Ngay tại thời điểm tiểu thư con rối còn đang chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗn loạn của mình, Lâm Ân đã chuẩn bị xong mọi thứ, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc cầm lấy cái cờ lê, nói: "Tiểu thư con rối, tôi chuẩn bị bắt đầu đây. Cô phải cố nhịn một chút. Có khả năng, loại năng lực bị động của tôi sẽ làm cô có chút không được thoải mái."
Ngay khi hắn nói xong câu này, phần linh kiện trọng yếu kia đã bị hắn cứng rắn tháo dỡ xuống.
Đau đớn đột ngột bùng phát, khiến bản thân bất ngờ không kịp đề phòng, đi cùng với một thứ cảm xúc kỳ dị nào đó, hệt như kim châm, đâm thẳng vào ý thức của Hắc Huyền Nguyệt, khiến cho cô ấy với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức mất đi khống chế, thậm chí còn không nhịn được phải mở miệng rên rỉ, ngân nga.
"A..A.. —"
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy khăn trải giường, có chút phức tạp quay đầu về phía sau, thông qua khe hở giữa những sợi tóc, để nhìn qua gương mặt Lâm Ân đang ở sau lưng mình.
Cũng không biết vì sao, cảm giác lần này nó lạ lắm, bởi vì xen lẫn với cảm giác đau đớn thường thấy, thì thứ đang xông thẳng vào ý thức của cô ấy, còn có thêm một chút lực trùng kích mỏng manh, dạng sợi, vô cùng kỳ dị nữa.
Loại cảm giác này, giống hệt lúc trước khi cô ấy bị tên tà ác này dùng quyền phong gây ảnh hưởng.
Tuy lực trùng kích kia rất nhỏ, nhưng đặc tính của nó lại đánh sâu vào ý thức, khiến người ta không thể bỏ qua.
Mà hắn cũng nói rồi, trên thực tế, hiệu quả chân chính của loại năng lực này vốn là trực tiếp đánh sâu vào ý thức của mục tiêu, để đối phương cảm nhận được phản ứng ngược đi thẳng tới đại não của những sinh vật máu thịt khi bọn họ giao hòa với nhau.
Sau khi loại dục niệm này vượt quá cực hạn, nó có thể hóa thành một thứ vũ khí sắc bén. Và ngược lại, khi cường độ trùng kích chỉ dừng lại ở giai đoạn bình thường, thì loại dục niệm ấy cũng tương đương với một loại thuốc bôi trơn, có thể hâm nóng tình cảm của sinh vật máu thịt.
Mà mẹ của cô ấy cũng nói, nếu muốn hoàn toàn giải trừ lời nguyền rủa đã ăn sâu bám rễ trong cơ thể các cô ấy, thì một loại phương pháp đơn giản nhất bọn họ có thể làm, chính là thành lập nên một mối quan hệ ràng buộc với một tồn tại khác phái nào đó, và sau khoảng thời gian đôi bên hâm nóng tình cảm với nhau, cả hai sẽ dùng hình thức dục niệm để hoàn thành thăng hoa cực hạn, cuối cùng là giải trừ nguyền rủa.
Bởi vì đau đớn, khiến cô ấy gần như đã vùi mặt xuống tấm ga giường mềm mại bên dưới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt màu đen với ánh nước long lanh, khẽ lay động thông qua khe hở giữa những sợi tóc mảnh.
Là...
Là như vậy sao...
Cô ấy không hiểu.
Bởi vì sau khi mẹ cô ấy nói với cô ấy những điều này, cô ấy chỉ xem đó là một loại mệnh lệnh khác, và không chút do dự đã đồng ý rồi, nhưng mẹ lại nói cho cô ấy biết, nếu chỉ máy móc chấp hành mệnh lệnh thì không được, phải đi thử nghiệm, phải dùng tâm linh để cảm thụ và tiếp nhận nó.
Nếu bản thân không thích, thì không cần biết cô ấy đi thực hiện nó như thế nào cũng không có tác dụng.
Nhưng cái gì là thích?
Hắc Huyền Nguyệt biết không thích là gì, cũng giống như lúc trước, ở thời điểm hắn dùng loại quyền phong này gây ảnh hưởng đến cô, hoặc là ở thời điểm, hắn sử dụng chiếc điều khiển từ xa kia, cô ấy đều không thích.
Bởi vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của cô ấy, cũng sinh ra quấy nhiễu đối với ý thức của cô ấy, làm cho cô ấy không thể chấp hành mệnh lệnh một cách chính xác được.
Đối với tất cả những hành vi gây quấy nhiễu đến khả năng chấp hành nhiệm vụ, cô ấy đều không thích.
Nhưng thích là cái gì...
Là không bài xích hay là...
"A —— " Ngay sau đó, linh kiện trọng yếu thứ hai đã bị Lâm Ân tháo dỡ và thay đổi, cơn đau đớn kịch liệt trực tiếp ập đến, khiến cô ấy lại một lần nữa phải hé miệng phát ra thứ âm thanh kỳ quái kia.
Cánh môi khẽ nhếch, hoa văn chú thuật trên làn da cũng không nhịn được, bắt đầu lóe lên một mảnh sáng màu tím nhạt.
Là không bài xích sao...
Bởi vì đối phương trợ giúp cô ấy mà mang đến một số tác dụng phụ…
Bởi vì cô ấy biết hắn là người tốt, cho nên trong lòng không hề phát sinh một chút bài xích hay không thích nào, dù cường độ trùng kích vẫn tương tự như lúc trước…
Là... Là như vậy sao?
Chẳng lẽ nó cũng giống như những gì mẹ cô ấy từng nói? Là sau khi bọn họ có đầy đủ tình cảm và ràng buộc với một người nào đó, trong lòng sẽ không cảm thấy bài xích với đối phương nữa, thậm chí còn thấy thích thứ cảm giác này...
Đây chính là phương pháp cứu chuộc mà mẹ từng nói sao?
Nghĩ đến đây, Hắc Huyền Nguyệt lập tức quay đầu, trong con ngươi với lệ quang lấp lánh đang phản chiếu gương mặt hết sức chăm chú của Lâm Ân, rồi giống như một loại dao động phức tạp nào đó vừa bị kích hoạt, ngón tay cô ấy lại vô thức cắm sâu vào ga trải giường.
Cũng không biết đã qua bao lâu…
"Tiểu thư con rối, được rồi, đã lắp xong toàn bộ những phần linh kiện mấu chốt cần phải thay đổi, ngoại trừ cánh tay, thân thể cô đã không còn gì đáng ngại nữa."
Lâm Ân vừa hoàn thành bước cuối cùng của quá trình thay đổi linh kiện, sống lưng trơn bóng kia lại một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trắng nõn như trước.
Bởi vì trước đó quần áo của Hắc Huyền Nguyệt đã bị hành động bạo lực của hắn xé rách, khiến cho lúc này, Lâm Ân đành phải tiện tay khoác chiếc ga trải giường lên người cô ấy, rồi dìu cô ấy ngồi dậy, dùng ga giường che khuất cảnh xuân trước ngực.
Mà Lâm Ân đang trong trạng thái chính nhân quân tử, đương nhiên cũng không nhìn thấy một số sự vật không nên nhìn thấy, cũng không có bất cẩn chạm vào những nơi không nên đụng vào.
Ngay sau đó, Lâm Ân lại lấy điều khiển từ xa ra, trực tiếp giải trừ hình thức bất động để phòng ngừa con rối tiểu thư cử động lung tung khiến phần lưng vỡ tung ra.
"Cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không phù hợp hay không?" Lâm Ân cười cười ngồi xuống trước mặt cô ấy hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt lắc đầu, bàn tay đangnắm chặt khăn trải giường trước ngực, cố gắng làm cho chính mình quên đi những âm thanh kỳ quái do bản thân không nhịn được mà kêu lên trong quá trình phẫu thuật vừa rồi.
Cô ấy đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lâm Ân: "Nhưng ta nên trả lại cho ngươi thế nào đây?"
-apptruyen-