【 đinh! Chúc mừng ngươi nhận được thành tựu đặc thù: Ví dụ cực kỳ ác liệt, ngươi nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 ví dụ cực kỳ ác liệt 】: là thành tựu đặc thù theo phương hướng biến thái, người đứng đắn bình thường tuyệt đối không có cơ hội nhận được loại thành tựu này, chỉ khi bản thân dùng một loại ví dụ cực kỳ ác liệt để dụ dỗ thiếu nữ vô tri, ký chủ mới có thể phát động loại thành tựu này. Nó nói lên rằng, ký chủ đã ác liệt đến trình độ hoàn toàn không có đạo đức rồi, chúc mừng ngươi nhận được gia tăng vĩnh cửu: Toàn bộ thuộc tính +1, đạo đức -2, tội ác +2, vui sướng +10.
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt xuống, hắn đã hoàn toàn miễn dịch với hành vi động một tí là gia tăng trị số lung tung cho mình của thứ hệ thống chó má kia rồi.
Hắc Huyền Nguyệt khẽ chau mày, nói: "Ngươi có ý gì?"
Lâm Ân vẫn nhắm chặt đôi mắt, rồi nâng chiếc kính một mắt lên, nhu hòa nói: "Chuyện này cần phải xem năng lực lĩnh ngộ của cô, tiểu thư con rối ạ, chờ đến khi nào cô có thể hiểu thấu được ẩn ý trong lời nói này, thì cô cũng có thể chân chính hiểu được mối quan hệ giữa chúng ta."
Nghe xong lời hắn nói, trong mắt Hắc Huyền Nguyệt chợt lộ ra một chút suy tư, hiển nhiên cô ấy cũng đang cố gắng tự hỏi xem, rốt cuộc bên trong ví dụ này đang ẩn giấu thâm ý như thế nào.
"Rất sâu sắc sao?"
"Đặc biệt sâu sắc đó."
Hắc Huyền Nguyệt lại có chút suy tư, gật gật đầu, sau đó cô ấy quay đầu đi, nằm sấp trên giường, nói: "Ta đã biết, ta sẽ chậm rãi suy nghĩ về chuyện này, cám ơn ngươi."
Lâm Ân ヽ( ̄▽ ̄)? Nói: "Không cần cảm ơn tôi đâu ~ "
Đây là chuyện tôi phải làm mà~
Nhưng ngay tại khoảnh khắc Hắc Huyền Nguyệt quay đầu đi, Trái Trái thực sự không nhìn nổi nữa, cô ấy lập tức dán lên mặt hắn, rồi oa nha nha nha điên cuồng cào hai cái, hiển nhiên, Trái Trái không thể chịu nổi loại hành vi vô đạo đức của hắn rồi.
Sau đó là cuộc chiến giữa tay trái và tay phải.
Bạn biết đấy, chiêu thức thường dùng trong cuộc chiến này chính là chèn ép và cào nhau...
Nhưng đến thời điểm Hắc Huyền Nguyệt có chút nghi hoặc khi nghe được động tĩnh từng sau lưng mình và quay đầu lại, Lâm Ân đã khôi phục hình tượng bác sĩ với nụ cười nho nhã lễ độ trên môi, tay trái bị hắn giấu ở sau lưng, ngón tay phải đang đưa lên đưa xuống với tư thế cực kỳ tao nhã.
"Còn vấn đề gì không? Tiểu thư con rối?"
Hắc Huyền Nguyệt có chút nghi hoặc đưa mắt dáo dác nhìn quanh một hồi, sau đó lắc lắc đầu, và một lần nữa lại lặng lẽ nằm úp sấp xuống.
Trên mặt Lâm Ân vẫn duy trì nụ cười tươi cực kỳ đứng đắn kia, hắn khởi động xe lăn nhanh chóng di chuyển vào căn phòng riêng bên cạnh, sau đó trực tiếp rút Trái Trái vẫn đang oa nha nha giương nanh múa vuốt ra ngoài. Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, trở nên nhăn nhó như nhức trứng, nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Trái Trái nhe răng nói: "Quá tà ác! Đầu ngốc, ngươi lại dùng loại ví dụ quá mức ác liệt này tới bắt nạt tiểu thư con rối, Trái Trái thật sự không nhìn nổi nữa rồi!"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Ngươi nói cứ như mình hiểu rõ hết thảy mọi chuyện ấy, nhưng ngươi chỉ là một bàn tay thì hiểu cái búa gì!"
Trái Trái (〝 ▼ 皿 ▼) gầm lên đầy chỉ trích: "Ngươi bớt giả vờ trước mặt ta đi, mục đích chân chính của ngươi luôn là sáp sáp tiểu thư con rối, ngươi chính là một tên sắc lang từ đầu đến đuôi! Ngươi không chỉ muốn sáp sáp tiểu thư con rối, còn muốn … muốn cắm..."
Lâm Ân vội vàng vươn tay tới bịt miệng Trái Trái, sau đó dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô ấy, vừa lắc lắc đầu vừa thở dài nói lời thấm thía: "Trái Trái, ta vốn cho rằng chúng ta kết nối thân thể, thì cũng có tâm ý tương thông, nghĩa là ngươi chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể hiểu được toàn bộ những gì ta đang suy nghĩ trong đầu, nhưng tới hiện giờ ta mới biết, ngay cả ngươi cũng hiểu lầm ta, cũng nghĩ ta là một tên sắc lang?"
Trái Trái kinh hãi nói: "Chẳng lẽ không đúng?"
Lâm Ân cười khổ một tiếng, nói: "Trái Trái à, cảnh giới tư tưởng của ngươi còn quá thấp, vẫn phải gia tăng thêm một chút, ngươi đừng có tùy tùy tiện tiện nghĩ tới mấy chuyện kỳ kỳ quái quái như vậy!"
"Ta chỉ muốn thông qua ví dụ kia để nói cho tiểu thư con rối biết rằng, đừng khăng khăng khóa chặt tâm linh của mình lại như thế, cũng có lúc ta nên thử một chút, cởi bỏ ràng buộc ra, như vậy mới có thể nhìn thấy thiện ý của người khác, mới có thể cảm nhận được tình thân và tình bằng hữu ấm áp. Trên thực tế, mối quan hệ giữa hai người chúng ta rất đơn giản, nếu tiểu thư con rối không thể tự mình mở khoá, ta cũng không ngại đi làm cái chìa khóa kia, để trợ giúp cô ấy mở rộng cửa lòng."
"Chỉ thế mà thôi, không hơn."
Trái Trái lập tức ngây dại mà há to miệng, nhìn ánh sáng của đạo đức đang tản ra trên gương mặt dịu dàng của Lâm Ân.
"Chuyện này... Chuyện này..."
Lâm Ân khẽ thở dài một tiếng, sau đó cười khổ mà vươn tay xoa xoa đầu ngón tay của cô ấy, nói: "Ai, Trái Trái à, ta biết tư tưởng của ngươi không được lành mạnh cho lắm, nhưng ngươi cũng không thể cho rằng tư tưởng của những người khác không lành mạnh, bởi vì tư tưởng của chính ngươi không lành mạnh nha. Cũng giống như … bản thân ngươi là một cô bé đen tối, nhưng không thể nhìn ai cũng nghĩ người ta có tư tưởng đen tối như mình được?"
Trong khoảnh khắc ấy, Trái Trái (? Д? ) thực sự câm lặng, nói không nên lời. Hồi lâu sau, cô ấy mới kinh ngạc nói: "Thật… thật ư? Lời ngươi nói có ý nghĩa như vậy thật ư?"
Lâm Ân thở dài nói: "Đương nhiên là sự thật rồi!"
Trái Trái có chút ngây dại mà buông tay xuống, ngón cái và ngón út có chút bất an không ngừng xoa xoa vào nhau.
Hiển nhiên… lời giải thích đầy tính triết học lại mang tính chữa lành cực cao của Lâm Ân đã làm Trái Trái cũng bắt đầu hoài nghi, có phải do bản thân cô ấy quá mức xấu xa, rồi đi hiểu lầm ý tứ của đầu hay không?
Lại nói, đúng là điểm mấu chốt về đạo đức của đầu tương đối linh hoạt thật, nhưng không thể phủ nhận, bát canh gà vừa rồi đầu “nấu” cho tiểu thư con rối có mang theo hiệu quả chữa lành vô cùng tốt thật.
Rõ ràng là hắn đã trợ giúp được tiểu thư con rối khá nhiều.
-apptruyen-