"Ô ô!" Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng thương tâm.
Sở Thiên lập tức phải đem Tiểu Bạch để cùng đi chuyển hàng với Đái Duy Tư rồi, nhưng Sở Thiên tin mục đích của Đái Duy Tư không đơn giản như thế. Vì vậy mà dấu hiệu của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc là Tiểu Bạch đây phải thay đổi một chút.
Sau khi tính toán hết các điểm có lợi, cuối cùng Tiểu Bạch cũng đồng ý cho Sở Thiên thay đổi màu lông của mình.
Đôi tay của Sở đại thiếu gia cầm vào dây thần kinh, huyết quản còn không vấn đề gì huống chi là lông chó? Không lâu sau, dưới sự giúp đỡ bởi một nhúm tóc của Sở Thiên, Tiểu Bạch đã biến thành một chú chó có hai màu lông đen trắng, mà tóc Sở Thiên cũng thêm vài chục sợi lông trắng.
Đến khi Sở Thiên xuất hiện lại trước mặt mọi người, không những Đái Duy Tư mà ngay Lạc Khắc và Chu Lệ Á cũng suýt chút nữa thì không nhận ra Sở Thiên.
"Ủa, sao ngươi lại có nhiều tóc trắng thế kia?" Chu Lệ Á kinh ngạc. Giờ nhìn Sở Thiên đúng là chả khác gì một ông trung niên.
"Ta vốn có nhiều tóc trắng vậy mà, nhưng trước bẩn quá nên mọi người không nhìn ra thôi." Sở Thiên không thèm giữ thể diện, "Lúc nãy ta vừa tắm, gội sạch đầu tóc rồi!" Nói xong Sở Thiên nhấc Tiểu Bạch lên, "Tiểu Hoa cũng thế, tắm xong là sạch sẽ hơn nhiều rồi!"
"Tiểu Hoa?" Chu Lệ Á và Lạc Khắc ngẩn ra, con chó này đổi tên lúc nào vậy? Hơn nữa lông cũng đổi màu rồi?
"Hì hì, trước đây ai cũng sùng bái Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, không phải ai cũng thích nuôi một con chó trắng đó sao? Vì thế ta mới nhuộm Tiểu Hoa thành màu trắng, còn đổi cả tên nó luôn." Sở Thiên vừa nói vừa cười ngại ngùng, "Có điều hiện nay đâu đâu cũng có người truy sát Phất Lạp Địch Nặc, ta lại để Tiểu Hoa trở lại như cũ."
Cái cớ Sở Thiên đưa ra tuy không hay nhưng lại hợp tình hợp lý. Trước đây, theo phong trào sùng bái Tế Tự thần thánh, đã có không ít người nuôi một con chó trắng. Nhưng từ khi có người truy sát Sở Thiên thì những người ấy đã thi nhau xử lý hết chó trắng rồi.
Lạc Khắc và Chu Lệ Á tin những lời đó, còn Đái Duy Tư tuy còn bán tin bán nghi nhưng cũng không tìm được sơ hở nào. Đái Duy Tư nói: "Ma sủng của An Địch tiên sinh thật là đặc biệt, hà hà, không ngờ lại chỉ là một chú chó bình thường thế này?"
"Hì hì!" Sở Thiên cười: "Con chó này của ta không phải chó bình thường đâu." Nói xong, Sở Thiên đập đập vào quần áo đang mặc, "Cái này… Đái Duy Tư đoàn trưởng à, lúc nãy thật ngại quá, ta đã mấy tháng nay không tắm, nhìn chắc bẩn thỉu lắm. Nhưng giờ thì tốt hơn nhiều rồi!"
Đái Duy Tư lắc đầu cười khổ, cái tên đạo tặc này lúc lôi thôi lếch thếch còn thấy có vẻ giống Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, còn khi tắm rửa sạch sẽ xong thì lại chẳng giống tẹo nào? Chẳng lẽ tin tình báo lại sai?
Đội vận chuyện hàng hóa của Binh đoàn Bạo Phong và Cương Thiết Bào Hao đã lên đường. Người trong đội không nhiều, ngoài ba người bọn Sở Thiên và mấy người áp tải hàng ra, thủ hạ mà Đái Duy Tư mang theo chỉ có mười mấy người. Nhưng Sở Thiên có thể nhìn ra được là mấy người này nhất định đều là hạng cao thủ! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
La Nhĩ Công Quốc nằm ở tận cùng phía tây đại lục, và Lan Đốn Thành nằm ở tận cùng phía Tây của La Nhĩ Công Quốc, đối diện với biển lớn vô tận. Vì thế mà giờ đây Sở Thiên cách đế quốc Khải Tát càng ngày càng xa.
Đái Duy Tư nói là để ba người Sở Thiên áp tải hàng nhưng Sở đại thiếu gia lại có cảm giác như đi du lịch vậy. Nhàn hạ ngồi trên lưng ngựa, Sở Thiên vừa thưởng thức cảnh sắc ở đầu kia đại lục, vừa tán chuyện với Đái Duy Tư --- hoặc phải nói là đối phó với sự tra hỏi của Đái Duy Tư.
"Ha ha, thật ra thì An Địch tiên sinh nhìn rất giống Phất Lạp Địch Nặc! Đái Duy Tư cười: "Nếu ngài không phải một đạo tặc thì ta quả thực đã nghĩ ngài là vị Tế Tự thần thánh đang mất tích kia đấy!" Rõ ràng là Đái Duy Tư đang thăm dò để xác thực thân phận của Sở Thiên.
Tuy Sở Thiên đã hóa trang, cũng rất khác với trước đây, nhưng trước khi hóa trang đã có không ít người nhìn thấy dung mạo hắn. Trên đường đi, Sở Thiên phát hiện có rất nhiều người lén đi theo đoàn áp tải. Nhưng chắc những người bám theo còn e ngại thế lực của binh đoàn Bạo Phong nên mới không dám động thủ.
"Ngươi be bé cái mồm giùm đi!" Sở Thiên ngó nghiêng bốn bề, run rẩy nói: "Ngươi đừng nhắc đến vẻ ngoài của ta nữa đi, khốn nạn, bây giờ ngay cả khi ngủ ta đây cũng sợ bị người ta tưởng là tên Tế Tự chết tiệt kia mà giết đây này!"
"Sao thế? Được người khác nghĩ là Tế Tự thần thánh thì có bị giết cũng rất vinh quang đấy!" Đái Duy Tư cười, giờ hắn càng ngày càng không xác định được rốt cuộc thì tên đạo tặc này có phải Phất Lạp Địch Nặc không. Làm gì có Tế Tự nào nói bậy thế chứ? "Ha ha, nghe nói Phất Lạp Địch Nặc điện hạ được nữ thần Sinh Mệnh phù hộ, ngài giống hắn thế, không biết chừng cũng được thơm lây!"
"Xì, cái quái gì mà nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nhếch mép: "Lão tử đây là đạo tặc, tôn thờ Thần chết! Nữ thần Sinh Mệnh chả là cái đinh gì hết!"
"Khốn kiếp, ngươi nói lại lần nữa xem!" trong binh đoàn Bạo Phong cũng có Tế Tự, nghe thấy Sở Thiên không coi Nữ thần ra cái gì lập tức nộ khí đùng đùng, "Ta cảnh cáo ngươi cái đồ đạo tặc bẩn thỉu, nếu ngươi còn dám nhục mạ nữ thần, ta với ngươi sẽ phải quyết đấu!"
"Xin lỗi, xin lỗi, An Địch là người như vậy, nói năng không giữ lễ!" Dù nói thế nào thì Chu Lệ Á cũng là vị hôn thê của Sở Thiên, thấy Sở Thiên đắc tội với người ta xong mà chả có phản ứng gì đành phải lên tiếng xin lỗi thay hắn.
"Hừ, không giữ lễ thì có thể nhục mạ nữ thần sao?" vừa nói, A Luân nhìn Đái Duy Tư với vẻ bực tức, "Còn nữa, tên của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc cũng không phải cái ngươi có thể tùy tiện nhắc đến."
"A Luân, An Địch tiên sinh chỉ đùa thôi mà!" Đái Duy Tư vội vàng xoa dịu thủ hạ A Luân.
"Hừ!" A Luân hừ một tiếng, thúc ngựa tiến lên phía trước, không những không thèm quan tâm Sở Thiên mà ngay cả vị đoàn trưởng Đái Duy Tư hắn cũng không thèm giữ thể diện cho.
Đái Duy Tư lắc đầu hết cách, cũng mặc kệ Sở Thiên. Nếu Sở Thiên đã khinh thường nữ thần Sinh Mệnh đến vậy thì hắn không thể nào lại là Tế Tự thần thánh được, mà quả thật chỉ là một tên đạo tặc bình thường. Đã thế thì vị đoàn trưởng của một binh đoàn đệ nhất Công Quốc Đái Duy Tư đây cũng không cần phải quan tâm đến hắn nữa.
Thấy thái độ của Đái Duy Tư với mình trở nên lạnh nhạt, Sở Thiên cười thầm, mình diễn cũng được đấy chứ, chí ít trước mắt cũng không có ai coi mình là Tế Tự thần thánh nữa.
"An Địch!" Lạc Khắc đợi Sở Thiên và Đái Duy Tư nói chuyện xong, liền gọi cậu em rể, "Hôm nay ngươi luyện tập chưa đấy?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên bị Lạc Khắc hỏi đến đầu óc quay cuồng. Từ khi Sở đại thiếu gia trở thành em rể, Lạc Khắc trở nên vô cùng kỳ vọng vào Sở Thiên. Dùng lời của Lạc Khắc mà nói thì: là em rể của một Hắc Thiết kiếm sĩ cấp ba, sao có thể chỉ là một đạo tặc thấp kém không có bất kỳ sức tấn công nào cơ chứ? Vì thế Lạc Khắc dùng danh nghĩa của một đoàn trưởng lệnh cho Sở Thiên hàng ngày phải tăng cường luyện tập. Phải trong một thời gian ngắn nhất trở thành đạo tặc trung cấp biết thuật ám sát.
"Luyện rồi!" Sở Thiên vỗ vỗ vào thanh đao sau lưng.
"Sao ngươi vẫn còn dùng thanh đao đấy?" Lạc Khắc giáo huấn Sở Thiên: "Ngươi là một đạo tặc, phải dùng dao găm và đoản kiếm…"
"Đoàn trưởng, có người chặn đường!" một đạo tặc thám thính tình hình phía trước đột nhiên chạy đến bên Đái Duy Tư "Bọn chúng rất đông!"
"Tất cả cảnh giác!" Đái Duy Tư cau mày. Đúng như Sở Thiên nghĩ, lần này Đái Duy Tư vốn không phải đi để chuyển hàng, mà là để xác định thân phận của Sở Thiên. Hơn nữa hắn biết có rất nhiều người cũng nhằm vào Sở Thiên. Có điều bây giờ Đái Duy Tư đã xác định tên đạo tặc này không thể là Tế Tự thần thánh.
Mười mấy người của binh đoàn Bạo Phong lập tức chụm lại, Tế Tự A Luân ban nãy chạy lên phía trước cũng đã quay lại trận doanh.
"Ha ha..!" Đái Duy Tư cười, đi ra khỏi đoàn người, tiến đến trước mặt bọn cản đường, ném ra một túi tiền rồi nói: "Các vị vất vả rồi, xin hãy nhường đường!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên hưng phấn quan sát sự việc. Khốn kiếp! Đã hai năm kể từ khi lão tử phải đến cái chốn quỷ quái này, cuối cùng cũng gặp được bọn cướp đường trong truyền thuyết, chỉ là không biết có phải chúng ở đây là vì mình hay không?
Đám người ấy không hề ít, cũng phải đến trăm người, mà đều che mặt, rõ ràng là không muốn để người khác nhận