Dị Giới Thú Y

Chương 237

Đảo Bố Lôi Trạch, mật thất.

Sở Thiên nét mặt buồn bã đi đi lại lại, A Mạt Kỳ thấy vậy hoa cả mắt.

"Chủ nhân, lần này chúng ta giống như chơi một vố lớn vậy!" A Mạt Kỳ nhìn quả đấm mà nói: "Nếu như người của Ám điện biết người không phải là Thần Hoàng, nhất định sẽ nổi điên."

"Không, không phải nổi điên, mà là liều mạng!" Sở Thiên ngẫm nghĩ một chút về bộ dạng điên cuồng của Bái Nạp Mỗ, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Lần này giúp cuồng tín đồ, cái giá phải trả quá đắt, chúng chẳng chừa thủ đoạn nào để giết chúng ta, mà chúng ta vẫn không thể chống lại, nếu không chính là khiêu khích cả Giáo Đình!"

"Ừ!" A Mạt Kỳ tính toán một lúc, nói: "Ba trưởng lão lại thêm mười hai đội trưởng, chủ nhân à, e rằng phải hai chúng ta liên thủ mới có thể đối phó được"

"Đối phó cái rắm!" Sở Thiên vung tay, chán nản nói: "Ta đã hỏi Bái Nạp Mỗ rồi, bọn họ đều có thượng cổ thần kỹ, nhưng thật ra nếu không có phương pháp tu luyện thần lực, thì không cách nào khai phá ra trong lĩnh vực thuộc tính của con người vì vậy mới sử dụng vũ kỹ của loài người."

Thoáng nhìn A Mạt Kỳ, Sở Thiên nói: "Mặc dù bọn họ không có lĩnh vực, nhưng bên trong thân thể thần lực cũng không thấp, nghe nói đại trưởng lão cùng chủ nhân ta giống nhau, đã tu luyện tới đệ nhất trọng đỉnh phong rồi."

A Mạt Kỳ khinh thường lắc đầu: "Tôi chắc chắn rằng trong vòng mười lần thở có thể giết chết ba trưởng lão!"

"Nhưng trong mười lần thở đó mười hai đội trưởng khác cũng có thể giết chết ta!" Sở Thiên thở dài, nói: "Bây giờ điều mấu chốt là làm thế nào để lừa gạt Ám điện, để cho bọn họ tin ta là Tư Đặc Ân, hừ! Đáng tiếc là tên Bái Nạp Mỗ kia cũng không biết phải kiểm tra thế nào, nếu không…"

"Chủ nhân, chúng ta sắp hứng phải tai họa rồi!" A Mạt Kỳ đột nhiên nhìn phía tây.

"Tại sao thế?" Sở Thiên hỏi.

"Bọn họ tới rồi!" A Mạt Kỳ trên người phát ra ánh sáng vàng kim, trầm giọng nói: "Mười bốn người, ba người đệ nhất trọng đỉnh phong, mười một người khác tất cả đều nắm giữ thần lực, chính là người của Ám điện."

"Mẹ kiếp! Lão tử quyết liều mạng!" Sở Thiên cắn răng một cái, bước ra khỏi mật thất, "Báo cho Tề Bách Lâm khởi động hệ thống phòng ngự của đảo Bố Lôi Trạch, A Mạt Kỳ ngươi đưa hai vị phu nhân đến chỗ an toàn trước... Còn nữa, gọi La Tân đến!"

"Ông chủ, một mình người định đi quyết chiến với bọn họ?" A Mạt Kỳ ngăn cản Sở Thiên, vội kêu lên: "Nếu như bọn họ đột nhiên xuất thủ, ta sợ...."

"Sợ cái gì?" Sở Thiên nheo mắt lại, "Lão tử đi trước lừa gạt bọn chúng, nếu như lừa gạt không được thì mới lại hứng phải tai họa!"

……….

Trên bờ biển của Đảo Bố Lôi Trạch, Bái Nạp Mỗ dẫn một nhóm người bái kiến Sở Thiên.

Ba vị đầu lĩnh mặc tử bào nghi ngờ nhìn Sở Thiên, "Đúng là có thần lực, nhưng tại sao chỉ có được đệ nhất trọng?"

"Đại trưởng lão, thần lực của Thần Hoàng đã bị hao tổn, bây giờ đã không còn được như lúc trước." Bái Nạp Mỗ thay Sở Thiên giải thích.

"Các ngươi chính là ba trưởng lão của Ám điện?" Sở Thiên cố gắng tỏ ra có phong thái của Thần Hoàng, chắp tay hỏi: "Nghi ngờ thân phận của Thần Hoàng ta quả là tử tội, nhưng hiện tại thần lực ta bị hao tổn, cũng chẳng trách các ngươi. Nói đi, Làm thế nào để kiểm tra!"

Đại trưởng lão mỉm cười hạ thấp người, bình tĩnh nói: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, bây giờ vẫn chưa xác nhận xong, ta chỉ có thể gọi ngươi là điện hạ, xin hãy tha thứ!"

Sở Thiên phất tay một cái không sao cả, "Không sao, có bề tôi là một tín đồ cẩn thận, ta cũng cảm thấy cao hứng!"

Đại trưởng lão nói: "Kiểm tra điện hạ có phải là Thần Hoàng thật sự hay không, phải có ba điều kiện!"

Vừa nói, đại trưởng lão lấy từ trong ống tay trống rỗng ra một cái chén nhỏ trong suốt, bên trong chứa một ít chất lỏng màu xanh da trời, "Đầu tiên, hãy cho chúng ta một giọt máu, để xác định điện hạ có phải là thượng cổ thần tộc hay không."

Xong đời! Sở Thiên than thầm, lão tử chỉ là một người bình thường, làm sao có thể có máu của thượng cổ thần tộc.

Nhưng Sở Thiên vẫn dứt khoát cắn ngón tay, bóp ra một giọt máu.

Giọt máu hoàng kim của Long Hoàng vừa xuất hiện, ánh mắt đại trưởng lão lập tức có chút cuồng nhiết.

Tí tách!

Giọt máu hoàng kim cùng chất lỏng màu xanh da trời hòa chung một chỗ, sau đó xoay tròn vài vòng, hòa tan thành một.

"Điện hạ quả nhiên là thượng cổ thần tộc!" Đại trưởng lão vui mừng quá đỗi, khom người nói: "Kính xin điện hạ tha thứ ta mới vừa rồi thất lễ!"

Sở Thiên chậc lưỡi, vẫn không hiểu, máu của mình là từ Long Thần, chẳng lẽ Long Thần được coi như là thượng cổ thần tộc?

Bộp! Bộp....

Mọi người đột nhiên quỳ gối trước mặt Sở Thiên, đại trưởng lão trang nghiêm hô: "Cung thỉnh thần khí!"

Dứt lời, đại trưởng lão hai tay giơ lên cao, ngay sau đó, một cái hộp dài vài thước xuất hiện trong tay hắn: "Điện hạ, chuyện thứ hai, chúng ta cần xác nhận ngài có phải chủ nhân Lưỡi đao Phán Quyết hay không, đây là vỏ của Lưỡi đao Phán Quyết, xin điện hạ đem Lưỡi đao Phán Quyết đưa vào bên trong.

Sở Thiên đầu tiên là mở cái hộp ra, bên trong chỉ có một thanh vỏ đao bình thường, không có có bất kỳ trang sức, nhưng áp lực trước mắt lại làm cho Sở Thiên một trận kinh hãi.

Sở Thiên thở dài ra một hơi, không có biến hóa là tốt rồi. Chậm rãi cầm lấy vỏ đao, khẽ hô!

"Đại trưởng lão, đây chính là Lưỡi đao Phán Quyết của bổn Thần Hoàng!"

Sở Thiên lấy ra cây trường đao, nhất thời dọa mọi người đồng loạt quỳ gối mặt đất ngã lăn.

Trường đao cùng vỏ đao dung hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ, ngay sau đó, một đạo ánh sáng tím nhu hòa từ trên thân đao phát ra, quay quanh cả Lưỡi đao Phán Quyết.

Chuôi đao, hộ thủ, vỏ đao...

Lưỡi đao Phán Quyết từng bộ phận, lần lượt phát ra ánh sáng huyền diệu rực rỡ, sau đó, từ trong tay Sở Thiên bay lên

Chờ Lưỡi đao Phán Quyết hạ xuống xong, thứ nó vừa biến thành kia không chút nào khá hơn, bất quá lại thêm một cái vỏ đao rách nát mà thôi.

"Thần Hoàng tại thượng!" Đại trưởng lão khóc, hắn có dự cảm, ước mơ của Ám điện hơn vạn năm, hôm nay cuối cùng đã thực hiện được rồi.

"Chân Thần..."

Trừ đại trưởng lão ra, những người khác đều bò lổm ngổm trên mặt đất, run rẩy lạy hướng về phía Sở Thiên.

"Chờ một chút!" Đại trưởng lão cũng kích động sắc mặt đỏ bừng, song hắn đứng lên, quát to: "Đừng quên, chúng ta còn một điều quan trọng"

"Đại ca. Chân thần đã chứng minh người là chủ nhân của Lưỡi đao Phán Quyết, thế này đã là đủ rồi!" Hai vị trưởng lão khác nói.

"Không, còn chưa đủ!" Đại trưởng lão đối với Sở Thiên nghiêm nghị nói: "Điện hạ tôn kính, mặc dù ta đã tin tưởng ngài là Chân Thần của chúng ta, nhưng vì Chân Thần uy nghiêm. Xin cho phép ta làm một chuyện cuối cùng."

"Nói đi, chuyện gì!" Sở Thiên nhạt nhẽo nói, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thoạt nhìn có chút ngông cuồng tự cao, nhưng thực ra tim đang đập liên hồi.

Đại trưởng lão lần nữa quỳ xuống, giơ lên cao một viên thủy tinh trong suốt!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên ánh mắt híp lại, loại thủy tinh này hắn đã sớm nhận ra, La Tân có một viên, trong đó ghi lại một trận chiến kì lạ, còn viên thủy tinh của Ám điện bên trong ghi lại cái gì? Mẹ kiếp! Ngàn vạn không nên là bộ dạng của Chủ Thần Phán Quyết! Nguồn tại http://TruyenGG

Không may, Sở Thiên tựa hồ đã đoán đúng!

"Một vạn năm!" Đại trưởng lão nhìn lên trời, bi thiết nói: "Ám điện của tổ tiên trải qua bao nhiêu năm, ta rốt cục có thể mở ra mà không làm xóa mờ đi kí ức của vạn năm!"

Đại trưởng lão quỳ trên mặt đất, giơ lên cao viên thủy tinh, quỳ gối đến trước mặt Sở Thiên: "Điện hạ, đây là thủy tinh vạn năm trước kia, ngay lúc Thần Hoàng điện lấy được thần dụ, ở bên trong có ghi lại dung mạo của chân thần, một vạn năm qua, chúng thần cẩn trọng tuân theo giới luật, chỉ khi gặp Thần Hoàng mới có thể mở ra…"

Sở Thiên mặt không đổi sắc, nhưng len lén mở đá truyền tin bên hông ra lệnh cho A Mạt Kỳ, trì hoãn thời gian lâu như vậy, ước chừng phu nhân cùng thân quyến cũng đã chuyển dời đi… Con mẹ nó, lão tử liều mạng!

"Cung nghênh Chân Thần!"

Đại trưởng lão mở ra thủy tinh, sau đó cùng tất cả nhất nhất dập đầu trên mặt đất.

Chính là lúc này! Sở Thiên rốt cục chờ đến lúc bọn họ phát cuồng, nắm lấy Lưỡi đao Phán Quyết, bổ về phía đại trưởng lão lợi hại nhất.

"Con mẹ nó, sao lại có thể..." Sở Thiên đem Trường Đao thu trở lại, sau đó ngẩn ngơ nhìn trên bầu trời hiện lên một bóng hình phất phơ.

Tóc trắng, áo bào trắng, mặt mũi già nua, uy nghiêm mà thần bí, con người này, Sở Thiên đã nhìn thấy hai lần… Không chừng là vô số lần.

Đã từng diện kiến hai lần. một lần là bức họa La Tân, cũng chính là người La Tân nghi ngờ luôn tìm kiếm. Một lần khác, là ở trong viên đá thủy tinh của La Tân, cùng ông nội là tuyệt thế cường giả của La Tân đại chiến!

Gặp mặt vô số lần, đó là bởi vì, Sở Thiên mất đi sinh mệnh thần lực, có một đoạn thời gian trở nên già yếu đi, bề ngoài cũng giống người này như đúc!

Trong lúc nhất thời, Sở Thiên đầu óc rất loạn, ông nội La Tân rốt cuộc là ai? Thậm chí còn có thực lực chống lại Chủ Thần Phán Quyết! Tại sao sau khi hắn chết La Tân lại đi tìm Chủ Thần Phán Quyết?

Một lúc lâu sau, trong khi Sở Thiên vẫn đang suy tư, thì đại trưởng lão lại nổi lên dũng khí, chầm chậm ngẩng đầu lên: "Chân Thần tại thượng!"

Sở Thiên đột nhiên bừng tỉnh, bây giờ đâu phải là thời điểm để ngẩn người!

Nheo lại con ngươi, Sở Thiên khẽ mỉm cười nói: "Bổn Thần Hoàng thần lực trở về trước, bề ngoài cũng biến trở về lúc tuổi còn trẻ."

Có thể lừa dối mọi người xung quanh, bởi vì Sở Thiên cùng Tư Đặc Ân thật sự quá giống, trừ số tuổi, hai người không có chút nào khác biệt!

Tí tách!

Một giọt nước mắt từ khóe mắt của đại trưởng lão khẽ rơi xuống mặt đất, hắn nghẹn ngào nói không ra lời

…….

Ba ngày sau, ba vị trưởng lão của Ám điện rời khỏi Đảo Bố Lôi Trạch, bọn họ phải về Giáo Đình, tiếp tục cố gắng thu hồi những thứ của Chủ Thần Phán Quyết.

Còn mười hai chấp pháp đội trưởng thì may mắn được lưu lại, đi theo Chân Thần Sở Thiên.

Trong mật thất A Mạt Kỳ đánh giá mười hai người, sau đó gật đầu tán thưởng: "Chủ nhân, nếu như bọn họ liên thủ, có thể cùng ta đánh một trận!"

"Đáng tiếc!" Sở Thiên vẫn không hài lòng, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc bọn họ chỉ là người bình thường không phải là thượng cổ huyết mạch, không cách nào khai phá ra lĩnh vực, ài..."

"Chân thần tại thượng!" Lấy Bái Nạp Mỗ cầm đầu, mười hai người quỳ xuống, kiên định nói: "Chúng tôi thề theo Chân Thần, quyết không hối hận, tu luyện để Chân Thần hài lòng thực sự!"

Ngẫm lại thì cuồng tín đồ có thể tạo ra lực lượng tinh thần, Sở Thiên gật đầu, những người này vẫn có thể dùng!

"Ừm, bổn Thần Hoàng bây giờ gọi là Phất Lạp Địch Nặc, các ngươi sau này cũng đừng gọi ta là Chân Thần, có thể gọi là chủ nhân"

Vừa nói, Sở Thiên nheo mắt lại nhìn mười hai người đó rồi cười, nụ cười trông thật bất lương.

A Mạt Kỳ cũng cười một cách bất lực, chẳng lẽ, bất hạnh của ma sủng gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, sẽ được lặp lại ở người?

Quả nhiên, Sở Thiên nói: "Vì không để cho Giáo Đình sinh lòng nghi ngờ, chúng ta không thể dùng tên trước kia nữa..."

A Mạt Kỳ cúi đầu buồn bã.

"Ừm, vừa lúc đủ mười hai người! Có ý tứ! Sở Thiên chỉ một ngón tay vào Bái Nạp Mỗ: "Sau này ngươi là thủ lĩnh của bọn họ, tên là Mục Dương..." (*)

(*) Tên của một trong 12 vị thần, ai xem truyện Áo Giáp Vàng là biết.

"Ngươi, sau này gọi Kim Ngưu!"

…..

"Ngươi gọi là Ma Yết, hay lắm!"

"Chủ nhân ta ở bên ngoài đảo Bố Lôi Trạch, sẽ tìm mười hai hòn đảo nhỏ để các người ở lại cùng tu luyện, bây giờ những thứ kia trên đảo nhỏ phòng ốc cũng dùng đồng xanh kiến tạo, sau này nếu như các ngươi ai lập công, ta sẽ dùng bạc trắng, thậm chí hoàng kim cho xây một hòn đảo!"

Sở Thiên ngẩng đầu lên, dương dương đắc ý nói: "Từ nay về sau, các ngươi chính là binh lực chủ chốt bí mật của Phất Lạp Địch Nặc gia tộc, tên gọi là thánh đấu sĩ! Ừ... Đồng xanh là mức đầu tiền của thánh đấu sĩ, hãy cố gắng tu luyện để trở thành hoàng kim thánh đấu sĩ!"
Bình Luận (0)
Comment