Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Có Sợ Không?

Chương 788: Có Sợ Không? Chương 788: Có Sợ Không?

Nguồn tại apptruyen

Ba —— Hắc Huyền Nguyệt vừa quyết đoán cắt đứt sợi dây liên kết với tên mặt dày kia, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, lại đưa mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Bối đang tiến vào trạng thái dị thường bên cạnh.

Cô ấy đi tới phần rìa sân thượng, cái ô màu đen trên tay bung ra, rồi không chút do dự, trực tiếp thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng bay về phía hư ảnh Cự Tượng đang không ngừng chạy như điên bên kia.

Tuy cô ấy cũng biết mình đánh không lại đối phương, nhưng có khế ước trong người, thời hạn thuê mướn vẫn còn, thì bảo vệ sinh mệnh của chủ thuê an toàn chính là trách nhiệm của cô ấy.

Cũng chẳng có ý gì khác, chỉ không muốn để một vết nhơ lớn như vậy xuất hiện trong cuộc đời của mình mà thôi, cho nên … vì khế ước, dù đánh không lại, cũng phải đi.

Sợi hồn tuyến đang buộc chặt trên ngón út vẫn không ngừng căng thẳng.

Cơn gió cuồn cuộn lướt qua, thân thể nhỏ xinh của cô ấy được sợi tơ mạnh mẽ kéo xuống, nhanh chóng tới gần mục tiêu.

Nhưng cô ấy cũng nhớ kỹ lời Lâm Ân dặn dò, bởi vậy mà tạm thời đóng lại toàn bộ những cảm quan của chính mình, làm cho bản thân không thể cảm nhận hay phản ứng đối với tình huống bên ngoài, chỉ dựa vào bản năng và vị trí đã xác định được từ trước, để kiên định đi thẳng về phía kia, tập hợp cùng hắn.

Năm phút đồng hồ.

Năm phút đồng hồ sau, không cần biết sẽ phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ mở mắt ra, mang ngươi đi.

...

Lâm Ân vốn đang chạy như điên, vừa thấy "Điện thoại" bị cắt đứt, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên quyết tuyệt mà kiên định hơn nhiều. Hắn trực tiếp vươn tay, xé rách tay áo, lại dùng miếng vải nọ để quấn chặt lấy Trái Trái vẫn còn rơi vào trạng thái tâm linh ức chế.

Sau đó, hắn dứt khoát lấy cái túi đựng mấy cuốn sách thật dày, đang được để bên trong không gian hệ thống ra ngoài. Nói thật, hắn cũng hi vọng mình có thể chạy trốn, nhưng những con bài chưa lật trên tay đã bị dùng gần hết rồi, hắn chỉ có thể buông tay đánh một trận mà thôi.

"Trái Trái, rất xin lỗi." Lâm Ân kiên định đưa mắt nhìn tay trái của mình, nói: "Nếu lần này đầu chết thật rồi, ngươi sẽ biết, ngay từ đầu ta vẫn luôn lừa dối ngươi. Kỳ thực, dù thoát ly ta, ngươi vẫn có thể sống một mình được, mà ta rời khỏi ngươi, lại khó có thể sống một mình."

"Cho nên ta sẽ cố gắng nốt một lần cuối cùng này, chủ nhân vẫn còn ba lượt hiệu quả của Búp Bê Chết Thay, nếu liều mạng đến tan vỡ, ta còn có thể tiếp tục phóng thích một lần nguyền rủa cấp căn nguyên nữa."

"Nhưng nếu ta thật sự chết đi rồi, hẳn là ngươi có thể một lần nữa trở về làm Vương Hậu của Cự Tượng. Tổ chức não của Cự Tượng sắp thức tỉnh, nếu ngươi có thể kiên trì đến lúc ấy, nói không chừng Trái Trái ngươi vẫn còn cơ hội sống sót."

"Được rồi."

"Đánh bạc hoài cũng có lúc bị thua. Ta đã thua một lần, nhưng lần này ta vẫn muốn đánh cuộc thêm một lần nữa."

Ngay sau đó, Lâm Ân ngẩng đầu lên.

Mà cùng thời khắc này, khí tức xâm lấn từ phía sau lại trực tiếp ập đến. Là hư ảnh khổng lồ do Vạn Cơ Chi Thần điều khiển kia, đang dữ tợn vươn tay về phía hắn.

Tựa như thời gian đã ngừng lại ở giây phút này rồi.

Trong vũ điệu gió lốc, ánh mắt Lâm Ân lóe lên một tia kiên định, hàm răng hắn ngậm lấy một cuốn sách thật dày, trong tay hắn cũng cầm một cuốn sách thật dày, hết thảy đều thay đổi, trở nên vô cùng bình tĩnh.

Ông —— Gần như trong khoảnh khắc bàn tay khổng lồ kia duỗi tới, Lâm Ân trực tiếp thoát khỏi mạng lưới của Cự Tượng, khiến cho hư ảnh Cự Tượng né tránh một kích khủng bố của Vạn Cơ Chi Thần kia.

Mà đồng thời hắn cũng đột ngột xoay người trở lại, rơi thẳng xuống cơn cuồng phong bên dưới, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt chính là hình dáng khổng lồ của hư ảnh Vạn Cơ Chi Thần kia.

Thứ hắn nhìn thấy chính là một đôi mắt đầy sát ý đang chăm chú quan sát mình.

Vào khoảnh khắc ấy, tâm trí Lâm Ân trở nên cực kỳ bình tĩnh. Đột nhiên hắn dùng hết toàn bộ khí lực của mình để mở cuốn sách đang cầm trên tay kia ra.

Trong nháy mắt sau đó, tựa như có một luồng lực hấp dẫn lớn đến kinh ngươi xuất hiện, khiến cho tất cả những ánh mắt bên trong thành đều không nhịn được mà bị cuốn sách trong tay hắn hấp dẫn tới.

Từ bên trong cuốn sách kia chợt bắn ra một luồng quang mang chói mắt, gần như đã chiếu sáng cả nửa bầu trời.

"Chết một lần thôi mà, đừng sợ." Lâm Ân mỉm cười đầy dịu dàng, rồi nhẹ nhàng hạ thấp độ cao của cuốn sách trên tay mình xuống, để thấy được ánh mắt đại biến của Vạn Cơ Chi Thần.

Ngay cả hắn, cũng hoàn toàn không thể khống chế được mình, lập tức bị một luồng lực lượng thật lớn cưỡng ép phải mở mắt ra, sau đó trực tiếp mất đi khống chế mà nhìn xuống cuốn sách đã mở ra trên tay mình, nhìn xuống nội dung trong sách, nhìn xuống mấy chữ máu chảy đầm đìa được viết ngay trên bìa sách...

Đây là...《 cuốn sách đọc sẽ chết 》.

Nếu trời sập xuống, ngươi có sợ không?

Nếu Thần linh đang đứng ngay trước mặt, ngươi có sợ không?

Lâm Ân vẫn không ngừng tự hỏi chính mình về vấn đề này, nhưng ngay khoảnh khắc hắn xoay người, kỳ thật trong lòng đã có đáp án rồi.

Hắn không sợ.

Tuy hắn cũng không biết cấp bậc chân chính của cái bút lông chim kia, không biết rốt cuộc là cuốn sách này có thể tạo thành thương tổn đối với cấp căn nguyên hay không, nhưng nó vẫn là con bài chưa lật cuối cùng hắn giữ lại!

Mà lần này, hắn sẽ dùng một cái mạng của mình, để hoàn thành bữa huyết yến trước mặt!

Trong nháy mắt sau đó, quang mang chói mắt từ bên trong cuốn sách kia, trực tiếp nổ bắn ra ngoài, để rồi lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả những sinh vật bên trong tầng sương mù màu đen kia.

Lâm Ân dùng sức mà cầm cuốn sách nọ trên tay, hai mắt chảy xuống hai hàng lệ đỏ thẫm như máu tươi, một mực chống đỡ thân thể, gian nan khiến cho chính mình phải đứng sừng sững ở nơi này. Sau đó, hắn đối mặt với vẻ hoảng sợ của người khổng lồ cao lớn đang xuất hiện trước mắt kia, nghiến răng phát ra âm thanh cuối cùng: "Các ngươi... Có sợ không?"

Ông —— Gần như trong giây phút đó, ánh mắt của tất cả những ý thức máy móc đang chăm chú quan sát tình huống ở nơi này đều rơi vào trống rỗng.

-TruyenGG.pro-

Bình Luận (0)
Comment