Ba ~
Lâm Ân phải dùng sức mới tạm thời rút được cô bé Miêu Miêu đang ôm chặt lấy mình hôn mạnh.
Sau đó, hắn nâng gương mặt cô ấy lên, trừng mắt, nhìn gương mặt xinh xắn non nớt tưởng như búng ra nước, và hai cái tai mèo không ngừng lắc lư trên đầu: "Miêu Miêu? Sao em lại tới đây rồi meo?"
Miêu Miêu nháy mắt, “Sàn sạt” một tiếng liếm liếm mũi hắn, nói: "Chẳng lẽ chủ nhân không hoan nghênh Miêu Miêu sao meo ô? Bởi vì Miêu Miêu nhìn thấy trong thành có rất nhiều người muốn đến nơi này, mà Miêu Miêu lại thật sự nhớ nhung chủ nhân, cho nên cũng lén lút trà trộn vào đó meo ô."
"Có phải nhìn thấy Miêu Miêu, trong lòng chủ nhân cũng vô cùng vui mừng hay không? Em biết chủ nhân cũng rất muốn vuốt ve Miêu Miêu mà meo ô, cho nên Miêu Miêu đã không nhịn được, lập tức chạy tới nơi này, giúp chủ nhân thả lỏng tâm tình đó, meo ô."
Lâm Ân bất đắc dĩ không thôi.
Đến đây, rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao Ngả Văn tước sĩ lại nói, toàn bộ nhóm người bên trong cứ điểm từ trên xuống dưới đều đã bị ảnh hưởng mà lại hoàn toàn không một ai phát hiện.
Bởi vì năng lực bị động của Miêu Miêu sẽ biến đổi người ta một cách vô tri vô giác, khiến cho những sinh vật xung quanh cô ấy dần xuất hiện đặc tính của loài mèo. Ban đầu là thói quen nói chuyện, sau đó là đặc điểm trên thân thể. Nếu ở gần cô ấy thời gian quá lâu, người ta sẽ thực sự biến thành một con mèo mà bản thân hoàn toàn không nhận thức được.
Mà hiển nhiên, loại ảnh hưởng này đã sớm xuất hiện từ lâu rồi. Nhưng loại hình thức ảnh hưởng này quá mức đặc thù, khiến cho hắn dù có chú ý tới cũng sẽ vô ý thức mà xem nhẹ nó đi.
Hơn nữa, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới Miêu Miêu sẽ theo đại bộ đội trà trộn vào nơi này.
"Nơi này nguy hiểm như vậy, Miêu Miêu em đến nơi này không phải đã mang thêm phiền phức tới cho anh sao?" Lâm Ân bò dậy, dứt khoát túm lấy gáy của Miêu Miêu, nhấc cô ấy lên như một con mèo, cảm giác đau đầu không thôi.
Bốn chân Miêu Miêu lơ lửng giữa không trung, ủ rũ buông xuống, cô ấy vô cùng ngoan ngoãn để cho Lâm Ân xách mình lên, thân thể lắc trái lắc phải, con mắt chớp chớp nói: "Có sao? Thì Miêu Miêu làm như vậy cũng vì quá nhớ chủ nhân mà. Bởi vì không có mùi của chủ nhân, Miêu Miêu chẳng thể nào ngủ ngon được."
Lâm Ân nhíu mày nhăn trán (ー`′ー).
Chủ yếu là vì quá nhiều mà thôi!
Bên người hắn đã có quá nhiều con gái rồi!
Hơn nữa, hắn đến nơi này cũng không phải đi du lịch, mà là chiến đấu trên tiền tuyến, hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Trái Trái còn dễ nói, hắn có thể tùy thân mang theo.
Tiểu thư con rối cũng không thành vấn đề, khi gặp nguy hiểm, hắn có thể nhét cô ấy vào vali.
Alice là ác linh, hoàn toàn có thể nhập vào người hắn.
Nhưng bây giờ lại có thêm một con Miêu Nhĩ Nương thích dính người, vậy phải làm sao bây giờ? Không nhét nổi nữa rồi!
Lâm Ân xách con Miêu Nhĩ Nương nọ đi theo, quay đầu nhìn Ngả Văn tước sĩ, bất đắc dĩ nói: "Ngả Văn đại ca, có phải anh đã sớm biết Miêu Miêu cũng trà trộn vào đội quân của chúng ta hay không? Sao anh có thể tùy tiện cho cô bé này chạy đến nơi đây được? Chuyện này quá nguy hiểm rồi meo ô."
Miêu Miêu nghe được câu này, có chút bất mãn, lập tức lớn tiếng kêu meo meo.
Ngả Văn tước sĩ mỉm cười, chống cây gậy xuống, nói: "Chỉ là chút sai lầm trong quá trình công tác mà thôi."
Lâm Ân: "..."
Ngả Văn tước sĩ vừa mỉm cười vừa nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ bỏ túi, sau đó chống cây gậy xuống, nói: "Có cần anh dành ra một chút thời gian cho hai người trao đổi không? Hai mươi phút đủ chưa? Nếu đủ rồi thì hai mươi phút sau, anh lại tới tìm cậu, chúng ta cùng tiến vào thành nguyền rủa."
Lâm Ân trừng mắt, đang muốn nói chuyện, nhưng Ngả Văn tước sĩ chỉ cười cười, cơ thể lập tức biến mất ngay tại chỗ, khiến cho lời nói của Lâm Ân lập tức bị chặn ngang cổ họng, nghẹn đến mức không nói nên lời.
Hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía Miêu Miêu đang chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu.
...
Mấy phút sau, trong gian phòng của Lâm Ân.
Ngay khi Lâm Ân vừa đặt Miêu Nhĩ Nương xuống đất, Miêu Miêu đã nhảy lên, lại một lần nữa linh hoạt vòng quanh cổ Lâm Ân, ôm chặt lấy hắn.
"Chủ nhân, nơi riêng tư như vậy, chủ nhân định lén lút sáp sáp cùng Miêu Miêu ở chỗ này sao?"
【 Đinh! Độ hảo cảm của Miêu Miêu đối với ngươi +10】
【 Đinh! Độ hảo cảm của Miêu Miêu đối với ngươi +10】
Cô ấy nói xong, lại bày ra dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng và chờ mong.
Lâm Ân: "..."
Lâm Ân giơ hai ngón tay lên, “Ba” một cái, cốc thẳng xuống cái đầu nhỏ bé đầy hoang tưởng kia.
"Đau quá!" Miêu Miêu lập tức ôm đầu, hai lỗ tai cụp xuống, dùng ánh mắt ngập nước đầy ấm ức nhìn Lâm Ân: "Chủ nhân, anh đánh em làm gì vậy? Meo ô?"
Lâm Ân trợn tròn mắt nói: "Không ngoan ngoãn đợi anh ở trong thành Hắc Dạ, lại chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì? Em không biết nơi này rất nguy hiểm hay sao? Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì biết làm sao bây giờ?"
Miêu Miêu lập tức áp mặt lên cổ Lâm Ân, đưa đôi mắt nhìn lên trên, lỗ tai khẽ động, nỉ non một tiếng: "Nhưng Miêu Miêu quá nhớ chủ nhân rồi!"
"Hơn nữa, Miêu Miêu cũng nghe nói, lần này Ngả Văn tước sĩ muốn đối phó với những tên Dịch Y đáng ghê tởm kia, Miêu Miêu cũng hận bọn họ thấu xương! Nói không chừng, Miêu Miêu đến nơi này, cũng có thể tìm được một ít tin tức về mẹ!"
"Cho nên… chủ nhân tuyệt đối không nên đuổi Miêu Miêu đi, em thề sẽ rất nghe lời mà meo ô!"
Nói xong, cô ấy lại lén lút để lại một vệt nước nhỏ trên cằm Lâm Ân, rồi chớp chớp mắt, dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn chằm chằm vào hắn.
Trên đầu Alice lập tức nổ ra một ký tự tức giận "╬", cô ấy đang nhìn chằm chằm vào con Miêu Nhĩ Nương xấu xa kia.
Lâm Ân: "..."
Nhưng cô ấy đã nói đến trình độ này rồi, hắn còn có thể nói cái gì được đây?
Cổng truyền tống đã đóng lại, chẳng lẽ hắn có thể đưa cô ấy trở về sao?
Trên đầu Lâm Ân đẩy chỉ đen.
"Vậy phải giao hẹn trước, không cho phép em chạy loạn, bất cứ lúc nào cũng phải cam đoan không rời khỏi anh quá hai mét, cũng không được gây thêm phiền phức cho anh. Nếu mấy điều này em cũng không làm được, vậy chủ nhân sẽ để Ngả Văn tước sĩ truyền tống em về thành Hắc Dạ, đã hiểu chưa meo?"