Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 828 - Chương 828: Mối Quan Hệ Chính Là Khế Ước…

Chương 828: Mối Quan Hệ Chính Là Khế Ước… Chương 828: Mối Quan Hệ Chính Là Khế Ước…

Dường như cảm nhận được ánh mắt im lặng của cô ấy, Lâm Ân thoáng dừng lại một chút, để đưa mắt chăm chú nhìn vào cô ấy một cái, sau đó mới cúi đầu, vừa giải phẫu vừa nói: "Điểm khác nhau lớn nhất giữa người và vật, đương nhiên là con người thì có tình cảm, còn đồ vật sẽ không. Tiểu thư con rối, đây là lý do lớn nhất khiến tôi không coi cô là một món đồ, bởi vì cô cũng có tình cảm."

Hắc Huyền Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.

Tình cảm ư...

"Cho nên..." Lâm Ân cầm lấy cái vặn vít, bắt đầu hoạt động cánh tay, thao tác từng chút từng chút một, nói: "Về sau trước khi cô làm ra một quyết định gì đó, nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận, tuyệt đối đừng ôm suy nghĩ cho rằng mình thế nào cũng được, thậm chí chỉ vì một cái khế ước mà trực tiếp đặt bản thân mình vào bên trong nguy hiểm."

"Bởi vì có lẽ cô không thèm để ý đến, nhưng cô thử nghĩ một chút xem, nếu vì cứu tôi mà cô chết đi rồi, cô cho rằng tôi sẽ thế nào?" Hắn tháo dỡ bộ phận linh kiện đã bị đốt đến cháy sém ra ngoài, đặt nó bên cạnh, vỗ vỗ tay, sau đó thuận miệng nói: "Tôi sẽ vô cùng thương tâm, vô cùng khổ sở, thậm chí vì chuyện này, rất có thể tôi sẽ áy náy suốt quãng đời còn lại. Bởi vì ngay từ khoảnh khắc cô cứu tôi kia, chúng ta đã là bạn bè tốt nhất rồi, bởi vì vào khoảnh khắc nguy cơ, chỉ có một người bạn thân chân chính, mới có thể chạy đi cứu ngươi mà không một chút đắn đo do dự."

Hắc Huyền Nguyệt vẫn một mực im lặng. Nhưng Lâm Ân biết, cô ấy có thể nghe được tất cả những lời mình nói, cũng có thể có thể hiểu được ý tứ bên trong.

Lâm Ân lại cầm lấy công cụ, hiếm khi bày ra dáng vẻ đứng đắn, và không quá quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của đối phương, lại tiếp tục nói: "Cho nên, không cần biết cô cứu tôi vì cái gì, vì khế ước hay vì một điều gì đó khác, tôi cũng không hi vọng cô xảy ra chuyện, ngược lại, tôi chỉ mong rằng cô có thể vui vẻ sống sót, bởi vì điểm khác nhau lớn nhất giữa một con người và một con rối chính là chúng ta có thể nhớ rõ những điều tốt đẹp của người khác."

"Cũng như nếu về sau này, cô gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, tôi dám chắc mình sẽ liều mạng đi cứu cô."

Hắc Huyền Nguyệt im lặng lắng nghe câu nói kia.

Tuy giọng điệu của đối phương khi nói lên câu này khá là tùy ý và bất cần, nhưng không biết vì sao, cô ấy lại có cảm giác lời nói này cực kỳ có khí phách.

Cô ấy cúi đầu, ngón tay nắm chặt khăn trải giường, quay đầu nói: "Ngươi không cần phải cứu ta, ngươi đâu có khế ước..."

Lâm Ân thoáng chìm vào im lặng, rồi lập tức dở khóc dở cười mà vung vung cây cờ lê trên tay tới, chống nạnh nói: "Ai, tôi nên nói gì mới đúng đây hả tiểu thư con rối? Tôi có khế ước chứ? Chỉ là cô không biết đấy thôi."

Hắc Huyền Nguyệt ngẩn ra, cô ấy lại liếc mắt, nhìn nghiêng về phía sau, quan sát khuôn mặt hắn.

Lâm Ân cũng mỉm cười nhìn cô ấy, thậm chí hắn còn dùng cây cờ lê trên tay gõ gõ vào tim mình, nói: "Tình cảm chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa con người và con rối, bởi vì trong lòng mỗi người đều có một cái cân, nếu tình cảm của một người đối với cô đủ nặng, thì chẳng cần bất cứ khế ước gì bọn họ cũng có thể xả thân vì cô. Cũng có thể nói, tình cảm chính là một loại khế ước quan trọng nhất trong lòng một con người."

"Nếu cô xảy ra chuyện thì mẹ của cô, các chị em của cô, nhất định sẽ tới cứu cô, cũng giống như tôi sẽ cứu cô vậy. Cô có muốn biết vì sao lại như vậy hay không? Bởi vì các cô vốn là người một nhà, giữa những người cùng một nhà luôn có một sợi dây ràng buộc thiên nhiên, cũng có tình cảm được bồi đắp qua mấy trăm năm sớm chiều ở chung tiếp xúc."

"Mà đó cũng chính là khế ước lớn nhất của một con người."

Hắc Huyền Nguyệt vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời, cô ấy cũng không biết mình nên nói điều gì nữa. Bởi vì trước kia, chưa từng có một ai nói cho cô ấy biết những lời này.

Hoặc là … cô ấy chưa từng hiểu được ý nghĩa mà những lời này muốn biểu đạt.

Nhưng vào giờ khắc này, đột nhiên cô ấy lại hiểu được ý nghĩa của những điều hắn đang muốn nói, cũng hiểu được cả trăm câu hỏi mà trước kia, bản thân vẫn loay hoay không thể tìm được lời giải đáp.

Mối quan hệ... Chính là khế ước ư...

Hắc Huyền Nguyệt cúi đầu, trong ý thức chợt xuất hiện màn quyết đấu năm đó, dường như cảnh tượng những chị em kia vội vàng chạy về phía chị cả vừa bị cô ấy đánh bại, lại một lần nữa hiện ra ngay trước mắt…

Rất nhanh, dòng suy nghĩ đã quay ngược lại một chút, trở về thời khoảnh khắc cô và chị cả quyết đấu, trở về thời điểm chị cả vội vàng thu hồi chú thuật ngay trước khi đòn công kích của chị ấy làm cô em gái thứ bảy của mình bị thương.

Lúc đó, chị cả đã mất đi một con mắt sau trận chiến lại mỉm cười đi về phía cô ấy, còn dịu dàng nói với cô ấy: "Chị không sao đâu."

Đột nhiên trong đôi mắt màu đen vốn luôn lạnh lùng kia lại xuất hiện một tia mờ mịt. Tựa như đến tận lúc này, rốt cuộc cô ấy cũng hiểu được một chút rồi...

"Mối quan hệ chính là khế ước ư..." Cô ấy thấp giọng hỏi.

Lâm Ân thở nhẹ một hơi, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hắc Huyền Nguyệt cúi đầu, dường như bên tai lại vang lên những lời Lâm Ân từng giận dữ hét lên với cô ấy ngay trước khi vụ nổ mạnh phát sinh.

Hắn nói cô ấy chạy mau đi.

Hắn nói cô ấy là một đứa ngốc, một kẻ điên còn điên hơn cả hắn.

Hắn nói mình muốn đuổi việc cô ấy, hắn bảo cô ấy cút đi, cút càng xa càng tốt.

Hóa ra những lời hắn nói lại không phải những điều hắn thực sự suy nghĩ, hắn bảo cô ngốc vốn không phải vì hắn nghĩ cô ngốc, hắn bảo cô cút vốn không phải vì hắn muốn cô hãy cút đi…

Hắn chỉ đơn thuần hi vọng cô có thể rời đi và … sống sót.

Cũng giống như đám chị em của cô ấy vội vàng chạy lên sau khi cô ấy đánh bại chị cả…

Cũng giống như chị cả chạy tới mỉm cười với cô ấy sau khi mọi chuyện xong rồi…

Càng giống như hắn của hiện tại, dù mọi chuyện có thế nào cũng tuyệt đối không hi vọng cô ấy xảy ra chuyện...

Một cơn gió nhẹ thổi tới, mái tóc màu bạc lướt qua đôi mắt của Hắc Huyền Nguyệt, dường như bên trong có ánh nước mơ hồ.

Nói cách khác... đó chính là thứ mà từ trước đến nay, ý thức của cô ấy vẫn một mực không thể chạm đến được...

Vào khoảnh khắc này, cô ấy lập tức suy nghĩ đến xuất thần.

Bầu không khí cũng chìm trong im lặng, chỉ có một chút ồn ào xao động do cơn gió nhẹ tinh nghịch từ ngoài cửa sổ tiến vào.

Bình Luận (0)
Comment