Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 54

Kết thúc chuyến săn bắn, Helen, Fred, Neil đem con mồi đi bán, sau đó chia đều khoản thu vào.

Helen ước chừng được chia đến 5 đồng bạc, hỏi ý đồng bọn, “Tối nay đến quán rượu uống rượu nha?”

“Tôi không đi được.” Neil lắc đầu, “Dù sao cũng không phải pháp sư hệ Hỏa, cả ngày uống rượu Hỏa Diễm, gánh nặng quá đi. Có chút tiền nhàn rỗi kia, còn không bằng đi mua một thanh kiếm ma pháp tốt, càng có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh.”

“Còn cậu?” Helen quay đầu nhìn Fred hỏi.

Fred mặt không biểu tình, “Nói thật, tôi không thích uống rượu Lôi Quả chút nào. Nhưng sau khi ở Lễ hội Mỹ thực có uống qua vài lần, nút thắt đẳng cấp Lv.40 bắt đầu nới lỏng. Gần đây có thể cảm nhận được rõ rệt, lại uống vài lần nữa, tùy thời có thể có đột phá.”

Vì vậy cậu ta có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể nhắm mắt mua rượu, liều mạng uống vào bụng! Xem như là đang uống thuốc.

Ngẫm lại  túi tiền trống rỗng, đại khái chỉ đủ tiền mua rượu và tiền cơm cho ngày mai, Fred nhịn không được buông tiếng thở dài. Táng gia bại sản chỉ để mua một ly rượu khó uống, cái này toàn hoàn là tự mình tra tấn bản thân mình.

“Cậu còn không biết đủ đi.” Neil liếc mắt, “Có bao nhiêu người mắc kẹt ở Lv. 40, đến cuốiđời cũng không thể bứt phá. Uống thêm vài ly rượu là có thể thăng cấp, nếu như bị người ta biết được, phỏng chừng sẽ thèm chết mất.”

Bất kể là Kiếm sĩ hay Pháp sư, Lv.40 đều là bậc thềm, cũng có thể nói là đường ranh giới. Bứt phá không qua, đời này xác định tầm thường vô vi. Thuận lợi đột phá, liền trở thành cao thủ theo nghĩa chung.

Dựa vào thống kê không trọn vẹn, 70% người trở lên sẽ bị cản ở ngoài cửa. Chỉ có số ít có thiên phú, mới có thể hướng đến cấp bậc cao hơn khởi động xông đến.

Neil thực đã buông tha cho thiên phú, học được kiếm thuật, uống rượu không quá hữu dụng. Nếu như cậu ta là Pháp sư hệ Hỏa, lúc này sớm đã xông bào quán rượu rồi.

“Được tiện nghi còn khoe mẽ.” Neil hừ giọng nói.

Cậu thấy, người nào đó tốn ít tiền liền có thể dễ dàng thăng cấp, còn mang vẻ mặt đau khổ than phiền, rõ ràng là thiếu đòn.

“Cậu thích uống rượu, đương nhiên không hiểu được nỗi thống khổ của tôi.” Fred lên án, “Mỗi lần uống rượu Lôi Quả, trên đầu lưỡi đều có sấm set đánh tới, người bình thường cản bản không thể chịu nổi!”

“Tôi cũng không khá hơn chút nào được không?” Helen bi thống không thôi, “Uống xong 1 ly Tam Nhật, lập tức say bất tỉnh nhân sự. Trăm phát trăm trúng, không có lần nào ngoại lệ. Lại nói, cũng đã uống qua nhiều lần, làm sao tửu lượng không hề tăng lên??”

Nói xong câu cuối cùng, cô hết sức buồn bực.

“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Neil nhìn người này một cái, nhìn người kia một cái, phát hiện có chút không đúng lắm, “Hai cậu đi uống rượu, tôi cũng phải cùng đi a?”

Bằng không uống xong, một người say ngã ra, một kẻ nửa tàn phế, đều không còn ai chiếu cố.

“Cậu nói đi thì cùng nhau uống, cậu nói không đi thì thay phiên nhau uống.” Helen giải thích.

Neil nghĩ rồi nghĩ, “Vậy cùng nhau đi. Tôi trước đến cửa hàng thực phẩm ăn cơm, sau sẽ đến quá rượu tìm 2 cậu.”

“Được.”

Sau khi giao hẹn cẩn thận, bọ bọ chia quân hai đường, tiến vào cửa hàng khác nhau.

Đẩy cửa lớn của quán rượu, mùi thơm thịt nướng xông đến.

“Lại cho thêm 10 xiên thịt ba chỉ đi.”

“Tôi muốn 1 ly bia, 3 xiên thịt dê.”

“Mười xiên bột mì, 10 xiên khoai tây nướng, tốc độ nhanh lên.”

Trong đại sảnh náo nhiệt cực kỳ, mọi người há miệng ăn thịt, há miệng uống rượu, vẻ mặt sảng khoái nói không nên lời.”

Helen, Fred sững sờ tại chỗ, suýt chút cho rằng bản thân đã vào nhầm chỗ.

Trong ấn tượng, khách hàng trong quán rượu rất ít ỏi, tương đối vắng vẻ, nhưng còn bây giờ? Đại sảnh đã ngồi đầy người, cơ hồ không còn chỗ trống.

“Chuyện gì xảy ra?” Helen tùy tiện túm lấy 1 người hỏi thăm tin tức.

“Quán rượu cho ra món mới, thịt nướng cùng rượu lúa mạch, ăn vào cực thơm ngon!” Người nọ nói xong thì chạy đến quầy xếp hàng, bộ dáng rất vội vàng.

“Quán rượu đưa ra sản phẩm mới?” Helen mờ mịt, “Không có nghe nói nha, cũng không thấy màn nước tuyên truyền ở bên đường.”

Alice nghe thấy, thuận miệng trả lời, “Món mới vừa mới ra thôi, màn nước chưa kịp chế tạo.”

Khó trách, Helen bừng tình đại ngộ.

Fred nhìn chằm chằm bảng giá, vừa đi vừa đánh giá. Thịt ba chỉ là cái gì? Bột mì lại là cái gì? Khoai tây nướng qua sẽ ngon sao?

Nghi vấn liên tiếp nảy ra trong đáy lòng, móc vào trong lòng cậu đến ngứa ngáy khó chịu.

Dù sao tối nay nhất định là phải đổ nhiều máu. Nghĩ tới đây, cậu không còn đau lòng, nghĩ đến nghĩ lui, dứt khoát muốn nếm thử tất cả món xiên nướng 1 lần.

Ăn xong bữa tối, Neil rời khỏi cửa hàng thực phẩm, đi đến quán rượu bên cạnh dự định bồi đồng bọn quay về quán trọ. Ai biết vừa vào cửa, liền nhìn thấy haithân ảnh quen thuộc ngồi trên ghế ăn uống thỏa thuê.

Cái người mang tiếng tửu lượng không tốt kia, một hơi uống hết 1 ly rượu, dáng vẻ hào sảng, “Rượu lúa mạch này thật không tệ, tôi còn có thể uống 3 ly nữa!”

Cái kẻ than phiền uống rượu rất thống khổ kia, một ngụm thịt dê, 1 ngụm rượu, ăn đến “Bất diệc nhạc hồ.”

Neil hoài nghi, hai tên này đã quên mục đích đến quán rượu rồi đi.

“Các cậu đang làm gì vậy? Uống rượu Tam Nhật phải không? Uống rượu Lôi Quả phải không? Đây là cái gì? Khi nào trong quán rượu lại có những thứ này?” Cậu ta vừa hỏi vừa tiến đến gần.

“Đây là thịt xiên nướng, ăn siêu ngon!” Helen hạnh phúc nheo mắt.

“Những thứ này đều là món mới vừa mới ra hôm nay, hương vị đặc biệt ngon! Tôi đã ăn hơn 30 xiên rồi!” Fred trầm mê với xiên nướng, không thể tự kiềm chế.

Neil, “…”

Cậu tin chắc,hai người này điên rồi.

“Uống hết rượu đi, nhanh chóng đi thôi.” Neil nói. Cậu vừa mới ăn xong cơm tối, bụng đã nhét đầy, tạm thời không ăn nổi thêm những thứ khác. Bằng không, cậu thực rất muốn nếm thử mùi vị của thịt xiên nướng và rượu lúa mạch.

“Đúng rồi, đến để uống Tam Nhật.” Helen lấy lại lý trí, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyến đứng đắn. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô tối sầm, kinh hô, “Xong đời, ăn no rồi, uống không nổi nữa.”

“Hắc hắc, tôi thế nhưng đã chừa bụng 1 chút, chờ uống Lôi Quả.” Fred tự hào nói. Nhưng khi sờ đến túi tiền 1 cái, sắc mặt đại biến, “Hết rồi! Mua thịt nướng nhiều quá, không còn đủ tiền rồi!”

Neil, “...”

Hai người sẽ không phải đã say? Cách thức mượn rượu làm càn này trái lại rất đặc biệt.

“Hình như đã mua nhiều thịt xiên nướng.” Vừa mới cảm thấy bản thân có thể ăn thêm 20 xiên nữa, sau khi bị đánh gãy, cảm giác đày bụng không ngừng dâng lên. Helen phát hiện, mình có khả năng ăn thêm nữa.

“Hay là cậu giúp ăn hết mấy xiên.” Cô hướng Neil đưa lời mời.

“Sao lại mua nhiều như vậy?” Neil không thích lãng phí, nhìn qua một lượt, bất giác cau mày.

Trên bàn có 4 xiên thịt 3 chỉ, 6 xiên thịt dê, 3 xiên bột mì, 1 xiên khoai tây nướng, còn có 1 ly rượu lúa mạch đầy, phần ăn hết sức phong phú.

Helen nhìn trời, “Một xiên thịt nướng không bao nhiêu, tôi cứ nghĩ mình có thể.”

Nhưng bây giờ cô không thể không thừa nhận, bản thân làm không được, lại tiếp tục ăn sẽ no chết mất.

“Tiêu nhiều tiền uổng phí như vậy, khó trách không có tiền mua Lôi Quả.” Neil lầm bầm xong rồi bắt đầu ăn.

Một phút sau, cậu bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao đồng bọn lại thất thố như vậy. Xiên nướng này, 1 miếng 1 que trúc, căn bản không thể dừng được!

Rõ ràng đã sớm ăn no, cậu lại cảm thấy, “Không vấn đề, tôi có thể, tôi còn ăn được.”

Ăn sạch thịt ba chỉ, ăn sạch khoai tây nướng, ăn sạch bột mì, ăn sạch thịt dê, lại “ùng ục ùng ục” uống cạn ly rượu lúa mạch. Neil ôm cái bụng đã phình to, cảm thấy thỏa mãn dựa lưng vào ghế.

Rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả, thăng cấp cái gì đó, 1 chốc 1 lát nghĩ cũng không ra. Cả ba người không hẹn mà đồng thời có cùng tính toán, lần sau có thời gian rảnh lại đến.

**

Quán rượu Alice, quán rượu duy nhất trên trấn, hẳn chính là nơi này.

Morell lấy hết dũng khí, đẩy mở cửa quán.

Tiến vào quán rượu, anh ta không khỏi ngây người – trong quá khách hàng rất đông, rượu lúa mạch giá rẻ có thể thấy ở khắp nơi, rượu Tam Nhật uống được ở Lễ hội Mỹ thực lại không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ đã tìm sai chỗ? Morell trong lòng bồn chồn.

“Xin chào, quý khách cần gì?” Taylor chủ động tiếp đón, “Trước xin mời xem qua thực đơn.”

Đến khi nhìn thấy dòng chữ “rượu Tam Nhật”, Morell liền thở phào nhẹ nhõm, “Tôi muốn xin việc, chỗ này của các cậu có nhận người không?”

“Nhận, gần đây đang rất thiếu nhân viên.” Taylor chạy đi tìm Alice.

“Xin chào, cậu tên là gì?” Alice ân cần đặt câu hỏi.

“Tôi tên Morell.” Morell lớn tiếng đáp.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“18”

“Có sở trường gì không? Lúc trước đã làm qua công việc tương tư chưa?”

“Chưa làm qua, nhưng có thể học.”

Về phần sở trường, Morell suy nghĩ rất lâu, trả lời, “Đánh nhau có thể tính không? Thành tích kiếm thuật, thành tích thể lực của tôi từ trước đến nay luôn nằm trong 5 hạng đầu trong lớp.”

Nghe vậy, Alice kinh ngạc ngước mắt, “Trong lớp?”

Morell trịnh trọng gật đầu, “Đúng, tôi là học sinh của Học viện Hoàng Gia.”

“Xì —-” người nghe thấy không hít một ngụm khí lạnh. Học sinh Học viện Hoàng Gia! Đó đều là Thiên chi kiêu tử! Sao có thể chạy đến trấn Clayton?

Alice có chút hứng thú nhìn Morell, “Đã tốt nghiệp rồi sao?”

“Vẫn chưa, kỳ nghỉ đi làm công, đầu tháng 3 lại quay về Học viện.”

“Vì sao muốn làm việc ở quán rượu?”

Morell nghiêm mặt 1 chút, “Bởi vì vô cùng yêu thích rượu ngon.”

“Đối với đãi ngộ, có yêu cầu gì không?”

Morell động tác dừng một chút, sau đó tràn ngập chờ mong hỏi, “Có thể bao ăn bảo ở, lại cho chút rượu uống hay không?”

… Học sinh Học viện Hoàng Gia, thành tích xếp 5 hạng đầu, chỉ có ngần ấy yêu cầu, Alice đặc biệt im lặng.

Có điều sức lao động chủ động đưa đến, không dùng thì thật lãng phí.

Nghĩ đến đây, cô cao giọng nói, “Bao ăn ở, mỗi tháng cho 10 đồng bạc, mỗi tuần miễn phí 1 ly rượu cao cấp. Nhưng địa điểm làm việc không phải ở quá rượu, có chấp nhận không?”

“Đãi ngộ không có vấn đề, còn có thể muốn đi đâu nữa? Nội dung công việc là gì?” Morell có chút rụt rè.

“Hôm nay đã muộn, ngày mai cậu sẽ biết.” Alice cười nói.

Morell còn muốn hỏi lại, không ngờ Alice phất phất tay, ra hiệu trước quầy, “Chuẩn bị cho cậu ấy chút thức ăn đi.”

Vì thế vấn đề bị cắt ngang.

Morell nhìn xuống đất, “Cho phần sandwich là được, nếu không, bánh mì có nhân cũng được, tôi không kén ăn.”

Thực ra điều cậu chân chính muốn nói là, đừng hòng dùng bữa tối đuổi cậu đi! Nếu như hiệp thương không cách nào đạt nhất trí, cậu thà rằng bãi công không làm.

“Cửa hàng mang tên Alice không bán sandwich, bánh mì có nhân ở của hàng bên cạnh.” Alice thuận miệng đáp, “Trước nếm thử, ăn không quen tôi lại gọi người mang bánh mì có nhân sang.”

Morell cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ thần, còn phải hỏi sao? Khẳng định là ăn không quen! Nếu không phải là món ngon, rượu ngon, ai sẽ tại ngày nghỉ nhàn rỗi không việc gì làm, không trở về nhà, chạy đến Clayton làm công?

Cậu hạ quyết tâm, chờ khi miễn cưỡng ăn thử 1 chút, sau đó nhất định phải nói thực ra suy nghĩ của bản thân – không thích, không thích ăn, chỉ nghĩ muốn ăn sandwich và bánh mì có nhân.

Thịt ba chỉ, xiên thịt dê, cánh gà, bột mì, khoai tây nướng chin được xếp cùng mang ra.

Morell nhìn nửa ngày,chọn lấy cánh gà thoạt nhìn có thể tiếp nhận được.

Hé miệng, gắng gượng nếm thử một miếng. Ngay sau đó, cậu mở to hai mắt.

Vỏ ngoài xốp giòn, chất thịt tươi non, độ lửa vừa đủ. Thứ ngon nhất là gia vị, cũng không biết làm thế nào, ngọt mà không ngấy. Mùi vị thơm thơm ngọt ngọt thấm vào trong thịt, hoàn mỹ dung hợp lại cùng với nhau, ăn đến vô cùng ngon miệng.

Morell nhanh chóng ăn hết thịt, phun ra xương, vẻ mặt nghiêm túc quá mức nói, “Chị chủ, có việc gì cứ tùy ý phân phó, tù nay về sau tôi chính là theo chị chủ lăn lộn!”

**

Tác giả có lời muốn nói:

Một trong những ảo tưởng của nhân sinh — không có vấn đề gì, tôi còn có thể ăn nổi.

Morell, người học sinh ở tại Lễ hộ Mỹ thực liên tiếp bị làm mất mặt, xuất hiện ở chương 46, uống rượu say ôm lấy bạn học khóc rống.
Bình Luận (0)
Comment