Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 890 - Chương 890: Em Có Một Ý Tưởng!

Chương 890: Em Có Một Ý Tưởng! Chương 890: Em Có Một Ý Tưởng!

Mà hành vi chủ động xuất kích này cũng lập tức dẫn nổ toàn bộ thế cục đang giằng co!

"Muốn động đến người của ta, ngươi hơi bị tự đại quá mức rồi đó." Cùng với âm thanh khàn khàn ấy vang lên, ý thức khổng lồ hỗn loạn của huyết nhục chi phối giả lập tức khuếch tán ra ngoài, đột ngột cắt đứt quá trình tìm kiếm của Ngả Văn tước sĩ, sau đó triển khai chém giết với gã trên cấp độ ý thức.

Chiến tranh hết sức căng thẳng.

Dục Vọng Mẫu Thụ cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khiêu khích mang theo thâm ý liếc nhìn Lâm Ân, nhưng lại ra tay không chút lưu tình.

Chỉ thấy Huyết Nhục Thụ Giới (phạm vi của cây Huyết Nhục) cuồn cuộn phun ra, chỉ trong nháy mắt đã biến thành tầng tầng sóng biển, cuốn về phía Ngả Văn tước sĩ và Vạn Cơ Chi Thần.

Huyết Sắc Thụ Giới lập tức che trời, lấp kín đại địa.

Vạn Cơ Chi Thần cũng liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, tuy gã không mở miệng nói với hắn câu nào, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra một chút kiêng kị bên trong đôi mắt ấy.

Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại, hai người bọn họ đang thuộc về cùng một trận doanh, gã càng không có lý do gì để ra tay với Lâm Ân.

Oanh —— Huyết Sắc Thụ Giới che trời mà đến lại bị Vạn Cơ Chi Thần dễ dàng phá diệt.

"Ta mặc kệ ân oán giữa các ngươi và Dịch Y, ngươi giúp ta ngăn cản công kích đến từ lĩnh vực ý thức của bọn họ, chuyện còn lại cứ giao cho ta." Vạn Cơ Chi Thần vẫn hờ hững như thường, lại đột nhiên mở cái miệng khổng lồ của mình ra.

Chỉ trong nháy mắt, dao động năng lượng cuồng bạo đã bắn về phía Dục Vọng Mẫu Thụ và huyết nhục chi phối giả, trực tiếp khí hóa mấy trăm cây số trên mặt đất trở thành vô số những hạt tròn tròn.

Rõ ràng là con Leviathan Huyết Nhục đang lượn vòng trên bầu trời, lại truyền đến những luồng dao động mang ý tứ châm chọc giễu cợt. Ngay sau đó, giọng nói khổng lồ vốn thuộc về lão Dịch Y kia lập tức vang lên: "Ngươi cho rằng làm như thế là có thể giết được ta sao?"

"Ngả Văn tước sĩ, ta biết nhược điểm của ngươi, chỉ cần cuộc chiến này đánh đủ lâu, thì sớm muộn gì loại nguyền rủa trên người ngươi cũng sẽ tước đoạt đi toàn bộ ký ức của ngươi. Đến lúc đó, ta xem ngươi còn có thể giúp đỡ ai được nữa!"

Ngả Văn tước sĩ không nói một câu nào, vẻ mặt gã vẫn rất bình tĩnh, lực lượng linh năng khổng lồ trong cơ thể gã trực tiếp truyền tống Lâm Ân đến vị trí an toàn, còn bản thân dứt khoát kề vai chiến đấu với Vạn Cơ Chi Thần.

Nương theo quá trình vặn vẹo của không gian, đột nhiên thân thể Lâm Ân lại xuất hiện ở biên giới chiến trường.

Trong ý thức của hắn cùng vang lên giọng nói nặng nề của Ngả Văn tước sĩ: "Anh đã biết tình huống rồi. Cậu hãy nói cho đứa bé kia biết, lần này chúng ta tới đây là để thanh lý môn hộ, Dịch Y kia chắc chắn phải chết, nhưng chuyện tiếp theo, tốt nhất là nên giao cho anh, hai đứa đừng tham dự vào."

Lâm Ân ngẩng đầu, cảm nhận được tiếng nổ vang truyền đến từ dưới lòng đất, lại đưa mắt nhìn về phía chiến trường đằng kia. Hắn không chút do dự, lập tức ôm lấy Miêu Miêu đang run rẩy vì vừa chìm sâu vào trong trí nhớ màu máu, nghiêm túc ôm đầu của cô bé, thấp giọng nói: "Nếu đã tìm được tên ác ma kia rồi, thì nhất định phải bắt hắn trả giá bằng máu. Chẳng lẽ em đã quên rồi sao? Lúc trước, toàn bộ nhóm Dạ Y của thành Hắc Dạ đều đã tiếp nhận ủy thác của Miêu Miêu rồi!"

Miêu Miêu trống rỗng ngẩng đầu nhìn chiếc mặt nạ của Lâm Ân.

Nương theo dao động nguyền rủa truyền ra, cô bé lập tức biến trở về dáng vẻ Miêu Nhĩ Nương, trong nháy mắt đã ôm lấy cổ Lâm Ân, khóc rống lên.

Nỗi bi ai to lớn kia lập tức làm thân thể cô bé trở nên run rẩy.

Đó là nỗi sợ hãi đã cắm rễ sâu tới tận xương tủy, khiến cho Miêu Miêu lại một lần nữa nghĩ tới hồi ức màu máu âm u dưới lòng đất kia, dường như cảnh tượng ngày đó lại một lần nữa tái hiện ngay trước mắt cô bé.

Lâm Ân vỗ lưng Miêu Miêu, cố gắng an ủi cảm xúc đang suy sụp của cô, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tiểu thư con rối, cô còn ở đó hay không?"

"Có." Xung quanh lập tức truyền đến giọng nữ không chút cảm xúc kia.

Lâm Ân gật đầu, hắn trực tiếp lấy chiếc vali xách tay ra khỏi không gian hệ thống, ngồi xổm xuống dùng sức mở nó ra, ánh mắt thâm thúy nói: "Tiểu thư con rối cô quay về trước đi. Cô cũng là người máy, nếu bị lây nhiễm dịch loại ôn dịch huyết nhục kia, sẽ mang đến ảnh hưởng quá lớn, đợi đến khi tôi cần cô giúp, sẽ gọi cô ra ngoài, có được không?"

Mũi chân mảnh khảnh chậm rãi rơi xuống mảnh đất ngay trước mặt Lâm Ân, cùng với tà váy hoa hồng nhẹ nhàng bay bổng, cô bé Gothic Loli kia đang chậm rãi hiện hình ngay trước mắt hắn, và chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh của mình, để lẳng lặng nhìn hắn.

Đương nhiên, vào khoảnh khắc này Hắc Huyền Nguyệt cũng đã nhìn ra, Lâm Ân ở thời điểm hiện tại, không còn loại thái độ bất cần đời không đứng đắn như trước nữa, hẳn là chuyện của Miêu Miêu đã làm hắn phải trở nên nghiêm túc hơn.

"Được."

Vài giây sau, Lâm Ân khép chiếc vali lại, trực tiếp đặt nó vào không gian hệ thống rồi xoay người, ngẩng đầu đưa mắt quan sát chiến trường bên kia, ngón tay nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, ý thức của hắn lập tức xuất hiện trong không gian tâm linh của Ngả Văn tước sĩ.

"Ngả Văn tước sĩ Văn, em có một ý tưởng, tuy có lẽ ý tưởng này sẽ rất mạo hiểm, nhưng nếu thành công, nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp phế bỏ Leviathan Huyết Nhục của đối phương, để cho cán cân chiến tranh nghiêng về phía chúng ta."

...

Mà cùng lúc đó, tại một bên khác của chiến trường, nương theo một luồng lưu quang nhảy vọt tới, thân thể Huyễn Tưởng Màu Bạc với đầy những sợi huyết nhục dữ tợn, lan tràn khắp người, vừa nặng nề rơi xuống mặt đất.

"Cha..." Huyễn Tưởng Màu Bạc gian nan chống đỡ thân thể, mạnh mẽ chống lại ảnh hưởng của huyết nhục ôn dịch, trên màn hình của máy cảm ứng thị giác không ngừng xuất hiện vô số biểu tượng nhiễu sóng màu huyết hồng.

Nhưng rõ ràng là dấu vết huyết nhục sinh sôi trên thân thể cô ta vô cùng chậm chạp, hoàn toàn không thể so sánh với những bộ máy móc khác.

"Là ngài... đã giúp ta truyền tống rời khỏi nơi đó ư?" Cô ta cắn răng, gian nan kháng cự lại sự xâm nhập của huyết nhục.

Bình Luận (0)
Comment