【 đinh! Hắc Huyền Nguyệt đơn phương ký kết khế ước "Lời thề con rối" cùng ngươi, ngươi nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 lời thề con rối 】: khế ước thiên phú của con rối chú thuật, chỉ có thể do con rối chú thuật chủ động trao cho mục tiêu. Sau khi khế ước được thành lập, con rối chú thuật phải cam đoan khế ước được thực thi, nếu đi ngược lại với khế ước hoặc mục tiêu của khế ước chết đi, con rối chú thuật sẽ chịu phản phệ cực lớn và tan vỡ.
【 đinh! Khế ước đã thành lập: Ngươi có thể sử dụng khế ước đã ký kết với Hắc Huyền Nguyệt ở bất cứ thời điểm nào cũng được. 】
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Ân đã trở nên kinh ngạc vô cùng.
Hắn ngạc nhiên nhìn Hắc Huyền Nguyệt đang lặng lẽ nằm ở nơi đó đưa mắt nhìn hắn, lại nghe bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, hắn lập tức nhíu mày, vội vàng đọc đi đọc lại nội dung của phần khế ước kia.
"Trời đất...". Hắn nhăn nhó như nhức trứng, có chút bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ trán mình, nói: "Tôi chỉ nói đùa với cô thôi... Sao cô lại coi là thật chứ? Thứ kia vốn không đáng bao nhiêu tiền, ngày nào tôi cũng có thể đến chỗ chủ mẫu lĩnh một lần mà, nó vốn là loại buff không dùng thì phí đó! Hơn nữa, tôi vừa mới xé bỏ khế ước giữa chúng ta xong, vậy mà đảo mắt một cái, cô lại tự thêm cho mình một chuỗi xiềng xích lớn như vậy để làm gì?"
"Dù cô muốn làm, cũng nên thương lượng cùng tôi trước chứ?"
Rơi vào tình trạng này, có thể nói là Lâm Ân khó chịu không thôi.
Hắc Huyền Nguyệt nhắm lại mắt, trực tiếp ngoảnh mặt đi nơi khác, rõ ràng là từ chối trao đổi, không muốn nói với hắn thêm một câu nào nữa.
Lâm Ân: "..."
Không cần phải nghi ngờ, cô ấy giận thật rồi.
Nhưng vì sao hắn lại càng ngày càng có cảm giác loại giận dữ này giống hệt như một đôi tình nhân trẻ đang giận dỗi nhau chứ? Được rồi, có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn thôi, xét cho cùng, độ khai phá tình cảm của tiểu thư con rối vẫn còn rất thấp.
Ừm… có lẽ cô ấy quay đi như vậy, chỉ vì không muốn trao đổi một cách đơn thuần thôi!
"Cô giận hả?" Lâm Ân có chút xấu hổ, ( ̄w ̄;) nhẹ nhàng chọc chọc vào người cô ấy một cái.
Hắc Huyền Nguyệt hoàn toàn không để ý tới hắn.
Lâm Ân lại chọc.
"..."
Vẫn lặng lẽ nằm im không động đậy.
Lại chọc thêm.
"..."
Vẫn im lặng, không lên tiếng.
Chọc thêm một lần nữa...
【 đinh! Hắc Huyền Nguyệt phẫn nộ với ngươi +1, độ khai phá tình cảm đạt tới 219. 】
【 đinh! Hắc Huyền Nguyệt phẫn nộ với ngươi +1, độ khai phá tình cảm đạt 222. 】
Trong nháy mắt sau đó, ở thời điểm Lâm Ân còn chưa kịp chọc thêm lần nào nữa, từng sợi tơ giống như những con rắn trực tiếp uốn lượn đi đến trước mặt hắn, sau đó gắt gao chỉ thẳng vào mắt hắn.
Hành động này đã mang đủ ý nghĩa rồi. Nghĩa là nếu ngươi còn dám chọc nữa, ta liền chọc nổ mối uy hiếp là ngươi kia.
Lâm Ân cũng vô cùng quyết đoán mà thành thạo trực tiếp giơ hai tay lên, gương mặt vẫn duy trì vẻ thuần lương của một thiếu niên vô tội, tỏ vẻ mình không sử dụng bất cứ loại vũ khí nào.
Hắc Huyền Nguyệt không thể nhịn được nữa, lại quay đầu qua, chăm chú nhìn vào hắn, nếu lắng nghe cẩn thận một chút, hình như người ta còn có thể mơ hồ nghe được một chút âm thanh nghiến răng nho nhỏ.
Thật hiển nhiên, tiểu thư con rối đã không thể nhịn được nữa rồi.
"Lập tức mặc quần áo vào." Cô ấy cất giọng uy hiếp, lạnh lùng hệt như cô gái này có thể giết chết Lâm Ân bất cứ lúc nào nếu hắn không chịu làm theo.
"ok!" Lâm Ân quyết đoán gật đầu.
Sau đó, hắn nhanh chóng đứng lên, vội vàng lấy ra bộ trang bị Dạ Y của mình ở bên trong không gian hệ thống, một tay mặc quần, một tay khoác áo, vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo của tiểu thư con rối vẫn xuất hiện một tia phẫn nộ. Được rồi, loại chuyện đứng lên mặc quần áo ngay trước mắt cô ấy như vậy có thể cho qua, bởi vì tên này vốn không có đạo đức.
Nhưng loại chuyện hắn để cho thứ bộ phận đáng giận, từng chọc vào người cô ấy tới hơn mười phút kia, một mực lắc lư trước mắt cô ấy như vậy… thực sự đã làm cho người ta không thể nhẫn nhịn nổi, chỉ muốn hung hăng xử lý hắn ngay tại chỗ mà thôi!
Cứng!
Cứng!
Nắm tay lại cứng rồi!
Có thể nói, đây là lần cảm xúc dao động lớn nhất, từ khi cô ấy trở thành một con rối, là khoảng trăm năm trước đến hiện tại, thậm chí là vài chục năm gần đây, cô ấy cũng không có dao động cảm xúc lớn như vậy.
Cô ấy phẫn nộ mà siết chặt hai tay nhìn hắn, từng vòng khí lần lượt bốc lên trên đầu. Thật hiển nhiên, tiểu thư con rối đã phẫn nộ không nhịn nổi nữa rồi.
...
Một lát sau, Lâm Ân vô cùng lưu loát, nhanh gọn, đã mặc xong trang bị của mình, chờ tới lúc hắn lại một lần nữa khôi phục thân phận Dịch Y lúc trước, hai sợi tơ một mực vươn tới, chằm chằm theo dõi hắn mới chậm rãi biến mất đi.
Hắn nâng chiếc kính một mắt lên, ngồi xổm bên người cô ấy, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, trấn định nói: "Tiểu thư con rối, còn bao lâu nữa cô mới khôi phục lại quyền khống chế thân thể?"
Hắc Huyền Nguyệt nhắm hai mắt lại, lắc lắc cổ nói: "35 phút."
Lâm Ân gật đầu, nói: "Vậy trong khoảng thời gian này, cô hãy nghỉ ngơi đi, sau khi rời khỏi nơi đây, tôi lại tới nạp điện cho cô!"
Tiếp đó, tiểu thư con rối trực tiếp cảm thấy thân thể mình bay lên. Là một bàn tay vừa luồn vào thắt lưng và khớp chân của cô ấy.
Phần eo lập tức bị kéo lên.
Mà chờ tới thời điểm cô ấy mở to mắt nhìn ra, lại lập tức phát hiện mình đã bị tên khốn tà ác kia ôm trong vòng tay như một cô công chúa nhỏ.
Lâm Ân khẽ cười, rung rung đôi chân mày nhìn cô ấy, sau đó trực tiếp nhảy lên, từ trên tòa thành lũy biến dị cao cao này, nhảy xuống phía dưới.
"Hãy bám chặt lấy, khoảng thời gian kế tiếp này cứ giao cho tôi tới xử lý, chúng ta cũng phải nhanh chóng chạy trốn thôi!"
Hắc Huyền Nguyệt bình tĩnh nhắm hai mắt lại, coi như đã ngầm đồng ý để cho hắn dùng phương thức này tới ôm lấy mình rồi, là bởi vì cô ấy thực sự không còn chút sức lực nào để giận hắn nữa, cũng bởi vì cô ấy biết, với độ rộng và dày của lớp da mặt kia, dù ngươi có thực sự tức giận ngay trước mặt hắn, cũng là vô dụng mà thôi.
Bởi vì hắn chỉ cần không đến hai giây, đã có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, sau đó tiếp tục đi tới kích thích thần kinh của ngươi rồi.