Dị Giới Thú Y

Chương 223

Để lại phần lớn ma thú ở lại trông nhà, Sở Thiên lên đường đi đến bờ Tây Hải, đi cùng chỉ có Boeing, Kim Cương, và Lỗ Tây Nạp.

Huyễn thú đại lục quả thực to quá, dù Boeing có bay hết tốc lực cũng phải mất đến hơn nửa tháng mới tới được Tây Hải.

Sở Thiên bây giờ đã khác trước rồi, vừa bước vào vùng núi ở Tây Hải hắn đã phát hiện cái gì đó không đúng! Sói đâu rồi? Hàng triệu con Lang tộc có mặt khắp nơi trên bờ Tây Hải, gần như mọi ngả đường đều có trạm thu phí của chúng, vậy mà giờ đây, tuy trên núi có rất nhiều ma thú nhưng đến một con Cự Lang cũng không có.

Sở Thiên đứng trên lưng Boeing nhìn ra xung quanh rồi cau mày hỏi: "Lỗ Tây Nạp, phụ thân ngươi còn chỗ ở nào khác không, ở đây ta không hề cảm nhận được hắn!"

"Phụ thân ta không có ở đây sao?" Lỗ Tây Nạp cắn môi: "Chẳng lẽ hang của Lang tộc Tây Hải bị bọn chúng cướp mất rồi? Khốn kiếp, phụ thân không dễ dàng rời khỏi hang đâu!"

"Trong Lang tộc có người có thể cướp mất hang của phụ thân ngươi sao?" Sở Thiên vỗ Lỗ Tây Nạp cười: "Không thể nào, Lang tộc ở Nam Hải cũng không có khả năng đấy!" nguồn truyenggg.com

Tháng trước, Thú tộc sau khi lấy được lương thực ở Hồng Thổ Hạp Cốc đã lui binh, nhưng vua của Lang tộc cùng xuất chinh với Thú Vương đã tử trận dưới đao của Thiết Kỵ Khải Tát. Thế là Tứ đại tộc trưởng Lang tộc đã bắt đầu tranh giành vị trị Lang Hoàng. Người đầu tiên thất bại lại chính là cha già của Lỗ Tây Nạp, Lang Vương Tây Hải Khải Văn!

"Chỉ sợ ba lão già kia gọi trợ thủ!" Lỗ Tây Nạp lo lắng: "Tây Hải có rất nhiều ma thú cấp cao không vừa ý với cha của ta!"

Sở Thiên gục gặc, lần trước trước khi chia tay, Khải Văn đã ẩn ý nhắc đến việc nhờ Sở Thiên đi tiêu diệt một kẻ thù lợi hại.

Bay vòng vòng trên hang của Khải Văn, Sở Thiên cuối cùng đã phát hiện ra vài con Cự Lang ở trong động huyệt.

Sở Thiên chỉ vào động huyệt nói: "Boeing, thả ra hai mươi con Phi Mao đi bắt mấy con Cự Lang kia về đây!"

Phành phạch! Phành phạch!

Hai mươi con Phi Mao --- Quỷ Thạch Tượng được Sở Thiên đặt bừa cho cái tên, xông về phía động huyệt.

Đám Cự Lang nhanh chóng bị bắt lại và được giao chp Lỗ Tây Nạp thẩm vấn.

"Khốn kiếp! Quả nhiên hang đã bị cướp!" Lỗ Tây Nạp giận dữ: "Những con Cự Lang này đều là thủ hạ của Lang Vương Tây Hải. Bây giờ địa bàn của phụ thân của ta phần lớn bị quy về tay Lang tộc Tây Hải rồi."

"Thế phụ thân ngươi đâu?" Sở Thiên vội hỏi.

"Phụ thân bị ép đến bờ cát ở phía tây rồi!" Lỗ Tây Nạp hướng về phía nam hét thảm một tiếng.

"Khà khà, thú vị đây!" Sở Thiên cười, "Lỗ Tây Nạp, ngươi và Kim Cương ở đây cướp lại hang!"

"Thúc thúc, thúc cho Kim Cương theo ta? Ha ha, vui quá!"

Lỗ Tây Nạp nhìn cái hộp phủ vải đỏ trên lưng Kim Cương, liếm môi: "Không ngờ ông già Tề bách Lâm đấy lại nghiên cứu ra được thứ khủng bố như thế! Kim Cương, giờ thử bắn một phát xem sao nào!"

"Ngươi muốn phá sập hang của phụ thân ngươi đấy à?" Kim Cương dùng hai ngón tay nhấc Lỗ Tây Nạp lên rồi nhún người nhảy xuống khỏi Boeing.

"Cứu ta với! Lông của ta rối hết rồi!"

Bóng dáng Kim Cương hạ cánh xuống vùng núi trong tiếng kêu ai oán của Lỗ Tây Nạp.

Còn Sở Thiên thì tiếp tục đi về phía tây. Cuối cùng thì tìm thấy Khải Văn thương tích đầy mình trong một túp lều nát trên bờ biển.

"Đại ca, sao lại thành ra thế này?" nhìn bộ dạng thảm hại của Khải Văn, Sở Thiên kêu lên: "Huynh đệ đâu hết rồi? Ngàn vạn con Lang tộc Tây Hải đâu?"

"Huynh đệ, cuối cùng đệ cũng đến!" Khải Văn lết tấm thân tàn ra, thở dài: "Từ sau khi ta bị đánh bại, ài, lòng người thay đổi rồi. Các huynh đệ thì người chết, kẻ chạy trốn, còn lại thì cũng theo Lang Vương Tây Hải rồi."

"Đừng vội vàng, huynh cứ từ từ nói, để đệ chữa trị cho!"

Khải Văn nằm trên bãi cát, vừa để Sở Thiên trị thương, vừa than thở: "Từ khi Lang Hoàng bệ hạ tử trận ở Hồng Thổ Hạp Cốc, Thú Vương ở thảo nguyên Huyền Hà không biết tại sao lại không chỉ định Lang Hoàng kế vị. Thế là Tứ đại Lang Vương bắt đầu tranh giành hoàng vị. Ban đầu, ta dựa vào số thuốc mà đệ đưa suýt nữa thì thắng rồi. Nhưng ai ngờ… ài~ ai ngờ được Lang Vương Tây Hải câu kết với ma thú cấp cao ở Tây Hải cướp đi hang của đại ca ta đây!"

Khải Văn nói xong cũng là lúc Sở Thiên trị thương xong.

"Ha ha, đệ không hổ danh là Tế Tự thần thánh thượng cổ!" Khải Văn nhảy lên, bá vai Sở Thiên: "Lần này đệ nhất định phải giúp đại ca!"

Sở Thiên cười: "Đệ đã bảo Lỗ Tây Nạp đi cướp lại hang cho huynh rồi"

"Quá tốt rồi!" Khải Văn nắm chặt tay: "Phất Lạp Địch Nặc huyng đệ, đệ hãy mời A Mạt Kỳ tiên sinh giết tên Lang Vương Nam Hãi trước!"

"A Mạt Kỳ?" Sở Thiên cười: "A Mạt Kỳ không đến, lần này đệ chỉ đem theo Kim Cương và Boeing!"

"Hả?" ánh mắt lộ vẻ thất vọng, Khải Văn nói: "Đệ quá khinh địch rồi, tuy ma thú cấp tám không phải đối thủ của Kim Cương nhưng lần này đả thương ta là ma thú cấp chín!"

Sở Thiên cười, Sở đại thiếu gia bây giờ đã không coi ma thú cấp chín là gì nữa rồi. Sở Thiên vẫn đem theo Kim Cương một mặt là không muốn để lộ thực lực, mặt khác là muốn Kim Cương thử nghiệm thứ vũ khí mới của Bố Lôi Trạch.

"Hà hà, đại ca yên tâm đi!" Sở Thiên cười: "Đến lúc đó huynh sẽ biết Kim Cương có thể đối phó với ma thú cấp chín không thôi!"

Sở Thiên hỏi: "Đại ca, đánh huynh bị thương rốt cuộc là ai? Chúng ta đi xả hận cho huynh trước!"

"Là Ma Căn!" Khải Văn cắn môi: "Hùng Mang cấp chín, Ma Căn!"

Ma Căn? Sở Thiên bỗng nhớ ra cái tên này. Một lần khi hắn ở Tây Hải, con ma thú cấp chín hói đầu quỵt tiền thẩm mỹ, nhưng tên Ma Căn này đã bị Thái Qua Nhĩ giết rồi. Lầnn thứ hai nghe thấy cái tên này là từ miệng của Long Vương Hoàng Kim Mạch Khẳng Tích. Nhưng Ma Căn theo lời Mạch Khẳng Tích là một trong Ngũ đại ma thú thượng cổ nắm giữ nguyên tố trong thiên hạ!

Không lẽ cái tên "Ma Căn" này lại phổ biến vậy? Sở Thiên hỏi: "Đại ca, đệ nhớ có một ma thú Bạo Hùng cấp chin ở Tây Hải cũng tên Ma Căn, nhưng hắn đã chết rồi!"

"À, đấy là A Long Tả - Ma Căn." Khải Văn giải thích, "Đả thương ta là Sách Phi Á - Ma Căn. Ở Tây Hải gia tộc Ma Căn là một thế lực rất lớn mạnh."

Sở Thiên hiểu ra, thì ra là tên đầy đủ của Tây Phương Hóa. Nói ra thì theo lễ nghi quý tộc của Tây Phương Hóa thì tên đầy đủ của Sở đại thiếu gia bây giờ là: Phất Lạp Địch Nặc - Thánh-Bố Lôi Trạch-Thiên-Sở!

Khải Văn nói tiếp: "Đệ phải cẩn thận, A Long Tả-Ma Căn mà đệ giết chính là đại ca của Sách Phi Á -Ma Căn!"

"Đa tạ đại ca!" Sở Thiên cười nhạt, không hề để tâm đến tên ma thú cấp chín ấy, chỉ cần không phải là Ma Căn trong Ngũ đại ma thú thượng cổ là được!

Gọi Boeing đáp xuống đất, Sở Thiên kéo Khải Văn trèo lên "Chắc Lỗ Tây Nạp và Kim Cương đã lấy lại được hang rồi! Chúng ta quay về rồi nói!"

Khi Sở Thiên về đến nơi, mấy trăm còn Cự Lang đã được giải quyết xong.

Khải Văn gọi các thành viên trong tộc đang ẩn nấp ở quanh đó về, hang của Lang tộc Tây Hải lại hồi phục sinh khí!

Nhưng qua một ngày, chỉ có một ngày, bọn Sở Thiên đã bị bao vây.

Nhìn đám Cự Lang đứng khắp núi, Sở Thiên cười: "Đại ca, ở đây cũng phải có đến hai mươi vạn con Cự lang. Lang Vương Nam Hải làm thế nào mà từ eo biển Thánh Điệp Qua đem được nhiều quân thế này?"

"Hừ!" hai mắt Khải Văn đỏ ngầu, "Lang Vương Nam Hải chỉ đem mười vạn huynh đệ đến. Đám kia có một nửa là phản đồ Tây Hải!"

Không ngờ Cự Lang cũng thấy gió chiều nào che chiều ấy như con người! Sở Thiên cười thầm, nói: "Đại ca, huynh có định cho đám phản đồ kia một cơ hội không?"

Khải Văn ngẩn ra: "Ý của đệ là…"

"Nếu đại ca muốn cho chúng cơ hội thì đệ sẽ bảo Kim Cương chỉ giết Lang Vương Nam Hải, rồi đại ca triệu chúng về." dừng một lúc, Sở Thiên chỉ lên núi: "Nếu đại ca không cho chúng cơ hội thì mục tiêu của Kim Cương sẽ là toàn bộ Cự Lang!"

Khải Văn do dự một lát, rồi thở dài: "Thôi đành vậy, trước đây chúng đều là huynh đệ của ta, chẳng qua là bị Lang Vương Nam Hải ép!"

"Khải Văn, ngươi ra đây cho ta!" một giọng nói vang lên từ bầy sói.

"Là Lang Vương Nam Hải." Khải Văn nói nhỏ với Sở Thiên, rồi xông ra ngoài, "Lang Vương Nam Hải, huynh đệ của lão tử đã đến rồi, thông minh thì ngươi mau đầu hàng, bái ta làm Lang Hoàng!"

Một con Cự Lang màu xám xanh tách ra khỏi bầy sói, liếc qua Sở Thiên một cái rồi nói: "Khải Văn ngươi không đánh lại ta thì mời điện hạ Phất Lạp Địch Nặc đến. Thế thì có gì tài giỏi? Thể diện của Lang tộc chúng ta bị ngươi bôi nhỏ cả rồi!"

"Hừ! Thế việc gia tộc Ma Căn thì sao?" Khải Văn phản lại: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là huynh đệ của ta, ta mời huynh đệ giúp đỡ thì mất mặt cái gì? Không như ngươi, mời gia tộc Ma Căn, kẻ thù của Lang Tộc!"

"Ồ, Khải Văn lão đại nói năng không khách khí gì cả!"

Một người phụ nữ lưng hổ, eo gấu, cơ thể to lớn, ăn mặc lại hoa hòe hoa sói, đi ra từ bầy sói, "Sách Phi Á - Ma Căn ta chẳng qua là nhận tiền làm việc, ta có thù hằn với Lang tộc từ hồi nào vậy?"

Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên thầm kêu trời, đây là người phụ nữ xấu nhất mà lão tử từng gặp trong đời!

"Ài~" Lỗ Tây Nạp thở dài, vuốt đám lông trên đầu lẩm bẩm: "Đây quả thật là nỗi xấu hổ của tất cả cái đẹp trên đại lục này!"

Ma Căn rõ ràng đã nghe được lời của Lỗ Tây Nạp, giận dữ nhìn hắn rồi cười với Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, sao lại chỉ có Kim Cương? A Mạt Kỳ tiên sinh đâu?"

Không quan tâm Khải Văn liên tục nháy mắt, Sở Thiên cười: "Bổn điện hạ chỉ mang theo Kim Cương!"

"Hừ!" Kim Cương sừng sững như ngọn núi hừ một tiếng, gió từ mũi thổi bay đi mấy con Cự Lang gần đó, "Đối phó với ngươi, ta là đủ rồi!"

"Hi hi, ha ha…" tiếng cười quái dị của Ma Căn quả thật nghe không nổi, chỉ vào Sở Thiên, Ma Căn cười: "Nếu đã chỉ có Kim Cương thì hôm nay bổn tiểu thư sẽ nếm thử xem Tế Tự thần thánh có mùi vị như thế nào!"
Bình Luận (0)
Comment