Ngay sau đó, Trái Trái càng khóc to hơn, thậm chí còn há miệng hét lớn: "Không có! Ta không có! Không thèm nghe! Ngươi đi chết đi! Hai chúng ta chơi tất tay luôn! Chia tay! Cầm đao tới! Lập tức!"
Lâm Ân nghiêm túc nâng chiếc kính một mắt lên, giơ một ngón tay tới, nói: "Trái Trái, cho ngươi dao cũng không phải không thể được, nhưng ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như chia tay, chẳng phải đã quá dễ dàng cho ta rồi?"
"Ngươi nghĩ mà xem, sau khi hai chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, thì đầu tiên, Trái Trái ngươi có thể sống được hay không vẫn là một ẩn số, dù ngươi có thể sống, cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với cái đầu đáng ghét này, bởi vì hắn có năng lực huyết nhục tai biến, hoàn toàn có thể mọc ra một bàn tay khác."
"Cho nên Trái Trái thật sự nguyện ý nhìn thấy hắn tiêu dao tự tại như vậy sao? Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi vì làm vậy là quá dễ dàng cho hắn rồi!"
"Hơn nữa cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, hắn làm chuyện ác liệt như thế với ngươi, chẳng lẽ Trái Trái ngươi không muốn lấy đạo của người trả lại cho người, không muốn hung hăng bắt hắn chịu nhục như mình vừa nãy sao?"
Lâm Ân dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói ra mấy câu thấm thía vô cùng.
Trái Trái há miệng ngơ ngác.
Không đúng...
Hắn... Hắn… dường như hắn đang quả quyết đứng trên lập trường của cô ấy, cùng một chiến tuyến với cô ấy, cùng chung mối thù với cô ấy!
Nhưng rõ ràng hắn mới là kẻ địch cô ấy cần phải đối đầu mà?
Chẳng lẽ đây chính là ví dụ trực quan nhất của một dạng tồn tại cực kỳ không biết xấu hổ? Kiểu như lúc xung phong trên chiến trường, hắn dứt khoát mặc quần áo của kẻ địch lên người, thậm chí còn quyết đoán quay đầu phát động phản xung phong với quân đội bạn?
Được rồi, cứ cho là hắn sợ chết, hắn bán bạn cầu vinh, nhưng làm sao hắn có thể thản nhiên phát động công kích đối với chính mình như vậy?
Lâm Ân cầm bánh ngọt lên, đưa tới bên miệng Trái Trái, nghiêm túc nói: "Nào, Trái Trái, ăn chút gì đó trước đi, lấp đầy bụng cái đã, chỉ khi ăn uống no đủ tinh thần mới lên cao, Trái Trái mới có thể báo thù rửa hận. Hắn ức hiếp ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ý chí chiến đấu dâng trào sao?"
Trái Trái càng nghe càng ngây dại. Cô ấy dùng sức lắc lắc tay của mình rồi nghiến răng, hung hăng dùng ánh mắt dữ tợn nhìn hắn. Sau đó, cô ấy há miệng, cắn mạnh nửa miếng bánh ngọt, (▼ ヘ ▼) hai mắt gườm gườm, vừa nhai vừa lườm.
"Hừ!" Tuy biết hắn dùng phương thức ác liệt này để trốn tránh trách nhiệm của mình, nhưng có bánh ngọt vẫn phải ăn.
Xét cho cùng, có một câu hắn nói cũng không sai, chỉ khi ăn no bụng mới có sức để đánh gục hắn.
Nhưng hắn đừng tưởng làm như vậy là có thể lừa bịp cho qua dễ dàng!
Món nợ này bản Trái Trái đã nhớ kỹ rồi! Ta sẽ viết hết từng khoản từng khoản một vào cuốn sổ con của mình, mỗi một chuyện hắn ức hiếp ta, ngày sau hắn đều phải trả lại gấp trăm lần, gấp nghìn lần!
Cô ấy cũng vô cùng ghi thù đó.
"Ta muốn rượu trắng!"
"Này, cho ngươi."
Ừng ực ừng ực ừng ực—— Trái Trái (▼ へ ▼ メ) cầm bình rượu lên, đầu ngón tay chỉ một cái nói: "Cả tiền hắc lâu tròn vo nữa! Trả lại tất cả những đồng tiền ngươi từng lừa của ta trước đó đi!"
"Không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì nếu đưa tiền cho ngươi, có khác gì ta bóc bánh trả tiền đâu?"
"..."
Thoáng yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua... Ngay sau đó, trong phòng lập tức vang lên vô số những tiếng ầm ầm, bàn ghế bay loạn.
"Trái Trái! Đánh người không đánh mặt! Hơn nữa ngươi đánh ta, ngươi cũng sẽ đau! Ngươi làm vậy là đang tự mình gây thương tổn cho mình đó! Ngươi đang tự mình hại mình đó!"
"Đầu đáng ghét! Ngươi cũng biết thế hả? Thế thì tại sao vừa rồi ngươi không cảm thấy hành động của mình là tự gây thương tổn cho bản thân?"
"Dừng tay! Trái Trái ngươi làm vậy là cực kỳ vô đạo đức!"
"Thế à? Trái Trái ta vốn không phải là người!"
Đùng đùng ——
...
Mấy phút đồng hồ sau.
Hành lang.
Toàn bộ nhóm Dạ Y trên hành lang đều tò mò nhìn Lâm Ân tóc tai bù xù mặt mũi sưng phồng, cái mặt đen xì, âm trầm chuyển động xe lăn đi về phía trước.
Tạo hình của hắn hôm nay đã rất kỳ quái rồi, nhưng có một điều càng kỳ quái hơn, đó là tay trái của hắn, trên tay trái của hắn còn mang theo một cái khẩu trang.
Tuy Trái Trái đã đánh hắn một trận tơi bời, nhưng rõ ràng là tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm. Bởi vì lúc đánh hắn, chính cô ấy cũng sẽ đau.
Mà quan trọng hơn là… hắn lại dám dùng cái hành vi vô lễ ấy để đối xử với Trái Trái, đến tận bây giờ cô ấy vẫn còn tê dại đây này, đúng là quá đáng quá thể mà.
Nhưng cũng may mà hắn làm như vậy, nếu để hắn thực sự dùng đến năng lực mô phỏng biến hóa, nếu cô ấy lại rơi vào tình trạng bị hắn dùng năng lực mô phỏng biến hóa biến thành một cô bé như ở trong cái khách sạn tại thành Hắc Dạ lần trước, coi như xong đời luôn rồi!
Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức xoay tay lại, liếc mắt nhìn hắn.
Nhưng vì sao?
Vì sao cô ấy lại để hắn lừa gạt mà chịu tha thứ cho hắn rồi?
Rõ ràng hắn đã làm loại chuyện quá đáng như vậy cơ mà?
Chẳng lẽ cô ấy không nên nhân cơ hội này để dứt khoát cắt đứt với hắn, không bao giờ để ý đến hắn nữa?
Chẳng lẽ hai bên đã ở chung với nhau quá lâu rồi, cho nên cô ấy nhìn cái đầu ngốc này cũng cảm thấy hắn rất chi là mi thanh mục tú?
"Trái Trái, ăn kẹo đi."
"Không ăn." Trái Trái bực bội xoay đi chỗ khác, không thèm để ý tới hắn. Bởi vì hiện giờ cô ấy vẫn còn tức giận.
Nếu vào lúc này lại để ý tới hắn, chẳng phải đã nói cho hắn biết rằng, Trái Trái rất dễ bị ức hiếp, mà bị ức hiếp xong rồi còn rất dễ tha thứ cho kẻ đã ức hiếp mình?
Hừ, đến tận bây giờ, cô ấy vẫn còn nhớ rõ hành vi thô lỗ kia đấy...
Sẽ không tha thứ!
Tuyệt đối không tha thứ!
Nếu như hắn còn dám làm lại hành vi tương tự, thì đừng trách bản Trái Trái ta đây độc ác!
Cạp cạp cạp—— Cô ấy nhếch miệng, liên tục mở ra lại nghiến chặt hàm răng vài cái, cố tình biểu diễn cho hắn thấy những cái răng sắc bén của mình.
Khí phách - ing!