Lâm Ân ấn cái đầu xuống, sau đó dùng sức, thu hồi toàn bộ xúc tu vào trong cơ thể, chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, hắn vừa xé toạc bộ quần áo bệnh nhân đã bị những sợi xúc tu kia chọc thành vô số lỗ thủng.
Hắn cũng dần cảm thấy mặc quần áo có chút bất tiện rồi.
Nếu năng lực Huyết Nhục Tai Biến lại được cường hóa thêm một lần nữa, chẳng lẽ mỗi lần chiến đấu, hắn đều hỏng một bộ quần áo ư?
Không được, thế thì quá lãng phí rồi.
Đã như vậy, chi bằng cứ dứt khoát...
Tại khoảnh khắc này, đột nhiên trong đầu Lâm Ân lại hiện ra cảnh tượng bản thân trần trụi chạy loạn trên chiến trường… nhưng đương nhiên, ý tưởng ấy chỉ chợt lóe lên một thoáng rồi nhanh chóng biến mất rồi, hắn không có nhu cầu biến ý niệm kia thành hành động.
"Nên đi ra ngoài nhìn xem tình huống một chút." Trong tay vẫn còn một cuốn quyển trục cường hóa khác, nhưng hắn chưa định dùng ngay.
Đây chính là đạo sinh tồn của hắn: vĩnh viễn cũng không để bản thân trống rỗng, tuyệt đối phải giữ lại một con bài tẩy linh hoạt, nếu gặp phải một ít phiền toái nào đó mà bản thân không giải quyết được, thì quyển trục cường hóa này có thể phát huy ra công dụng càng lớn hơn nữa.
"Alice, chúng ta ra ngoài xem xem."
"Ừm, anh trai meo."
Alice vốn đang ngoan ngoãn bay lơ lửng trên một chiếc giường khác, vừa nghe xong câu này đã nhanh chóng nhào vào lòng Lâm Ân.
...
Vừa rời khỏi phòng ngủ, Lâm Ân lại lập tức nghe được hàng chuỗi khẩu hiệu chỉnh tề truyền đến từ bên ngoài doanh địa.
Trực tiếp đẩy cửa lớn ra, trong lúc nhất thời, luồng ánh sáng chói mắt ngoài kia ập đến khiến Lâm Ân gần như không thể mở mắt ra được.
Vào thời điểm này, bãi đất trống bên ngoài cứ điểm đã bị những Dạ Y đeo mặt nạ miệng chim, mặc áo choàng đen lấp kín, cánh cổng truyền tống khổng lồ đứng sừng sững ngay giữa trung tâm bãi đất.
Liếc mắt nhìn lại, có không dưới ngàn người đang tập trung ở nơi này, trùng trùng điệp điệp, kỷ luật nghiêm minh.
Lâm Ân cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi không thôi.
Mà ánh mắt của tất cả những Dạ Y bên kia cũng lập tức bị thiếu niên trần truồng vừa xuất hiện ở cửa lớn hấp dẫn, ánh mắt như thực chất “Xoạt xoạt” rơi trên người hắn.
"Các đồng chí đã vất vả rồi!" Lâm Ân vô thức vươn tay chào hỏi hơn một ngàn Dạ Y kia.
"..."
"..."
Bầu không khí chung quanh lập tức trở thành một mảnh yên tĩnh như chết.
Trái Trái càng thêm lúng túng, không ngừng co rúc người lại, giả bộ mình là một bàn tay trái bình thường, hoàn toàn không quen biết cái đầu mắc chứng xã giao ngưu bức này.
Trên cái đài cao đằng trước, Ngả Văn tước sĩ có chút bất đắc dĩ vươn tay đỡ trán, sau đó xoay người, nhìn về phía Lâm Ân vẫn đang mở miệng chào hỏi đám đồng nghiệp. Gã vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn lại gần.
Lâm Ân mặc trên người một chiếc quần lót đùi, nghênh ngang đi tới, nghiêm, hai chân khép lại, đặt một tay lên trán, chào đúng kiểu quân nhân ( ̄︶ ̄)>: "Báo cáo Ngả Văn tước sĩ! Dạ Y tập sự: Lương Y Sứ Giả Hòa Bình! Xin được đứng vào hàng meo!"
"..."
【 Đinh! Danh tiếng của ngươi ở trận doanh Dạ Y +1】
【 Đinh! Danh tiếng của ngươi ở trận doanh Dạ Y +1】
Xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh như chết.
Ngón tay của Trái Trái đã trở nên cứng còng. Vào thời điểm này, cô ấy chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Ngả Văn tước sĩ không khỏi vươn tay đỡ trắn, rồi nhẹ nhàng đẩy bộ đồ của Dạ Y trên bục giảng sang bên cạnh hắn, nói: "Được rồi, đừng đứng vào hàng ngũ, anh đã mang trang bị đến cho cậu rồi, mau mặc vào, cả nụ hôn của chủ mẫu mà cậu muốn nữa, lập tức lấy đi. Sau này, đừng có nhờ anh mấy chuyện như vậy nữa! Biết chưa?"
Chỉ thông qua câu nói này thôi, cũng có thể tưởng tượng ra được, ở thời điểm mà Ngả Văn tước sĩ đưa ra yêu cầu này với thiên sứ, hai người bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh khó xử đến mức nào rồi.
"Rõ! Trưởng quan!" Lâm Ân ( ̄︶ ̄)> nhận lấy tờ giấy trắng đã được gấp lại làm đôi kia, và mở ra nhìn.
Chỉ thấy ở giữa tờ giấy trắng kia có một dấu ấn hình đôi môi cực kỳ rõ nét của chủ mẫu, đồng thời bên trên cũng tản ra dao động thần thánh mãnh liệt cùng một luồng sát ý đậm đặc. Chưa hết, bên dưới lại có thêm một hàng chữ cực kỳ dịu dàng và quan tâm, rõ ràng là bút tích của chủ mẫu.
【 Trở về sẽ giết ngươi 】
Cảm nhận được sự quan tâm của chủ mẫu, Lâm Ân không nói hai lời, trực tiếp cầm tờ giấy kia vỗ vào ngực mình.
Ba —— Tất cả Dạ Y xung quanh đều chấn động.
Ngay tại khoảnh khắc đó, trên người Lâm Ân lập tức xuất hiện khí tức thần thánh của chủ mẫu, bên tai hắn cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【 Đinh! Ngươi nhận được hiệu quả chúc phúc của "Nụ Hôn Thiên Sứ", thời gian còn lại: 24 giờ. 】
Mà ngoại trừ nụ hôn đó, trên lồng ngực Lâm Ân cũng đồng thời in lên hình ảnh của năm chữ "Trở về sẽ giết ngươi".
Cảm giác lúc nhìn thấy dấu hôn thần thánh kia cũng nhức nhối giống như chủ mẫu trực tiếp cúi người xuống, lưu lại một nụ hôn trên ngực hắn vậy, khiến khóe miệng của tất cả đám Dạ Y xung quanh đều co giật điên cuồng.
Cũng không biết vì sao mà đột nhiên trong lòng lại sinh ra xúc động muốn lao lên đánh hắn.
Cũng may, hắn chỉ ấn thứ này lên lồng ngực mình thôi, nếu như hắn ấn nó vào chỗ càng thêm kỳ quái, chỉ sợ khi chủ mẫu biết được, sẽ thật sự giết hắn mất.
Sau đó, trong ánh mắt của hàng ngàn Dạ Y, Lâm Ân bắt đầu mặc bộ đồ Dạ Y mới tinh chỉnh tề lên người, ngoại trừ tiếng sột soạt phát ra trong quá trình hắn mặc quần áo, thì toàn trường vẫn luôn lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"..."
Một lát sau…
"Báo cáo Ngả Văn trưởng quan! Đã mặc quần áo xong xuôi! Xin chỉ thị meo!" Lâm Ân đứng thẳng, mở miệng hét lớn.
Nói gì thì nói, ở đây cũng có nhiều người như vậy, khẳng định là hắn không thể bày ra thái độ tùy ý với Ngả Văn đại ca trước kia được, dù gì nhóm tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Dạ Y cũng đang có mặt ở đây, chút tố chất quân sự cơ bản vẫn phải có.
Ngả Văn tước sĩ hít sâu một hơi, nói: "Đừng vào hàng, mang một cái ghế nhỏ tới bên cạnh anh, rồi tự mình ngồi xuống đó đi."
"Vâng! Trưởng quan!"
-nguồn tại apptruyen-