Truyenyy.pro
Kỳ thật… ngay cả chính Lâm Ân cũng không biết vì sao, nhưng tại thời điểm luồng ánh sáng chết chóc màu bạc xanh kia bắn tới, tại thời điểm thân thể của Hắc Huyền Nguyệt bị viên đạn nọ bắn trúng mà nặng nề ngã xuống đất, trong lòng hắn cực kỳ bức thiết, cực kỳ mong muốn bản thân phải làm một điều gì đó...
Kể cả khi điều mà hắn làm chẳng mang đến một chút tác dụng nào.
Kể cả khi đó chỉ là một lần hấp hối giãy giụa.
Nhưng ít nhất… nó sẽ không trở thành một loại tiếc nuối trong lòng.
Bởi vì một người đàn ông, thậm chí là một tên đàn ông phế vật từ đầu đến đuôi, ở thời khắc cuối cùng cũng có đủ dũng khí đế đứng dậy, đi tới bảo vệ cô gái bên cạnh mình!
Khoảnh khắc kia, dường như cả không trung đều bị tiếng thét dài của hắn xuyên thấu.
Trong nháy mắt sau đó, cơn gió với điệu nhảy điên cuồng vô tận lại giống như một con suối máu địa ngục, trực tiếp hội tụ bên trong đôi mắt dữ tợn của hắn, hội tụ thành một nụ hoa màu tím yêu dị.
Hắn cũng không biết vì sao, hắn cũng không biết nó là cái gì.
Giống như một loại tiếng vọng linh hồn.
Giống như một thứ vốn không thuộc về mình, lại điên cuồng phun ra từ nơi sâu thẳm nhất trong ý thức của hắn, đúng vào khoảnh khắc này…
Không thể ngăn cản!
Không thể chống đỡ!
Giống như một người vốn đang ngủ say, lại trực tiếp mở to đôi mắt dữ tợn nhìn đời.
Vào khoảnh khắc này, dưới chân hắn, lập tức xuất hiện vô số những đường hoa văn màu tím, chúng nó leo lên, đan cài vào nhau, tạo nên một con mắt không có đồng tử khổng lồ, cũng tạo nên một đóa tử la lan vĩ đại đang ầm ầm nở rộ.
Một luồng khí tức không thuộc về thế giới này, trực tiếp xuất hiện, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, tựa như muốn kéo cả không trung xuống vực sâu đen nhánh.
Gần như trong nháy mắt đó, sắc mặt của Vạn Cơ Chi Thần lập tức biến đổi.
Tại khoảnh khắc này, Hắc Huyền Nguyệt cũng gian nan mà xoay đầu nhìn qua, sau đó chấn động đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng sừng sững giữa những đường hoa văn chói lọi ấy.
Trong nháy mắt tiếp theo.
"A —— "
Một tiếng thét dài mang theo âm vọng đánh thẳng về phía chân trời, làm kinh sợ cả thương khung.
Gần như ngay lập tức, một luồng quang mang màu tím vô tận đã bao phủ cả phía chân trời, đã che đi tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến cho ánh mắt run rẩy của bọn họ đều bị thứ hào quang vô tận kia bao phủ.
【 đinh! Độ phục hồi của ngươi đạt 9%】
Trong mơ hồ, có một tiếng nhắc nhở vang lên.
Chịu ảnh hưởng của dòng thác ánh sáng ấy, vô số những đơn vị máy móc đều bị thổi quét đi, bọn họ nặng nề bay ra ngoài, văng tứ tung về bốn phương tám hướng.
Ngay trong nháy mắt tiếp xúc với dòng thác ánh sáng nọ, tia sáng chết chóc màu bạc xanh kia cũng ầm ầm vỡ ra, biến thành vô số điểm sáng.
Tòa Kim Tự Tháp lật ngược khổng lồ cũng bị quầng sáng ảnh hưởng mà không ngừng rạn nứt, chỉ trong nháy mắt, bề mặt nó đã xuất hiện vô số những khe nứt ngổn ngang.
Thiên địa một màu.
Rơi vào trắng bệch.
Dường như bên tai chỉ còn lại một tiếng vọng duy nhất, tiếng vọng đến từ vực sâu thăm thẳm kia.
Hắc Huyền Nguyệt mở to đôi mắt trống rỗng, dường như cô ấy vẫn còn nhìn rõ sườn mặt của cậu thiếu niên đang đứng ngay vị trí trung ương nhất của thác ánh sáng nọ.
Cô ấy vẫn còn nhìn thấy mái tóc dài lóe lên giữa dòng thác màu trắng kia.
Tựa như đôi mắt đã bị năm tháng thấm ướt rồi.
Tựa như chỉ trong một khoảnh khắc mà cậu thiếu niên ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Tựa như hắn đã thay đổi, không còn là cậu thiếu niên bị rơi vào hắc ám ngày ấy nữa.
Hắn chỉ khẽ nghiêng mặt, nhìn thoáng qua cô ấy.
Nhưng một cái liếc mắt này lại xa lạ tựa như một con người nhỏ bé đang phải đối mặt với cả bầu trời cao xanh.
Cô ấy chỉ biết kinh ngạc, lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, cả ý thức đều rơi vào trống rỗng.
Không có bất cứ một lý do gì, nhưng bỗng nhiên, cô ấy lại cảm thấy mình sợ hãi, đó là một loại cảm giác kính sợ phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn. Như thể tồn tại mà ngươi đang phải đối mặt vốn không phải một con người, mà là lịch sử, là con sông năm tháng dài vô tận, chưa bao giờ gián đoạn kia.
Cũng tại khoảnh khắc quầng sáng phủ kín đất trời, cô ấy bắt gặp cậu thiếu niên nọ ngẩng đầu, bắt gặp hắn nhìn về phía Vạn Cơ Chi Thần đang ẩn náu trên không trung, cũng bắt gặp mái tóc màu bạc thật dài trên đầu hắn.
Hắn nhấc chân, tiến lên một bước.
Trong nháy mắt kia, Vạn Cơ Chi Thần chợt cảm nhận được một loại run sợ, không cách nào hình dung được, giống như kẻ đang ẩn núp bên trong dòng thác ánh sáng ấy chính là một con quái vật khiến cho một tồn tại như gã chỉ có thể ngưỡng vọng mà hoàn toàn không đủ tư cách nhìn thẳng vào.
Gã cảm nhận được một ánh mắt, khiến cho đôi mắt của chính gã chợt hiện ra vô vàn sợ hãi.
Gã cảm nhận được toàn thân mình, từ trên xuống dưới đều là một mảnh lạnh như băng, tựa như giây phút này, cả linh hồn của gã cũng bị nhấn chìm trong đầm băng lạnh lẽo.
Theo bản năng, Vạn Cơ Chi Thần muốn nhúc nhích một cái, muốn né tránh đối phương đi. Nhưng tại thời điểm đó, gã chợt phát hiện, ngay cả nhúc nhích một ngón tay, gã cũng không làm được.
Sợ hãi!
Sợ hãi!
Đó là nỗi sợ hãi bản năng phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, một mực lan tràn lên, bao phủ cả người.
Ở bên trong khoảng tĩnh mịch vô hạn ấy, dường như gã vừa mơ hồ trông thấy một bàn tay, trông thấy một mái đầu bạc trắng, trông thấy đối phương từ từ vươn tay về phía mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, cảm giác khó thở kịch liệt lập tức bủa vây lấy gã, giống như linh hồn vừa bị người khác dễ dàng ấn xuống, siết chặt, giống như thân hình cũng bị trấn áp gắt gao.
Con ngươi trong mắt gã điên cuồng nở to ra.
Dường như cái đầu rồng khổng lồ đang bị một luồng lực lượng vô hình nào đó ấn chặt xuống, gã chỉ có thể gian nan mà liều mạng đi nhúc nhích long trảo, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Phía trên cái cổ máy móc của gã lập tức xuất hiện những vết rạn, tầng hộ giáp cứng rắn bên ngoài lại từng chút từng chút một mà lõm xuống.
Có thể mơ hồ nhìn thấy trên cổ Vạn Cơ Chi Thần lộ ra một vết lõm khổng lồ, nhìn như dấu ngón tay.