Dù hiện giờ cô ấy vẫn còn hoang mang, rối rắm, không biết nên đối mặt với sự thay đổi này như thế nào, nhưng Lâm Ân tin tưởng, chỉ cần hắn có thể đột phá tiến vào bên trong, làm cho cô ấy dần dần quen với sự quan tâm và lòng tốt của người khác, thì tới cuối cùng, nhất định cô ấy có thể biến thành một cô gái có tình cảm bình thường.
Điều ngươi phải làm, chính là để cho ánh sáng bắn vào, chậm rãi hòa tan tâm linh của cô ấy.
Che chở cho cô ấy.
Lâm Ân tin tưởng, chỉ cần chiếu thêm vài lần nữa, nhất định có thể chiếu ra kết quả.
Mà nhiệm vụ gian khổ như vậy, đương nhiên người bình thường không thể hoàn thành được, cũng chỉ có một vị quý ông thiện lương, ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời là hắn đây, mới đủ sức hoàn thành thôi.
Xét cho cùng, ngoại trừ hắn, ở nơi này lấy đâu ra người thứ hai đẹp trai hơn hắn nữa?
【 Đinh! Độ vui sướng của ngươi +1】
"Đã như vậy rồi, tiểu thư con rối, chúng ta hãy bắt đầu thôi, tôi sẽ phẫu thuật cho cô luôn. Nếu trong quá trình lắp ráp, cô phát hiện ra nơi nào đó không tương xứng, vẫn còn kịp để một lần nữa chế tạo và thay mới." Lâm Ân điều khiển xe lăn đi tới, ôm cánh tay vừa chế tạo được trong ngực, lập tức vui tươi tiến vào phòng bệnh.
Nhưng bản thân đã đi thẳng một mạch đến bên chiếc giường trong phòng rồi, Lâm Ân vẫn không cảm nhận được tiếng bước chân vang lên phía sau.
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ thấy cô bé Gothic nhỏ nhắn kia vẫn đang im lặng đứng ở nơi đó, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ để lại trong đôi mắt hắn một bóng dáng lẻ loi trơ trọi.
Lâm Ân có chút dở khóc dở cười, hắn khẽ lắc đầu, và một lần nữa xoay người, điều khiển chiếc xe lăn, đi tới bên cạnh cô bé Gothic kia, nghiêng đầu nhìn vào sườn mặt đang cúi của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Đi giải phẫu nào~"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngốc không nói nên lời.
Bởi vì cái này… quá “Su” [1] rồi.
[1] : nguyên văn là 苏 – tô, theo tìm hiểu thì từ này là cách gọi tắt của cái tên 玛丽苏 – Mã Lệ Tô hay Mary Sue. Cho những ai chưa biết thì nhân vật tên Mary Sue này được đắp nặn như một vị Thánh Mẫu, đó là sẵn sàng hy sinh tài hoa và chính bản thân mình để cứu chuộc cả thế giới, cũng dùng dung mạo hoàn mỹ và sự gợi cảm của bản thân để tóm lấy trái tim của tất cả nhóm đàn ông xung quanh.
Về sau, từ Tô (hoặc Su) này được dùng để gọi chung cho cả nam lẫn nữ.
Có thể hiểu nó theo hai ý nghĩa, một là quá Thánh Mẫu, gợi cảm rồi, hai là quá buồn nôn rồi.
“Su” đến mức trong không khí còn bốc ra một thứ mùi chua chua thối thối của tình yêu, khiến cho nhóm Dạ Y xung quanh đều có chút mất tự nhiên mà nuốt một ngụm nước miếng xuống. Ai nấy đều xấu hổ đứng ở nơi đó, tựa như vừa bị người ta hung hăng nhét hàng đống thứ giòn giòn vào trong miệng vậy.
Không thể nghi ngờ, cách hắn nói ra bốn chữ này có lực sát thương vô cùng lớn với những cô gái.
Tất cả những nữ Dạ Y xung quanh đều (???) ngơ ngác ôm lấy trái tim mình, thậm chí các cô ấy còn có cảm giác người đang được đối phương nhỏ giọng dỗ dành kia, vốn không phải tiểu thư con rối, mà chính mình vậy.
Hắc Huyền Nguyệt vẫn trầm mặc cúi đầu, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: "Không cần, sau khi ta trở lại trang viên con rối..."
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong, bàn chân của Lâm Ân đã lập tức chặn ngay phía sau mắt cá chân của cô ấy. Hắn lặp lại trò cũ, cố gắng dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
Hắc Huyền Nguyệt không có một chút đề phòng nào, lập tức bị hành động này của hắn cắt ngang lời muốn nói. Mà chưa hết thoáng cái, thân thể cô ấy đã mất đi cân bằng, mái tóc bạc thật dài tung bay trên không khí, thân thể nhỏ nhắn lập tức ngã ngửa ra sau, trong đôi mắt hiện ra một tia bối rối hiếm thấy, hai tay quơ lung tung.
Ba ——Tại khoảnh khắc thân thể cô ấy ngã ngửa ra sau, tấm lưng bé nhỏ đã vững vàng rơi vào trong khuỷu tay Lâm Ân.
Làn váy thật dài lập tức hạ xuống, đôi chân đi giày cao gót đã lơ lửng trong khuỷu tay hắn, toàn bộ thân thể trực tiếp bị hắn ôm vào ngực như một cô công chúa nhỏ.
Tất cả nhóm Dạ Y xung quanh đều ngây người.
Trong mắt tiểu thư con rối lóe lên một tia tức giận, cô ấy muốn giãy giụa.
Bởi vì lúc trước, hắn thường xuyên dùng một chiêu này để đối phó cô ấy, nhưng mỗi lần như vậy, hắn sẽ định thân trước, khiến cho bản thân cô ấy không thể phản kháng được, mới để mặc cho hắn tùy ý thực hiện hành vi xấu xa của mình.
Cô ấy thực sự không ngờ, dưới tình huống không có định thân, hắn cũng dám dùng một chiêu này với cô ấy?
Cái tên vô lễ này...
Cô ấy muốn giãy giụa, nhưng lập tức bị Lâm Ân giam cầm ở trong ngực.
"Được rồi, đã đến lúc này rồi, đừng nói mấy lời ngu ngốc như vậy nữa." Lâm Ân nhắm mắt lại, thoáng ước lượng tiểu thư con rối trong khuỷu tay mình, sau đó mỉm cười cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt đang nén giận của cô bé Gothic kia: "Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng cảm thấy mình đang nợ tôi một món nhân tình quá lớn. Có phải cô cho rằng, dù cô đã cứu tôi một mạng, cũng không đủ để đổi lấy cánh tay kia? Được rồi, không nói nhảm thêm nữa, hôm nay cô làm cũng phải làm, mà không làm cũng phải làm, đã biết chưa?"
Lâm Ân mở miệng chỉ trích.
Hắc Huyền Nguyệt bị chôn sâu trong khuỷu tay của Lâm Ân, lập tức giận dữ nói: "Ta từ chối!"
"Từ chối vô hiệu!"
Lâm Ân mặc kệ Hắc Huyền Nguyệt đang nằm trong khuỷu tay mình, hắn lập tức điều khiển xe lăn xoay người, tỏ ra vô cùng cường thế, ôm lấy tiểu thư con rối, nhàn nhã thong dong chạy về phía gian phòng lúc trước dưới ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.
Ngả Văn tước sĩ dở khóc dở cười lắc lắc đầu. Sau đó, gã cúi người nhìn những Dạ Y vẫn còn ngơ ngác xung quanh kia, nói: "Được rồi, các vị đều tản đi thôi, chẳng có gì hay để xem nữa đâu, mau trở về với cương vị của mình."
Nhưng không thể không nói, có thể chứng kiến một loại tình cảm thuần túy như vậy trong thế giới hắc ám này, đã khiến người ta có cảm giác rung động, như thể bản thân vừa trở về thế giới văn minh lúc trước.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho những người như bọn họ nguyện ý tới thủ vững trận doanh Dạ Y này.