Đúng vậy, giống như chủ mẫu nói, đây là nhân tố do con người tạo ra, nghĩa là có người đặc biệt chặn gia đình Tiểu Tiểu lại, để bọn họ không thể chạy đến thành nguyền rủa kịp thời.
Vậy mục đích của đối phương là gì?
Kỳ thật người được lợi lớn nhất trong chuyện này, chẳng cần phải nghi ngờ gì, đó chính là thần giáo Cơ Giới và thần giáo Huyết Nhục.
Bởi vì nếu cả nhà đại ca đến được nơi này, có thể nói rằng bọn họ hoàn toàn không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào.
Nhưng rất nhanh, Lâm Ân đã loại bỏ ý nghĩ này.
Đầu tiên, bọn họ không hề biết chuyện hắn mời cả nhà đại ca đến hỗ trợ, dù đoán ra được, thì thời điểm bọn họ đoán ra, cũng là lúc hắn đang giằng co cùng Vạn Cơ Chi Thần rồi, khẳng định là thời gian không đủ.
Mà điều quan trọng nhất ở đây, nếu bọn họ có đủ thực lực để chặn đường cả nhà đại ca thì bọn họ cần gì phải làm điều thừa thãi này?
Sau khi loại bỏ được hai thần giáo kia khỏi diện tình nghi, thì nhân vật giữ vai trò quan trọng trong chuyện này chỉ còn lại một mình hắn. Nghĩa là đang có một bàn tay đen ẩn nấp trong bóng tối, trực tiếp nhằm vào hắn, rồi dựa vào đó để gây ảnh hưởng đến chiều hướng phát triển của thế cục?
Lâm Ân nhíu mày.
Bởi vì nếu dựa theo phán đoán của hắn, dưới điều kiện tiên quyết là gia đình đại ca không thể tiến hành buông xuống tiền tuyến từ khoảng cách xa như vậy, thì đến đoạn thời gian hắn và Vạn Cơ Chi Thần giằng co, bọn đại ca cũng có thể đuổi tới thành nguyền rủa.
Vấn đề là trong khoảng thời gian kia, đã có một sự cố bộc phát, mới làm hắn mất đi một lá bài tẩy lớn nhất, cũng là vô địch nhất.
Nhưng ai là kẻ đã phá hỏng bố cục của hắn? Ai là kẻ nhúng tay vào chuyện này?
Thằng hề...
Chú Hề Khóc Lóc...
Trong nháy mắt, Lâm Ân lập tức mở to mắt ra.
Là tên Đồ Tể Đầu Heo kia?
Lâm Ân nhíu mày, trong đầu lập tức nghĩ đến con quái vật lạnh lùng cường đại mà mình từng gặp được ở Ngôi Nhà Hạnh Phúc. Hơn nữa, dựa vào những lời thầy từng nói, dường như hai năm trước, khi hắn rơi xuống nơi này, tên Đồ Tể Đầu Heo kia đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong đó.
Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra.
Nếu kẻ đứng đằng sau kia thực sự là ông ta, vậy mục đích của ông ta là gì?
Không đủ dữ kiện để phân tích tiếp, quá ít thông tin rồi.
Hắn cũng chỉ gặp ông ta một lần tại Ngôi Nhà Hạnh Phúc, rốt cuộc đối phương có thân phận gì, có thực lực ra sao, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng trải qua chuyện này, hắn cũng không thể không chú ý đến đối phương.
Sau khi sự kiện tại thành nguyền rủa chấm dứt, lúc trở về, hắn nhất định phải điều tra một chút về con quái vật đầu heo kia, nếu đúng là bản thân đang bị một con quái vật khủng bố như thế nhìn chằm chằm vào, có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy trong lòng không thể an tâm được.
"Anh trai?" Alice đang ngồi bên cạnh Lâm Ân chợt ngẩng đầu lên, hẳn là cô bé cũng trông thấy vẻ mặt suy tư của hắn.
Lâm Ân lập tức hoàn hồn, trên mặt mỉm cười, nâng chiếc kính một mắt lên, sau đó ôm lấy Alice, nói: "Không có việc gì, anh trai chỉ đang nghĩ về một vài vấn đề thôi, đi, chúng ta nên đi xem tình huống của tiểu thư con rối một chút."
...
Lâm Ân đi thẳng tới phòng của con rối, rồi vươn tay gõ cửa.
"Tiểu thư con rối, cô đã khởi động chưa?"
Lần này, hắn đã học khôn hơn, không có bay vào giống như lần trước nữa, nếu không vừa bay vào lại bổ nhào lên người tiểu thư con rối, thì hơi bị quá đáng lắm rồi.
"Rồi." Trong phòng truyền đến giọng nữ quen thuộc không có một chút dao động cảm xúc nào.
Ngay lập tức, cánh cửa lớn được mở ra từ bên trong, chỉ thấy tiểu thư con rối đã mặc quần áo xong rồi, đã khôi phục lại hình dáng lúc trước, nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn.
Mái tóc bạc được buộc lại chỉnh tề, trên đầu đội chiếc mũ dạ màu đen tinh xảo, trên người cũng mặc một bộ váy dài màu đen giống hệt chiếc váy Gothic lúc trước, có đeo găng tay, lại thêm đôi con ngươi màu đen nhánh, trông giống một đóa hoa trong hồng đêm tối.
Hiển nhiên, cô ấy không chỉ có một bộ quần áo để mặc.
Ngay khi nhìn thấy đối phương, hai mắt Lâm Ân cũng tỏa sáng như đèn, bởi vì không cần biết thời khắc nào, chỉ cần trông thấy tiểu thư con rối, hắn đều có cảm giác choáng ngợp trước vẻ đẹp của đối phương.
"Có thấy tiện tay không? Có xuất hiện chỗ nào không phù hợp không?" Lâm Ân mỉm cười nâng chiếc kính một mắt lên, thái độ cực kỳ bình thản, hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu vết nào cho thấy trước đó, hắn từng mạo phạm tiểu thư con rối.
Hắc Huyền Nguyệt giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm hai cái, lặng lẽ nói: "Rất vừa người, ít nhất là cơ năng đã tăng lên 40% so với trước đó."
Ngay sau đó, ánh mắt của cô ấy đã rơi xuống cô bé Alice đang ở trong ngực Lâm Ân. Rất nhanh, Hắc Huyền Nguyệt đã cảm nhận được một chút khí tức ác linh mơ hồ phát ra trên người cô bé ấy.
"Cấp… Tử triệu?" Cô ấy nhìn chằm chằm vào Alice.
Lâm Ân cười ha hả vỗ vỗ bả vai Alice, vui vẻ nói: "Giới thiệu với cô một chút, cô ấy tên là Alice, là em gái của tôi. Đoạn thời gian trước đó, bởi vì cô ấy cảm nhận được tôi đang gặp nguy hiểm, nên mới một mình bướng bỉnh chạy tới. Cô ấy chính là người nhà của tôi."
"Alice, vị này là tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, là một người bạn tốt kiêm vệ sĩ của anh trai em, hai người làm quen với nhau đi."
Alice nhẹ gật đầu, vì Lâm Ân đã nói phải làm quen với đối phương, nên cô bé lập tức quay đầu lại, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Hắc Huyền Nguyệt đối diện, nói: "Xin chào."
Hắc Huyền Nguyệt thoáng ngừng lại một chút, nhưng cũng gật đầu tỏ ý chào hỏi Alice, rồi không nói thêm gì nữa. Có điều, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Lâm Ân, rõ ràng đã có thêm một chút biến hóa so với trước đó.
Bởi vì ngay cả cô ấy cũng không quá rõ ràng, vì sao bên cạnh tên Lâm Ân nhìn có vẻ yếu ớt này, lại có người nhà cường đại và đáng sợ như vậy?
Ngay cả một cô em gái nhỏ của hắn cũng là ác linh cấp tử triệu, thì những người nhà khác sẽ là tồn tại bậc nào?
Nhưng đương nhiên, chỉ đến đó thôi, cô ấy không nghĩ sâu thêm nữa, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân hình khẽ lui về phía sau, thân thể dần dần trở nên trong suốt, trực tiếp biến mất trước mặt Lâm Ân.