Trong đôi mắt rồng khổng lồ của Vạn Cơ Chi Thần chợt hiện ra một chút châm chọc và thương hại.
Chỉ thấy cái đầu rồng của gã chậm rãi nâng lên. Sau đó, bộ vuốt rồng máy móc thật lớn nọ bị gã từ từ thu lại khỏi mảnh không gian đã tan vỡ kia, trong tiếng leng keng đến chói tai của những sợi xiềng xích ràng buộc vang lên, gã chậm rãi quay trở về nơi ở của mình.
Bởi vì để cho bản thể tiếp tục ở lại chỗ này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tuy rất nhiều ý thức máy móc đã chết vì cuốn sách kia, nhưng gã cũng chẳng quá để ý đến điều này, bởi vì gần như tất cả những ý thức máy móc được gom lại, sau đó thành lập nên tổ ong, đều thuộc về những sinh vật huyết nhục tự nguyện truyền dữ liệu lên. Ý thức chân chính thuộc về nền văn minh máy móc có trí tuệ, chỉ có gã và cô con gái được phân tách từ chính gã mà thôi.
Sau chuyện này, gã lại quay về vị trí của mình, tiếp tục chỉ huy đại quân máy móc tiến công Tháp Cự Tượng. Mà câu chuyện vừa phát sinh ở trong này, sẽ trở thành một khúc nhạc đệm nho nhỏ, chẳng đáng quan tâm trong cuộc đời dài đằng đẵng của gã.
Vạn Cơ Chi Thần từ từ quay đầu lại, nhưng ngay tại khoảnh khắc gã quay đầu, đột nhiên phần khóe mắt lại bắt gặp một bóng dáng đang ở bên trong khoảng trống khổng lồ vừa bị hàng loạt tên lửa hạt nhân tạo nên kia.
Ông —— Con ngươi trong mắt gã lập tức co rụt lại.
Cùng thời điểm này, bên trong nội bộ tổ ong, trên màn hình giám sát đang chiếu cảnh tượng phát sinh tại khu vực nổ mạnh kia, cũng lập tức xuất hiện hai điểm sáng ở cùng một chỗ, trực tiếp đè lên nhau.
"Hắn không chết?" Giờ khắc này, gần như tất cả nhóm ý thức máy móc đều là biến sắc, cả đám vội vàng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía màn hình giám sát, chăm chú theo dõi tình huống đang xảy ra phía dưới kia.
Trong vụ nổ mạnh hồi nãy, cũng không biết sáu cuốn sách lúc trước đã bị sóng nhiệt cuốn đi nơi nào rồi, bởi vậy mà sáu loại nguyền rủa mang tính liên tục cũng bị hóa giải rồi.
Gần như trong tầm nhìn của bọ nhọ chỉ còn lại một đống tro bụi bay lên do nổ mạnh mà tới tận bây giờ còn chưa tiêu tan thôi.
Và lúc này, trên màn hình giám sát của bọn họ đang hiện ra khung cảnh tại khu vực trung tâm nhất của mảnh tro bụi ấy, tại vị trí chính giữa nhất, nóng bỏng nhất, đang bị dung nham bao vây kia, và bọn họ trông thấy một thiếu nữ với mái tóc bạc đã bị đốt đến cháy sém.
Toàn thân từ trên xuống dưới của cô ấy vẫn không ngừng bắn ra những chùm hoa lửa chú thuật, chúng đang nổ lép bép với quy mô nhỏ. Hiện giờ, phía sau lưng cô gái này đã sớm thay đổi hoàn toàn rồi, thậm chí người đứng bên ngoài còn có thể rõ ràng nhìn thấy những chiếc bánh răng ăn khớp với nhau và cùng bị đốt đến cháy sém ở bên trong.
Một cánh tay của cô ấy đã bị vụ nổ mạnh lúc trước làm gãy, phần mặt vỡ cũng không ngừng bắn ra điện lưu và hoa lửa.
Cô gái này giống như một đóa hoa hồng trơ trọi, tồn tại duy nhất xuất hiện giữa một cánh đồng hoa đã bị cháy rụi.
Mà ngay dưới thân thể cô ấy, bên trong quầng sáng chú thuật đang được cô ấy cố gắng chống đỡ kia, có một cậu thiếu niên với thân thể không ngừng run rẩy, được cô ấy bảo vệ trong lòng, và gần như không phải chịu một chút thương tổn nào.
Một mình cô ấy đã thay thiếu niên nọ đón đỡ toàn bộ thương tổn.
"Chuyện này... Làm sao có thể..." Bên trong tổ ong, toàn bộ nhóm ý thức máy móc đều tái mét chăm chú nhìn hình ảnh trước mắt.
Cô gái kia còn chưa chết.
Bởi vì ngay dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, bên trong mảnh tro bụi điêu tàn dưới kia, cô gái ấy đang lặng lẽ và gian nan, đứng lên từ trên người cậu thiếu niên kia. Mỗi một động tác của cô ấy đều khó nhọc vô cùng, và mỗi một động tác đều gây nên một vụ nổ quy mô nhỏ trên người cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn quyết tâm đứng dậy giữa cơn cuồng phong kia.
Những cơn gió dữ dằn vù vù thổi qua mái tóc bạc đã bị đốt đến cháy sém của cô ấy, không một ai có thể nhìn rõ gương mặt bên dưới mép tóc của cô bé mảnh mai kia.
Cô ấy vẫn một mực im lặng, không nói năng câu gì, như thể cô ấy chỉ là một bức tượng đứng sừng sững tại nơi địa ngục này.
Cô ấy cúi đầu, vươn bàn tay đã vỡ tan, không ngừng xẹt ra tia lửa điện của mình tới, dùng sức nâng cậu thiếu niên nọ lên, lại dùng bờ vai mảnh khảnh của mình, cố gắng chống đỡ sức nặng toàn thân của hắn.
Sau đó, cô ấy nâng người hắn lên, máy móc đưa hắn đi cùng mình.
Gian nan vô cùng, nhưng dường như bên dưới thân thể nhỏ nhắn của cô gái kia đang ẩn chứa một luồng sức mạnh khổng lồ đến không thể hình dung được, bởi vì dù gian nan, cô ấy vẫn tiếp tục bước, từng bước từng bước, miệt mài, lảo đảo đi ra bên ngoài khu vực nổ mạnh này.
Giờ khắc này, toàn bộ những ý thức máy móc đang theo dõi tình huống bên dưới thông qua màn hình giám sát đều bị hành động của cô ấy làm cho kinh hãi mà quên cả hành động.
Ngay cả ánh mắt của cái đầu rồng máy móc khổng lồ đang lấp ló trong màn sương mù màu đen kia cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn. Nhưng gã vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ một mực chăm chú nhìn vào cô bé con rối đang gian nan bước đi trong ánh lửa bập bùng dưới kia.
"Cô điên rồi! Cô điên thật rồi! Cô vẫn luôn nói tôi bị điên, nhưng theo tôi, cô mới là kẻ điên nhất ở nơi này!" Lâm Ân bị tiểu thư con rối nâng lên, chỉ có thể run rẩy đưa mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô ấy.
Hắn đang bị nguyền rủa trấn áp, gần như không thể vận dụng được một chút khí lực nào, bởi vậy gần như sức nặng của cơ thể hắn đều đặt cả lên người cô bé kia.
Nhưng cô ấy vẫn một mực nhắm mắt xuống, một mực im lặng, giống như hoàn toàn nghe không được những lời Lâm Ân đang nói với mình.
Cô ấy chỉ biết máy móc nâng hắn lên, rồi dùng sức gian nan đi về phía trước.
Cô ấy cực kỳ ít nói chuyện. Lúc còn ở bên trong trang viên con rối, cô ấy có thể liên tục vài năm, thậm chí là mười mấy năm, không hề nói một câu nào.
Cô ấy thích đọc sách. Bởi vì đó là hứng thú duy nhất khiến cho bản thân cô ấy cảm nhận được rằng mình còn đang sống, từ sau khi trở thành con rối đến nay.
-TruyenGG, pro-