Lâm Ân lại bước nhanh hơn, nặng nề đạp lên hành lang, nhanh chóng chạy thẳng về phía phòng điều khiển.
Đông ——
Đông ——
Bên trong hành lang là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hắn chỉ có thể nghe được tiếng bước chân thật mạnh của chính mình mà thôi.
Nhưng theo đạo lý, tình huống không nên phát sinh như vậy mới đúng.
Bởi vì ở bên trong tòa thành lũy biến dị này có ít nhất là bảy - tám trăm sinh vật thuộc giáo phái Dục Vọng. Hơn nữa, tiếng cảnh báo đã vang lên rồi, theo lý, khi hắn chạy trong hành lang như thế này, nên nhìn thấy bóng người mới đúng.
Càng nghĩ, trong lòng Lâm Ân càng trở nên cảnh giác.
Hắn giật giật ngón út, xác định tiểu thư con rối đang ở ngay bên người mình: "Tiểu thư con rối, cô có cảm thấy ở nơi này có điều gì đó rất kỳ quái hay không?"
Bên tai hắn lập tức truyền đến giọng nữ không mang theo một chút dao động cảm xúc nào kia: "Có nguy hiểm."
Cô ấy phát ra lời cảnh báo xong, đột nhiên lại tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng ta không phát hiện ra nguy hiểm ở đâu."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Ân lại càng căng thẳng.
Ngay cả tiểu thư con rối cũng không cảm nhận được sao?
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng vô cùng.
Bởi vì hắn cũng có loại cảm giác này. Trực giác và thân thể đang không ngừng gửi tín hiệu khẩn cấp tới cho hắn, nhưng vấn đề là hắn không tài nào cảm nhận được ngọn nguồn cụ thể của mối nguy kia.
Thậm chí loại tình huống này còn khiến cho hắn một lần nữa có lại cảm giác như lần đầu tiên bản thân bị rơi xuống thế giới hắc ám, dường như khắp nơi đều là những con ác linh quỷ mị không thể nhìn thấy được, dường như ngươi có thể rõ ràng cảm nhận được sự âm lãnh đến từ chúng, nhưng lại không biết thực chất nó đến từ nơi nào.
Đông ——
Đông ——
Hắn nhanh chóng xuyên qua một khúc ngoặt.
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên hắn lại ngừng chân.
Bởi vì hắn chợt nhìn thấy, ở ngay bên trong một cánh cửa phòng đã mở được một nửa nằm bên tay trái ngay tại dãy hành lang trước mặt, có một nhánh xúc tu đang ủ rũ dưới đất, gian nan nhúc nhích, nỗ lực di chuyển từng chút một về phía trước, giống như đã bị thối rữa rồi.
Ông —— Tóc gáy Lâm Ân dựng thẳng đứng lên, một luồng cảm giác nguy cơ kịch liệt trực tiếp thổi quét đến. Nó khiến hắn gần như là theo bản năng, vội vàng lui về phía sau một bước.
Chính tại bầu không khí yên tĩnh tới quỷ dị ấy, hắn lại nhìn thấy một nhánh xúc tu khác, vừa vươn ra từ bên trong cánh cửa đã mở được một nửa đó, cuối cùng là nghe được một tiếng ho khan và thở dốc đầy kịch liệt mà vô cùng thống khổ truyền đến từ trong đó: "Bác sĩ tiên sinh... Hình như tôi bị bệnh rồi... Tôi không biết... Tôi đang trở nên thối rữa... Tôi... Cứu cứu tôi..."
Ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, một khối huyết nhục hình người mọc đầy xúc tu đang gian nan chống vào cánh cửa, muốn rời khỏi nơi đó. Một bàn tay của gã đang ôm lấy lồng ngực mình, trên mặt tràn đầy thống khổ và suy yếu.
Điều khủng bố nhất ở đây chính là toàn thân từ trên xuống dưới người gã đều bị những cái hố phủ kín, chúng nó giống như những cái vũng nhỏ thường xuất hiện trên mặt đường đất sau khi bị cơn mưa cọ rửa vậy.
Lâm Ân lại mơ hồ có thể nhìn thấy, phần huyết nhục bên trong những cái vũng nhỏ kia đang bị thứ gì đó từng chút từng chút một mà phân giải tan biến đi.
"Bác sĩ... Cứu cứu tôi... Vừa rồi thân thể tôi còn rất tốt... Rõ ràng tôi..." Bộ huyết nhục hình người nọ đầy thống khổ mà trực tiếp ngã ngửa xuống đất, giống như đang bị ngọn lửa từ từ gặm nhấm, thiêu đốt thành tro tàn, gã gian nan vươn tay về phía Lâm Ân.
"Rõ ràng tôi..."
Nhưng chính trong nháy mắt kia, tựa như một thứ vật phẩm nào đó vừa bị kích hoạt rồi, khiến cho những "Vũng nước nhỏ" trên người gã nhanh chóng mở rộng ra.
Khung cảnh lúc này giống hệt như một đốm lửa nhỏ vừa bắn thẳng vào đống sợi bông dễ cháy, khiến cho bộ thân thể của bộ huyết nhục hình người ấy nhanh chóng bị phân giải, để lộ ra bộ xương trắng bên trong.
Cùng với một tiếng hét thảm vang lên, hết thảy đều rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, tựa như có một cơn gió nhẹ vừa xuất hiện trên người đối phương, đột ngột thổi về phía Lâm Ân.
Mà cũng gần như trong nháy mắt ấy, bên tai Lâm Ân lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 cảnh báo! Cảnh báo! Độ nguy cơ trước mắt đạt tới 100%! 】
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ khẩn cấp: Máy tạo cơn bão nano! Mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót! Khen thưởng nhiệm vụ: Kinh nghiệm cơ sở 6000, tiền hắc lâu x6, đạo cụ đặc thù x1】
Máy tạo cơn bão nano!
Gần như trong nháy mắt khi cái tên này xuất hiện bên trong âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lâm Ân đã ý thức được tình huống không ổn rồi.
Tới cuối cùng, hắn cũng tìm được ngọn nguồn của luồng cảm giác nguy cơ kia!
"Chạy!"
Giờ khắc này, Lâm Ân không còn để ý tới bất cứ điều gì khác nữa, hắn rống to lên và gần như không chút do dự, đã đột ngột xoay người lại, dùng một thứ tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi để chạy ngược về phía sau, về phương hướng mình vừa tiến đến.
Mà ở sau lưng hắn, những âm thanh vù vù khác lạ cũng lập tức vang lên. Nói chính xác hơn là bên trong không khí vừa xuất hiện từng chuỗi dao động âm thanh rất nhỏ, giống như đang có những thứ vô hình điên cuồng thổi quét về phía hắn.
Giống như một luồng âm phong bay tới!
Mà nơi luồng gió nọ đi qua, vách tường thịt hai bên bắt đầu bị nó phân giải và biến mất với tốc độ cực nhanh, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Đó là cái gì?" Bên tai hắn truyền đến giọng nói của tiểu thư con rối.
Cô ấy đã ý thức được nguy cơ, nhưng ngay cả khi trước mắt mình có thể rõ ràng nhìn thấy quá trình tan biến của vách tường xung quanh, cô ấy vẫn không cảm nhận được bất cứ khí tức và dao động gì khác lạ!
"Là gió lốc nano tộc máy móc!" Lâm Ân cắn răng, gần như đã đề cao tốc độ lên tới cực hạn rồi.
Nhưng hắn cũng không còn thời gian để tiếp tục giải thích cho tiểu thư con rối hiểu sâu hơn!
Kỳ thật hắn cũng không biết nhiều về quần thể này ở bên trong thần giáo Cơ Giới, tất cả những gì hắn biết đều gói gọn trong những thông tin từng ghi nhận được trong một lần ở cùng Bạch Dạ lúc trước, được nghe ông ấy nói qua.
Lâm Ân chỉ biết rằng, bọn chúng là một loại máy móc cấp bậc vi mô, là sát khí đỉnh cấp do thần giáo Cơ Giới nghiên cứu ra, chuyên môn dùng để thực hành diệt tuyệt huyết nhục!