Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 98

Nên ăn thì ăn, nên lấy thì lấy, đến khi nhắc đến chính sự, không nói hailời liền co chân chạy mất, quá vô sỉ!

Edward thống mạ từ đáy lòng, hận không thể xông ra động thủ với Haydn. Nhưng vừa nhớ đến bốn nhân viên khác trong cửa hàng có thể lừa gạt, trước mắt không tiện náo ầm ĩ, lão hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Không thể đợi thêm nữa!” Lo lắng Haydn sẽ đem chuyện này nói ra, Edward có chút ngồi không yên, “Phải nhanh chóng liên lạc với những người khác, mời bọn họ đến hiệu thuốc Mia nhận việc.”

Nhớ đến Gellmann nhiều lần kêu than với hắn, “Công việc quá mệt nhọc.”, Trong đáy mắt Edward chợt lóe  tia sáng, “Cậu không thấy rõ thế cục, đợi ở hiệu thuốc Alice không chịu đi, những người khác cũng không ngốc như vậy.”

“Ít nhiều nhờ có cậu giới thiệu, mới có thể thuận lợi quen biết những Dược tề sư khác.”

“Đợi đến sau này đào người thành công, ắt phải cẩn thận cảm ơn cậu. Chỉ là không biết đến khi đó, Lĩnh chủ Alice có còn giữ cậu lại làm việc trong cửa hàng hay không!”

Khóe miệng Edward gợi lên ý cười lạnh, chuẩn bị liên lạc với những người khác mời gặp mặt.

**

Vị thứ hai nhận được lời mời chính là Laila.

Rút kinh nghiệm của lần trước, ngay khi chạm mặt Edward đi thẳng vào vấn đề chính, “Quý cô Laila, với kinh nghiệm điều chế dược của cô, ở lại trấn Clayton quá đáng tiếc đi. Có từng nghĩ qua sẽ đến thành phố lớn phát triển hay không?”

Trong lúc nói chuyện, trong lòng thì đang nghĩ, một khi đối phương đáp lời từng có cùng ý niệm, lập tức sẽ giả như không chuyện gì đề cử vài địa phương thích hợp.

Tiếp đó đem chủ đề triển khai, trọng điểm là để cử hiệu thuốc Mia.

Edward gõ bàn tính vang dội, ai ngờ —

Laila cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Trình độ của tôi tầm thường, còn phải học nhiều luyện nhiều. Trước khi học thành tài, nơi đâu cũng không thể đi được.”

Edward, “???”

Trong hiệu thuốc Alice bán đều là thuốc trung phẩm, thân là Dược tề sư của cửa hàng, trình độ sao có thể tầm thường?!

Sắc mặt lão cổ quái, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu, “Thuốc Hồi phục, xác suất điều chế thành công là bao nhiêu, phẩm cấp là dạng gì?”

“Miễn cưỡng đạt được 90%, phần lớn là trung phẩm. Cứ mỗi 30 bình thành phẩm, đại khái có thể làm ra 1 bình thuốc thượng phẩm, hoàn toàn dựa vào vận khí.” Giọng nói của Laila càng nói càng thấp, vẻ mặt ngượng ngùng.

Edward nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, kinh ngạc không tôi. Lão vô cùng muốn nói, “Dường nhưcô  có hiểu lầm đối với “trình độ tầm thường rất nặng.”

Lão có chút ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nên khuyên bảo như thế nào. Dường như từ lúc lão đưa ra vấn đề đầu tiên, tình thế liền bắt đầu mất khống chế.

Đối với dáng vẻ chật vật, luống cuống của Edward, Laila không chút phát giác nào. Cô ngẩng mặt lên, dè dặt hỏi, “Tôi từ chối đề nghị của ngài, ngài có còn mời khách không?”

Nếu trước đây bị từ chối một lần cũng không thể khiến cho Edward mất hết hi vọng, lão sẽ duy trì phong độ, tiếp tục cùng nhân vật mục tiêu lui tới.

Có không ít người chính là bị thái độ thủy chung như một của lão đả động, mới có thể ngay lúc lão mời lần thứ 3, lần thứ 4 đồng ý đổi việc.

Nhưng trước khi bị Laila từ chối, Edward đã kiến thức qua tuyệt kỹ trở mặt của Haydn. Lão sâu sắc ý thức được, cho dù là thiếu niên/ thiếu nữ mười mấy tuổi cũng không thể xem thường.

Sau khi bị từ chối, lão không muốn suy xét nhiều – cô gái này đang nghiêm túc hay không? Có thực sự cho là trình độ của bản thân tầm thường hay không? Hay cố ý tìm chút lý do không đáng tin để từ chối, khiến cho lão khó xử, xong rồi còn muốn lừa ăn lừa uống?

Có ví dụ của Haydn trước mặt, lão càng nhìn Laila càng cảm thấy cô gái này có tâm cơ thâm trầm.

Suy nghĩ xong lão trầm giọng nói, “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, hôm khác lại mời cô ăn cơm.”

Vừa nghĩ đến bản thân bị đám nhóc đùa bỡn  trong lòng bàn tay, lão liền giận đến không chỗ phát tiết, nhất thời không có kiên nhân qua quít.

Laila bẹp bẹp môi, bộ dáng hết sức đáng thương.

Bữa cơm tối miếm phí không có rồi, đau lòng, muốn khóc.

**

Dược tề sư thứ 3 được mời gọn gàng dứt khoát cự tuyệt đề nghị đổi việc, vị thứ 4 Isaias căn bản không nhận lời mời dùng cơm. Vì thế đến cuối cùng, trong năm người chỉ còn một người chưa tỏ thái độ.

Tâm Edward bị siết chặt.

Hiện thực khác xa tưởng tượng quá nhiều. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng lừa gặt được ít nhất ba dược tề sư rời đi, hiện tại thế nào?

Mời người ăn nhiều bữa cơm như vậy, tặng nhiều lễ như vậy, đến 1 người động tâm cũng không có.

“Hiệu thuốc Alice thuê Dược tề sư từ đâu vậy? Làm sao một người so với một người còn khó chơi hơn?” Lòng dạ Edward không thông, trong miệng càu nhàu.

Đúng lúc này, một thân ảnh đến gần.

Ý thức được đây là cơ hôi còn lại duy nhất của bản thân, Edward nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, trưng ra nụ cười hiền lành, “Cậu đã đến rồi? Mau ngồi.”

Gellmann đáp ứng, thành thật không khách khí ngồi xuống ở đối diện.

“Đói bụng rồi chứ? Trước gọi món, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.” Edward ân cần nói.

Chẳng trách lão thay đổi thái độ, thật sự là trước đó đã chịu đả kích quá lớn.

Ở phương diện khác, Gellmann từ trước đến nay đều thích than vãn. Vì vậy tự bản thân lão cho rằng, người này có khả năng bị thuyết phục nhất.

Gellmann là chàng trai 25 26 tuổi, giờ phút này hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài. Muốn ăn thứ gì đều gọi lên, sau đó điềm đạm nhâm nhi thưởng thức.

“Gần đây như thế nào?” Thất bại nhiều lần, Edward không còn tâm lý xem thường. lão hết sức cẩn thận, dùng cách như là nói chuyện phiếm mà bắt đầu, dự định dẫn dắt chủ đề từ từ trò chuyện.

“Cũng là như thế thôi,” Gellmann nói gần nói xa tràn đầy ghét bỏ, “Vào phòng thí nghiệm bắt đầu làm việc, ra khỏi phòng thí nghiệm mới có thể nghỉ ngơi. Mỗi ngày làm việc liên tục, tập trung lực chú ý cao độ, mắt đều hoa lên rồi.”

Có hi vọng!

Edward nhất thời sôi nổi, ra vẻ kinh ngạc, “Điều chế dược rất mệt mỏi sao? Không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ sao?”

“Đúng vậy a.” Gellmann vừa đáp lời, vừa đưa thức ăn vào trong miệng, mơ hồ không nói rõ, “Quý cô Alice có yêu cầu nghiêm khắc với thuốc thành phẩm, không để tâm là không được.”

“Xác suất thành công thấp là có ý kiến, chất lượng thành phẩm kém là có ý kiến, mỗi ngày còn phải điều chế thuốc Hồi phục theo số lượng đã định ra, không đạt tiêu chuẩn lại có ý kiến.”

“Quá thảm rồi.” Edward đồng tình nhìn Gellmann, vì anh mà ra mặt bất bình, “Quý cô Alice sao có thể áp bức nhân viên như vậy, ngay cả thời gian rỗi nghỉ xả hơi cũng không cho?”

Gellmann thở ngắn than dài, vẻ mặt sầu não.

Edward càng nói càng tức giận, “Tuy nói việc làm ăn của hiệu thuốc không tệ, nhưng suy cho cùng chỉ bán một loại thuốc, sao có thể mở lâu dài?”

“Không nghĩ đến mở rộng chủng loại, kinh doanh tốt cửa hàng, ngược lại dốc sức áp bức nhân viên dưới quyền, dùng cái mưu lợi này … Ánh mắt thiển cận, đến tôi đây cũng không nhìn được!”

“Ngài Gellmann, chẳng lẽ cậu tính tiếp tục chịu đựng sao?”

Lão nói từng câu, từng chữ đều là ý đồ chọc giận mục tiêu, rõ ràng là châm ngòi khiêu khích.

“Hả?” Gellmann than vãn xong liền ra sức ăn uống, lúc này bị điểm danh, nhất thời mờ mịt.

Theo trình tự chẳng phải là nên cùng lão chửi hiệu thuốc vô nhân tính, tùy ý đàn áp nhân viên, sau lại uyển chuyển biểu lộ đồng tình với anh, tại sao chủ đề lại đột ngột chuyển đến chịu đựng hay không chịu đựng rồi?

“Ngài Gellmann!” Vẻ mặt của Edward nghiêm túc, “Ngài chịu đựng như vậy sẽ chỉ cỗ vũ đối phương thêm kiêu ngạo càn quấy!”

“Xin hãy để tôi giúp ngài thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này đi.”

“Tôi có bạn bè quen biết hiệu thuốc mở ở Học viện Hoàng Gia, đúng lúc thiếu nhân lực. Nếu như ngài đồng ý sang đó, không chỉ có thể hưởng thủ đãi ngộ hậu hĩnh, còn có thể có được thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.”

Gellmann: “…”

Đã nói ăn cơm, tặng quà, mắng cô chủ, thế nhưng một lời không hợp liền đi đào người.

Thấy đối phương vẫn còn ngây ngốc, không có lập tức cự tuyệt, Edward chỉ xem là đối phương chưa từng nghĩ đến có thể thay đổi nơi làm việc. Thế là càng tận tình khuyên bảo, “Trong cửa hàng chỉ bán thuốc Hồi phục, có thể có được tiền đồ gì chứ? Ngài nên vì tương lại của bản thân mà sớm có tính toán.”

Gellmann sờ sờ mũi, thầm nghĩ, trong cửa hàng tạm thời chỉ bán thuốc Hồi phục, cũng không phải là vì cô chủ không biết làm, mà là năng lực của nhân viên chưa đủ, thành phẩm làm ra thực sự không thể lấy ra được.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều bị ép buộc làm việc. Chỉ cần đem công việc sắp xếp xong, thời gian còn thừa nhân viên có thể tự do hoạt động.

Anh sở dĩ mở miệng phàn nàn, là bởi vì đã sớm biết Edward có ý đồ gây rối, tùy tiện tìm đề tài trò chuyện, dỗ người vui vẻ. Nói đơn giản hơn là, chính vì kiếm bữa cơm đem cái miệng nói bậy …

Tuyệt đối không nghĩ đến, Edward cho là thật, tại chỗ này giả làm bạn tốt tri kỷ giúp hắn ra chủ ý.

Vẻ mặt Gellmann không biểu tình, trong lòng thì điên cuồng suy nghĩ, bây giờ nên kết thúc như thế nào đây?

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mục tiêu, Edward cho rằng nỗ lực của mình rốt cuộc cũng đã có hiệu quả, không khỏi hớn hở.

Lão không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên bảo, “Đừng cảm thấy nhịn 1 chút thì có thể vượt qua, nói không chừng càng quá mức hơn.”

“Ngài có thực lực điều chế dược, nơi nào mà không thể đi? Tại sao phải ở lại hiệu thuốc Alice, mặc cho cô ta bóc lột?”

“Cơ hội khó có được, bở lỡ rồi có thể không còn nữa. Đợi đến khi cửa hàng của người bạn chiêu mộ đủ số nhân viên, xem như tôi muốn giúp ngài, cũng không có cách nào.”

Ôi. Cuộc sống hạnh phúc. Ai cũng không giúp đỡ. Gellmann đau đầu.

Anh lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng ấp úng bày tỏ, “Đổi việc phiền phức, liền … cùng nhau sống qua ngày thôi.”

Nói đùa! Đi nơi khác, chỗ nào còn có thể học được kỹ thuật điều chế thuốc cao siêu? Tuyệt đối là thua thiệt lớn!

Anh thật vất vả mới thành công nhận được lời mời, chen chân vào hiệu thuốc Alice làm nhân viên, nơi nào lại làm cái chuyện ngu xuẩn nhường vị trí cho người khác chứ?

Không đi, kiên quyết không đi, nói gì cũng không đi.

Nếu nhứ Edward lại đui mù ồn ào lên … anh liền không ăn chực nữa!!

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gellmann, tựa như đau đớn hạ quyết tâm, Edward phát ra một tiếng than nhẹ, cố ý nói, “Ngài nên quyết định đi.”

Cái tên này còn không dứt là không dừng rồi??

Gellmann trầm mặc thật lâu, ăn hết món cuối cùng trên bàn, sau đó mới nói, “Quý cô Alice có ân với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.”

Nói xong, anh đứng lên, chuẩn bị tạm biệt.

Edward, “???”

Xúi giục  cả nửa ngày, làm sao còn không chịu đi?

Lão vô thức đi đến kéo Gellmann, không ngờ mục tiêu tránh sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, “Không cần nói nữa, tôi sẽ không thay đổi chủ ý.”

Tiếp lấy không nói lời gì, bóng lưng đìu hiu rời đi.

Edward ngã ngồi trên ghế, thật lâu không nói gì.

Qua một hồi lâu, khuôn mặt lão dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, “Tên này dám đùa giỡn với ta từ đầu đến cuối à?!”

**

Vốn tưởng tủy tiện nói vài câu có thể gạt được người, ai ngờ liên tiếp thất bại, bị đùa bỡn xoay quanh. Edward càng nghĩ càng tức giận, quyết định cho bọn họ nhìn thấy chút lợi hại.

Chạng vạng tối, Haydn đi ra ngoài mua cơm tối.

Đi trên ngã tư đường, đột nhiên xuất hiện hai tên đạo tặc che mặt, không nói lời nào liền cầm ngược dao găm, phóng về phía Haydn.

“Cứu mạng!!”

Haydn không chút do dự hô to, thanh âm vang vọng trên đường phố.

Ngay sau đó, 1 rào chắn ma pháp xuất hiện xung quanh cậu. Hai thanh dao găm lần lượt đánh trúng rào chắn, phát ra tiếng va đập nặng nề.

“Đáng chết!” Tên đạo tặc thấp giọng mắng, đang muốn nhanh chóng thoái lui, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió.

Cuống quit nâng dao lên ngăn cản, thật vất vả ngăn được công kích. Tập trung nhìn đến, không biết 1 tên kiếm sĩ khôi ngô từ chỗ nào chạy ra, nhất định phải tiến đến cản trở.

“Không liên quan gì đến mày, mau cút đi!” tên đạo tặc quát.

Kiếm sĩ không lên tiếng, chỉ cầm chặt kiếm trên tay, trong mắt lóe tia lạnh.

“Mày …” Đạo còn muốn lên tiếng, không ngờ cầu lửa, mũi tên nước, lưỡi đao gió, lôi điện ùn ùn kéo đến, phong tỏa toàn bộ đường lui.

Tránh cũng không thể tránh, bị pháp thuật đánh trúng.

Hai tên đạo tặc che mặt ngã xuống, mất đi năng lực hành động.

Kiếm sĩ đến gần, vừa đem người trói lại, vừa cong môi cười lạnh, “Dám ở bên đường ở Clayton sinh sự, xem ra là không muốn sống nữa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment