Đôi mắt hắn đượm buồn, giống như đang nói. ‘Từng có một cô gái xinh đẹp trần truồng, bày ra trước mặt ta, nhưng ta không có quý trọng, không phải bởi vì cô ấy không đủ xinh đẹp, mà bởi vì ta đã quyết định come out rồi’.
Cho nên… Thực xin lỗi.
Ngả Đạt Lâm vẫn dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn hắn, mãi mới lắp bắp nói được thành câu: "Nhưng mà... Loại chuyện này quá... quá..."
Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng đắc ý nghĩ thầm: Quá biến thái đúng không? Ta cũng nghĩ như vậy đó.
"Quá trùng hợp rồi!" Ngay sau đó, Ngả Đạt Lâm lập tức lộ vẻ mừng rỡ như muốn nhảy dựng lên.
【 đinh! Độ hảo cảm của Ngả Đạt Lâm đối với ngươi +50! 】
【 đinh! Độ sáp sáp của Ngả Đạt Lâm đối với ngươi +30! 】
【 đinh! Dục vọng của Ngả Đạt Lâm đối với ngươi lại kịch liệt gia tăng! 】
Ngả Đạt Lâm trực tiếp dùng xúc tu quấn quanh người Lâm Ân, sau đó vui sướng mà ngẩng đầu, chớp chớp mắt nói: "Bác sĩ ngài nên sớm nói ra nha. Tình huống này quá phù hợp rồi! Cũng không dối gạt gì ngài, tuy tôi dùng vẫn luôn giữ hình thể nữ tính, nhưng ngẫu nhiên lại chuyển biến thành hình thái nam tính đi sáp sáp với bạn gái thân nhất của mình!"
Lâm Ân: "(? Д? )!!!"
"Bởi vì về bản chất, loại hình thái đặc thù này của chúng tôi vốn là thể vô tính, cho nên chỉ cần làm một chút điều chỉnh nho nhỏ là chúng tôi có thể linh hoạt mà hoán đổi giới tính rồi. Nếu sớm biết sở thích của bác sĩ... tôi có thể biến thành một nam sinh size lớn rồi!!!"
Lâm Ân: "(ΩДΩ)!!!"
"Bác sĩ tiên sinh! Cho nên tôi mới nói, loại chuyện này thật là trùng hợp!"
Ngả Đạt Lâm đưa đôi mắt đầy những ngôi sao nho nhỏ nhìn hắn, rồi vừa mừng rỡ vừa từng bước một tiến lại gần hơn, trong khi Lâm Ân bên này lại vừa khiếp sợ vừa từng bước một lui về phía sau.
"Bởi vì Ngả Đạt Lâm chẳng những có thể biến thành nam sinh size lớn, (? ▽? ) nếu bác sĩ vẫn còn một chút yêu thích đặc thù nào đó, ngay cả một cô bé đáng yêu mọc ra cái đại (beep ——)(beep ——) trên người... tôi cũng có thể điều chỉnh thân thể của mình thành như vậy, bất cứ lúc nào cũng được!"
Cô ấy o(≧▽≦)o hưng phấn đến mức, lập tức lớn tiếng nói ra.
Lâm Ân: "0Дq!!!"
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -10! 】
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -10! 】
Đã đến nước này, Lâm Ân chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa. Gần như không chút do dự, hắn trực tiếp ấn cái mũ phớt cao của mình xuống, sau đó xoay người mở ra hình thức u linh, kéo tốc độ đến cực hạn, khẩn cấp xuyên tường bỏ chạy đi ra ngoài, đi như chạy trốn.
Ngả Đạt Lâm quá sợ hãi, vội vàng đẩy cửa đuổi theo, vừa chạy vừa hô lớn: "Bác sĩ! Bác sĩ ngài muốn đi đâu vậy? Tôi còn chưa chuyển đổi mà?"
...
Lâm Ân mang theo chiếc vali xách tay, ấn cái mũ phớt cao xuống, một đường chạy như điên dọc theo hành lang trước mặt.
Đến thời điểm này, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra rồi, là hắn quá mức ngây thơ thôi! Hắn vốn cho rằng, chỉ cần mình để lộ ra một chút biến thái là có thể tự cứu mình khỏi tình cảnh khó xử kia, nhưng tới hiện giờ mới biết, so sánh với những đại xúc chân chính ấy, sinh vật như hắn thực sự thuần khiết giống hệt một bé trai hồ đồ, mộng mơ.
Trái Trái kinh dị nói: "Đầu ngốc! Chẳng lẽ ngươi thật sự thích nam sinh sao?"
Nghe được câu hỏi này, đầu Lâm Ân lập tức mọc ra một sợi chỉ đen, hắn gầm rú lên (〃′ 皿 `)q: "Thích cái lông á! Ngươi không thấy vừa rồi ta chỉ thuận miệng bịa ra một lý do hay sao? Quái vật xúc tu đã là thứ đam mê cực hạn mà ta có thể tiếp nhận được rồi, nếu nó lại có thêm một nhánh xúc tu với hình dáng đại (beep ——), chẳng phải ta sẽ trực tiếp sụp đổ hay sao?"
Không được!
Tuyệt đối không thể ở lại nơi quỷ quái này lâu hơn được.
Một tiếng tiếp theo, hắn nên tùy tiện tìm một chỗ nào đó để lẩn trốn giết thời gian thôi!
Lâm Ân nhanh chóng bỏ xa con dục xúc mẫu thể vừa hô to vừa miệt mài theo đuổi phía sau không bỏ kia, sau đó đột nhiên ngoặt vào một đường rẽ, tiện tay đẩy một căn phòng xa lạ, trốn vào trong. Hắn dán sát thân thể mình vào vách tường thịt, vô cùng cảnh giác lắng nghe âm thanh mấp máy ở bên ngoài.
Mãi cho đến lúc âm thanh mấp máy kia đã đi xa rồi, hắn mới buông lỏng một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Trong lòng ngẫm nghĩ Lâm Ân hắn một đời anh danh, hiện giờ lại vì tránh né một con quái vật xúc tu sáp sáp mà phải chạy tán loạn khắp nơi như vậy, đúng là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mà!
Nếu nó có một chút xinh đẹp thì tốt rồi...