Dị Giới Thú Y

Chương 227

Có một loại Lĩnh Vực tên là Mê Hoặc. Điều này Sở Thiên đã được nghe từ Lạp Hy Đức, nhưng khi chính mình gặp phải hắn mới biết sự lợi hại của Lĩnh Vực Tinh Thần hệ.

Đẩy mạnh Mã Cách Lệ ra, Sở Thiên quét mắt qua bảy tỷ muội của ả, rồi nói lạnh lùng: "Nói đi, ngươi dụ ra tới đây rốt cuộc là để làm gì?"

"Điện hạ, sao lại tức giận thế?" Mã Cách Lệ nhìn Sở Thiên với con mắt ngây thơ vô tội, rưng rưng như muốn khóc, "Ta…ta chỉ muốn tìm một người có thể nương tựa cũng là sai sao?"

Sở Thiên nhìn kỹ vào ánh mắt của Mã Cách Lệ, cuối cùng phát hiện ra một chút nôn nóng trong đó, liền cười: "Đừng quên ta là Quang Minh thánh đồ, được sự bảo vệ của nữ thần Sinh Mệnh! Lĩnh Vực Tinh Thần hệ của ngươi không có tác dụng gì với ta đâu!"

"Điện hạ…" Mã Cách Lệ ngồi xuống một cách tủi thân, "Điện hạ, ta chỉ là ma thú cấp chín, làm gì có Lĩnh Vực gì chứ?"

"Đừng giả bộ nữa!" Sở Thiên nói: "Ngươi có, hơn nữa thuộc tính Lĩnh Vực của ngươi là Mê Hoặc!"

"Hắc hắc!" Mã Cách Lệ đứng dậy cười nhạt, còn các đệ đệ và các muội của ả thì vây lấy Sở Thiên.

"Sao điện hạ lại biết?" Mã Cách Lệ thay đổi thái độ, hỏi với giọng lạnh như băng, "Tiếng động vừa rồi là gì?"

Sở Thiên không muốn nói nhiều với Mã Cách Lệ, bèn cười: "Có lẽ là nữ thần Sinh Mệnh bảo vệ ta chăng?"

"Ngươi coi ta là con nít hả?" Mã Cách Lệ nói, "Không nói thì thôi, ta vẫn có cách bắt ngươi mở mồm!"

"Vẫn muốn dùng Mê Hoặc sao?" Sở Thiên phủi áo, "Nhưng hình như nó chẳng có tác dụng gì với ta cả. Hay là ngươi cho ta biết trước đi, tìm ta có việc gì?"

"Nếu điện hạ cái gì cũng không biết thì ta cũng không nhiều lời nữa!" Mã Cách Lệ lùi vài bước, chỉnh lại y phục, nói: "Hôm nay chúng ta đến báo thù cho tam muội!"

"Hử?" Sở Thiên cười, "Quy tắc của bờ Tây Hải không phải cầm tiền rồi thì chết cũng không được trả thù sao?"

"Hừ, đấy là quy tắc của Khải Văn!" Mã Cách Lệ hừ giọng, chỉ về mấy người sau lưng, "Gia tộc Ma Căn của ta có quy định riêng!"

Sở Thiên giang hai tay ra, "Vậy thì sao còn chưa giết ta đi?"

"Khà khà, báo thù có rất nhiều cách!" Mã Cách Lệ cười, "Ví dụ như Mê Hoặc của ta, chỉ cần ngươi bị ta mê hoặc là sẽ thành con rối trong tay ta! Đến lúc đó ta hoàn toàn có thể bảo ngươi dâng đảo Bố Lôi Trạch cho gia tộc Ma Căn chúng ta! Ngươi nói xem, báo thù như vậy có phải là hay hơn không?"

"Ừm, cách đó của ngươi đúng là không tồi!" Sở Thiên gật đầu tán đồng, "Nhưng giờ ta vẫn chưa bị mê hoặc, ngươi còn có thể làm gì?"

"Ta vẫn còn cách, nhưng hơi rắc rối một chút!" Mã Cách Lệ dùng một ngón tay nâng cằm Sở Thiên lên, cười: "Ta bắt ngươi cũng như vậy thôi! Nghe nói A Mạt Kỳ rất trung thành với ngươi. Ta sẽ dùng ngươi làm con tin ép A Mạt Kỳ tự sát. A Mạt Kỳ chết rồi, đảo Bố Lôi Trạch ngoài Khố Á Tháp ra thì không còn ma thú cấp chín nữa. Dựa vào mấy tỷ muội bọn ta, còn không chiếm được Bố Lôi Trạch sao? Ha ha ha…"

"Vừa rồi ngươi bảo vợ ngươi xinh đẹp hơn ta? Có thật không?" Mã Cách Lệ quay đầu nói với mấy đệ đệ, "Các đệ nghe đây, đợi khi tỷ tỷ làm chủ nhân của Bố Lôi Trạch, hai phu nhân của Phất Lạp Địch Nặc sẽ là của các đệ!"

"Ha ha…" năm đệ đệ của Mã Cách Lệ cười lớn.

"Đại tỷ, thế muội thì sao?" tiểu muội muội của Mã Cách Lệ cười, "Các ca ca đều có lợi rồi, thế còn muội?"

"Tiểu muội yên tâm!" Mã Cách Lệ nói, "Nghe nói nam nhân Bố Lôi Trạch cũng không tồi đâu!"

Sở Thiên nheo mắt, nụ cười mang chút ngạc nhiên, "Mã Cách Lệ, ngươi biết ta đã làm gì ở Thái Thạch Bảo không?"

"Đương nhiên là biết!" Mã Cách Lệ véo mạnh lên má Sở Thiên, "Điện hạ cho nổ Thái Thạch Bảo làm rung chuyển cả đại lục! Hà hà, công chúa Sắt Lâm Na chắc ngưỡng mộ mấy người phụ nữ bọn ta chết được!"

"Ài, thực ra ở Thái Thạch Bảo ta rất không vui!" Sở Thiên lắc đầu thở dài, "Vì lúc đó ta không giết người được! Người khác muốn cướp vợ của ta nhưng ta lại không thể giết người, thật là không thoải mái tí nào…"

Nói rồi, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Mã Cách Lệ cười, "Ngươi rất gan đấy, không những muốn cướp vợ của ta mà còn muốn cả Bố Lôi Trạch… Nhưng cảm ơn ngươi, vì lần này ta có thể giết người rồi!"

"Ngươi muốn giết người? Ha ha!" một đệ đệ của Mã Cách Lệ cười: "Chỉ dựa vào tên không có pháp lực…"

Rầm!

Mới nói được nửa câu, thân hình to khỏe của hắn ngã lăn ra, trên cổ còn lưu lại một vết máu, còn Sở Thiên thì đã không còn ở trước mặt Mã Cách Lệ nữa.

"Tứ đệ!"

Mã Cách Lệ chết sững, nhưng trong khi ấy…

Rầm! Rầm! Rầm…

Mặt đất lại có thêm năm cái xác, tất cả đều có một vết cắt ở cổ.

"Ừm, lần này sảng khoái thật!"

Trên người khoác một chiếc áo giáp mềm, Sở Thiên từ từ xuất hiện, "tóc tóc…", từ trên con dao phẫu thuật trong tay hắn nhỏ xuống từng giọt máu.

"Ngươi…" Mã Cách Lệ chết sững chỉ vào Sở Thiên, "Không thể nào…ngươi không có pháp lực…"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên chép miệng, cười "Sai rồi, phải là Tử Thần tại thượng!"

"Mã Cách Lệ Ma Căn!" Sở Thiên lau lau cái huy chương Sát Thủ trên ngực, "A Long Tả Ma Căn chắc là đệ đệ của ngươi? Lúc nãy quên không cho ngươi biết, trong ghi chép của Sát Thủ công hội, hắn cũng là do ta giết!"

"Không thể nào!" Mã Cách Lệ nghiến răng, "Nhị đệ là bị Liệt…"

Cuối cùng thì ả ta cũng chú ý đến cái huy chương trên ngực Sở Thiên.

"Ta là Thượng cổ Thánh Tế Tự!" Sở Thiên cười đểu, "Nhưng ta còn một thân phận khác, là Liệt Vũ Sát Thần!"

"Được, được!" Mã Cách Lệ gục xuống bên cạnh cái xác, "Ta bị ngươi lừa rồi, cả đại lục này bị ngươi lừa!"

Nói rồi, Mã Cách Lệ đứng dậy tiến lại gần Sở Thiên, "Sao còn không giết ta đi?"

Xoạt!

Mã Cách Lệ giựt tung áo, "Mau giết ta đi!"

Sở Thiên không giơ dao lên mà lùi một bước, "Ta đã nói rồi, Mê Hoặc của ngươi không có tác dụng với ta đâu, ma thú cấp mười, Mã Cách Lệ Ma Căn!" Nguồn tại http://TruyenGG

"Hi hi, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật thông minh!" Mã Cách Lệ cười, hoàn toàn nhìn không ra một người vừa bị chết mất sáu vị thủ túc.

Sở Thiên xoa tai cười: "Sau khi thấy Mê Hoặc Lĩnh Vực, nếu vẫn không đoán được ngươi là ma thú cấp mười thì ta còn ngốc hơn cả Sa Khắc!"

"Sa Khắc là ai?" Mã Cách Lệ hỏi, "Từ sau khi Thuẫn mất tích năm trăm năm trước, không có ma thú cấp mười nào chết trong tay Sát Thủ nữa. Hôm nay ta cũng không!"

Nói rồi, Mã Cách Lệ thét lên một tiếng.

Xùy…

Chớp mắt, phần thân dưới của Mã Cách Lệ biến thành một cái đuôi rắn, còn phần trên tuy là hình người nhưng lại đầy một lớp vảy, mái tóc dài màu ngọc bích cũng biến thành những con rắn độc.

Liếm chiếc răng nanh, Mã Cách Lệ ngoắc tay về Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, sao còn chưa ẩn thân? Hi hi, ngươi muốn đấu với ta như thế này sao?"

Cất con dao phẫu thuật vào nhẫn không gian, Sở Thiên lấy ra Lưỡi đao Phán quyết.

Cầm ngược thanh đao, Sở Thiên cười: "Trừ Thuẫn ra, không có bất kỳ một Sát Thủ nào giết được ma thú cấp mười. Dù là Liệt Vũ Sát Thần cũng không làm được. Vì thế… chúng ta đổi cách chơi đi!"

"Không dùng thuật Ám Sát? Hứ, mơ hão!" Mã Cách Lệ ngửa đầu lên, ánh mắt sắc lẹm, "Vậy thì ngươi đợi chết đi! Lĩnh Vực…"

"Lĩnh Vực! Thời Gian Cầm Cố!" Sở Thiên nói thay Mã Cách Lệ nửa câu còn lại, rồi cầm đao đến trước mặt Mã Cách Lệ, "Ngại quá, quên mất cho ngươi biết, ta cũng có Lĩnh Vực!"

Môi Mã Cách Lệ giật giật, ánh mắt hiện rõ lên sự sợ hãi.

"Còn động đậy được cơ à?" Sở Thiên bóp trán, "Lạp Hy Đức nói không sai, chỉ cần có Thần Lực đủ mạnh thì vẫn có ngươi kháng cự lại được Thời Gian Cầm Cố!"

Sở Thiên đi vòng quanh Mã Cách Lệ vài vòng, nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ là hậu duệ cấp mười, Thần Lực quá yếu, chỉ là tầng thứ nhất sơ cấp. Ài, loại Tinh Hạch rác rưởi như của ngươi, ta quả thực không biết thăng cấp cho ma sủng nào nữa! Ma sủng của lão tử không thể biến thành rác rưởi cấp mười được… Thôi vậy, dùng ngươi đổi lấy tình nghĩa của Thú Hoàng Ngũ Tư vậy!"

Tuy cơ thể không thể động đậy nhưng Mã Cách Lệ vẫn hiểu Sở Thiên muốn làm gì, nhưng đến vẻ mặt kinh hãi ả cũng không thể hiện được.

Mã Cách Lệ biến thành một cái xác, còn Tinh Hạch trong não ả thì biến thành đồ trong túi Sở Thiên.

"Khốn kiếp, mấy con rắn này sao vẫn chưa chết?" Sở Thiên lấy Tinh Hạch ra thì phát hiện mấy con rắn trên đầu Mã Cách Lệ không chết theo chủ nhân chúng.

Nghĩ một lúc, Sở Thiên dùng đao chém đứt bọn rắn rồi quay người đi. Thi thể của đệ và muội của Mã Cách Lệ hắn không động đến, vì Sở Thiên hắn có thể thoải mái giải phẫu động vật và quái vật, nhưng lại không có hứng động vào ma thú còn ở dạng người.

Sở Thiên rất cẩn thận, thậm chí mấy con rắn nhỏ cũng không bỏ qua, nhưng sau khi hắn đi rồi, bỗng có một con trong đám rắn trên đầu Mã Cách Lệ vẫn cử động.

Xoạt xoạt, con rắn chỉ còn lại nửa thân mình, lột bỏ xác ngoài, biến thành nhỏ hơn nhưng hoàn chỉnh.

"Đệ đệ, muội muội!" con rắn nói tiếng người, trườn về phía mấy cái xác.

Đến khi nó trườn đến bên cạnh xác thì đã biến thành một Mã Cách Lệ thu nhỏ.

"Gia tộc Ma Căn thế là hết!" Mã Cách Lệ than trời, giật tóc của mình.

"Các ngươi đứng dậy hết cho ta!" Ma Căn bỗng lay lay mấy cái xác như phát điên, nhưng đáng tiếc không có ai đáp lại lời ả.

Hiện giờ, thân thể Mã Cách Lệ quá nhỏ, sức mạnh cũng chẳng còn lại là bao, ả chán nản ngồi phịch xuống, "Hết rồi, một nghìn năm trước phụ thân theo Ngũ Tư, tử trận ở đảo Bố Lôi Trạch. Giờ đệ đệ muội muội chết hết rồi, Tinh Hạch của ta cũng mất rồi…"

"Không, gia tộc Ma Căn vẫn còn một người!" Mã Cách Lệ bỗng đứng bật dậy, chạy về phương đông, "Tiên tổ, Gia Sách Nhĩ Ma Căn tiên tổ, con nhất định sẽ tìm được người. Con phải khiến cho Phất Lạp Địch Nặc nếm mùi bị Thượng cổ ma thú diệt môn…"
Bình Luận (0)
Comment