Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Ta Nói Ngươi Là Một Tên Vô Lại!

Chương 782: Ta Nói Ngươi Là Một Tên Vô Lại! Chương 782: Ta Nói Ngươi Là Một Tên Vô Lại!

Đến đây, hắn cũng hiểu được rồi, Vạn Cơ Chi Thần không muốn giết hắn, đối phương muốn lợi dụng trái tim của hắn đến đánh thức tổ chức não của Cự Tượng.

Gã đang nhìn trộm khoa học kỹ thuật hạch tâm của Cự Tượng.

Hơn nữa, không cần biết gã miêu tả bản thân thành một hình tượng cao lớn, vĩ đại đến cỡ nào, thì trong mắt Lâm Ân, chúng đều là những lý do gã tự tìm để bào chữa cho sự hèn nhát, khiếp đảm trong lòng mình.

Giống như một tên đào binh lâm trận lùi bước, sau đó đứng ở một nơi thật xa và an toàn, chỉ vào những người chiến sĩ anh dũng hy sinh trên chiến trường để lớn tiếng cười nhạo.

Thậm chí gã còn lấy chuyện này ra để chứng minh cho mọi người thấy rằng, gã làm như vậy vì bản thân đã dự kiến được tai họa kia từ trước, cũng như để chứng minh cho hình tượng anh minh võ đoán của bản thân, nhưng trên thực tế, mục đích của gã, khi nói lên những điều này chỉ đơn giản là tìm cho chính mình một cái cớ đường hoàng nhằm giải thích vì sao bản thân không chiến mà lại lùi bước đó thôi!

Vạn Cơ Chi Thần hờ hững nói: "Ngươi chỉ là một tên phàm nhân đánh cắp trái tim Cự Tượng, ngươi không có tư cách thay mặt Cự Tượng đối thoại cùng ta."

Lâm Ân thoáng cười nhạt mà gian nan đứng lên. Hắn dùng sức lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó hùng hồn nói:

"Đúng vậy! Đúng là ta không có tư cách này, nhưng ta đã nghe đến mức lỗ tai mọc kén rồi, ngươi ở trong này blah blah nói với một bộ thi thể rằng ngươi (hoành tráng——) lắm."

(Thực ra ý của câu này nó còn bậy hơn nhiều cơ, kiểu khoe khoang với một bộ thi thể là ngươi bất động rồi còn của ta thì vẫn còn động đậy được, của ta cực kỳ hoành tráng đây này…)

"Nhưng nếu ngươi thực sự có loại năng lực kia, thì đánh một trận cùng với Cự Tượng ở thời kỳ đỉnh phong đi, nếu ngươi thật sự cảm thấy bản thân anh minh thần võ, thì đi khiêu chiến với những tồn tại mà ngươi coi là kẻ thất bại kia đi!"

"Ngươi ở trong này làm màu cái (beep ——) gì chứ!"

Lâm Ân lộ vẻ mặt dữ tợn, lập tức dựng ngón giữa lên với gã.

Ông —— Tất cả những ý thức máy móc đang chăm chú nhìn vào tình huống ở nơi này đều cảm nhận được ý thức của mình vừa ầm ầm rung động một hồi.

Thật hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn không ngờ được, đã tới loại tình trạng này rồi, nhưng thiếu niên nhân loại kia vẫn còn mạnh miệng đến thế, lại còn dám chỉ thẳng vào mũi mà nói ra những lời sỉ nhục trắng trợn và nặng nề như vậy, đối với chúa tể của bọn họ.

Ngay cả Huyễn Tưởng Màu Bạc đang bị trói chặt ở đằng kia, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, mờ mịt.

Bởi vì hắn tuyệt đối là người đầu tiên, từ trước tới nay, dám đứng ra chỉ trích chúa tể của bọn họ, thậm chí còn trực tiếp chỉ thẳng vào mặt ngài ấy mà chửi bậy, cũng như ân cần thăm hỏi toàn bộ những sinh vật trong nhà bọn họ như thế.

Giờ khắc này, tất cả những ý thức máy móc đều điên tiết hét lớn lên, đều thẹn quá hoá giận.

"Hắn lấy đâu ra loại tự tin như thế?"

"Từ trước đến nay, hắn vẫn to gan lớn mật như vậy hả?"

"Người lớn đang nói chuyện, một tên phàm nhân chưa đủ lông đủ cánh như hắn thì chõ miệng vào làm cái chó gì?"

【 đinh! Độ phẫn nộ của ý thức máy móc đối với ngươi +10! 】

【 đinh! Độ phẫn nộ của Huyễn Tưởng Màu Bạc đối với ngươi +15! 】

【 đinh! Độ phẫn nộ của hội nghị chỉnh đốn đối với ngươi +30! 】

Có thể nói, một phen ân cần thăm hỏi này của Lâm Ân đã trực tiếp châm ngòi cho lửa giận của toàn bộ đại quân máy móc.

"Ngươi nói cái gì?" Vạn Cơ Chi Thần lạnh lùng nhìn vào hắn.

Lâm Ân vẫn đứng yên ở nơi đó, thoáng cười lạnh, bàn tay ôm lấy lồng ngực tan vỡ của mình, nói: "Ngươi chưa nghe rõ hả? Ta nói ngươi là một tên vô lại đó!"

"Tuy ta không có trải qua hồi tai họa kia, nhưng ít nhất là ta biết, cả Cự Tượng lẫn đại ca của ta và chủ mẫu, hay là bất cứ một sinh linh nào đó rơi xuống thế giới này, bọn họ đều là những chiến sĩ đường đường chính chính chết trên chiến trường!"

"Ngươi nói ngươi đã dự kiến được chuyện này từ trước, cũng tốt! Ngươi nói tự ngươi ủ mưu rồi thực hiện, cũng được! Đó đều là chuyện của ngươi, người khác không quản được."

"Nhưng ngươi không nên mang những sinh linh đã chết trận kia ra bỡn cợt, ngươi cũng không có tư cách nói rằng bọn họ là kẻ thất bại, bởi vì ít nhất bọn họ đã chiến đấu, còn ngươi, ngươi chính là một tên nhu nhược hèn nhát, ngay cả chiến trường cũng không dám bước lên!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn động.

Ngay cả Dục Vọng Mẫu Thụ đã lùi lại thật xa, đi đến khu vực trung tâm, nhìn chằm chằm vào cuộc đối đầu này, đều bị những lời nói của hắn làm cho toàn thân run rẩy. Bà ta vô cùng thông minh, gần như trong nhát mắt khi Vạn Cơ Chi Thần ra tay đối với bà ta, bà ta đã tự đoạn thân thể, hoàn thành quá trình di chuyển.

Đây cũng là chuyện bình thường, bởi bản thân vốn là đại biểu có thâm niên trong trận doanh hỗn loạn, cho nên đục nước béo cò, phản ứng linh hoạt, luôn là sở trường của bà ta.

Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy thiếu niên Nhân tộc kia đứng đối diện với Vạn Cơ Chi Thần, một tồn tại mạnh mẽ hơn hắn vô số lần, hắn lại không hề sợ hãi, thậm chí còn dám lớn giọng chỉ trích và lên án mạnh mẽ đối phương, bà ta cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Lần đầu tiên, trái tim hỗn loạn trong lồng ngực khẽ đập lên những nhịp dồn dập đầy kinh hoàng.

Bởi vì những lời này đã nói ra toàn bộ những lời trong lòng Dục Vọng Mẫu Thụ.

Bởi vì những này cũng là điều bà ta muốn nói, nhưng lại không dám nói ra.

Đúng vậy.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đã chết, lại bị một kẻ ngay cả hồi đại tai họa kia cũng chưa trải qua, luôn miệng bỡn cợt, rẻ rúng?

Kẻ thất bại, kẻ thất bại, gã ngậm miệng mở miệng, lần nào cũng bật ra một câu kẻ thất bại!

Nhưng một kẻ ngay cả hồi đại tai họa ấy cũng không dám dũng cảm đứng ra đối mặt như gã thì có cái tư cách gì để nói bọn họ như vậy?

【 đinh! Độ hảo cảm của Dục Vọng Mẫu Thụ đối với ngươi +10】

【 đinh! Độ hảo cảm của Dục Vọng Mẫu Thụ đối với ngươi +10】

-Đăng tại apptruyen-

Bình Luận (0)
Comment