Dị Giới Thú Y

Chương 279

"Ài~" Gia Sách Nhĩ thở dài, buồn bã nhìn Sa Khắc, "Chàng yên tâm, giết chàng xong ta sẽ đi theo chàng!"

Sở Thiên nheo mắt, vừa rồi Gia Sách Nhĩ vẫn chưa dùng toàn lực sao? Vậy được, giờ mình chỉ còn một cách duy nhất.

Tranh thủ thời gian Gia Sách Nhĩ nói chuyện với Sa Khắc, Sở Thiên vẫy tay với thủ hạ, hét lên: "Huynh đệ, lui!"

Dứt lời, Sở Thiên liên tiếp phóng ra hai tầng Thần Lực rồi chạy mất.

"Muốn chạy? Ha ha ha!" Gia Sách Nhĩ bỗng cười.

Binh binh!

Một màu xanh lục bao trùm lấy mặt đất, đám quân Sở Thiên đâm sầm vào nó.

"Chậc chậc, không ai dạy cho ngươi sao?" Gia Sách Nhĩ chậm rãi bước tới chỗ Sở Thiên, "Lĩnh Vực của tầng Thần Lực thứ ba không cần chủ nhân phải chỉ đạo, cũng không bị hạn chế về phạm vi. Hà hà, chỉ cần quanh người ngươi có nguyên tố tự nhiên là ta có thể giết chết ngươi!"

"Cũng có nghĩa là, dù ta ở đâu thì ngươi cũng vẫn có thể giết ta bất cứ lúc nào?" Sở Thiên từ bỏ ý định chạy trốn, đồng thời hiểu ra tại sao ở đại hội ma pháp, Bào Uy Nhĩ ở cách xa hàng vạn dặm mà vẫn có thể lấy đi linh hồn và Thần Lực của Sắt Lâm Na!

"Được rồi, cho các ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự của ta!"

Gia Sách Nhĩ từ từ cúi đầu xuống, cơ thể bắt đầu chuyển động, dường như đang múa điệu múa đẹp nhất trên đại lục vậy!

Dần dần Gia Sách Nhĩ cao lên, cơ thể cũng to ra rất nhiều. Đến khi Gia Sách Nhĩ ngẩnh đầu lên thì Sở Thiên chết sững.

Quần áo vẫn là màu trắng ấy, mái tóc dài chấm vai, nhưng đôi chân hồng hào kia lại trở nên thô kệch vô cùng.

Xuyên qua lớp quần áo trắng, trên cẳng chân Gia Sách Nhĩ không biết từ lúc nào mà mọc đầy lông, nhìn lên trên một chút, eo thô, ngực phẳng, dưới cằm còn có cả râu!

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Yêu quái!"

Sở Thiên kinh hãi hét lên, rồi nhận ra là gương mặt gân guốc lại trát đầy phấn đang ép sát mặt mình.

"Ngươi nói ai là yêu quái?" Gia Sách Nhĩ tức giận nhìn Sở Thiên. Nhưng… đó lại là cái tức giận nhăn mày lại mà chỉ có phụ nữ mới có.

"Đương nhiên là nói ngươi rồi!" Sở Thiên cười ha ha ha, "Chẳng trách vừa rồi Sa Khắc muốn đánh ngươi. Cái bộ dạng nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ này, lão tử cũng muốn đánh!"

Sở Thiên vội vàng lùi ra sau, hét to: "La Tân, ngươi chặn hắn! Bội Kỳ chúng ta làm lại lần nữa!"

"Vẫn tiếp tục à? Hi hi!"

Tiếng cười thanh thoát dịu dàng đó nếu được phát ra từ Gia Sách Nhĩ ban nãy thì đúng là một âm thanh mê hoặc. Nhưng giờ nó lại được phát ra từ một Gia Sách Nhĩ thô kệch này thật có khiến người ta buồn nôn!

"Có biết tại sao ta lại biến ra cái hình dạng này không?" hai tay Gia Sách Nhĩ phát ra hai quả cầu ánh sáng, một trắng một đen, "Vì khi người ta ở hình dạng này mới có thể hoàn toàn điều khiển được mọi nguyên tố tự nhiên! Bao gồm Quang Minh và Hắc Ám!"

Dứt lời, hai ánh sáng đó, một bắn về La Tân, một bay về Sở Thiên.

"Ya!"

La Tân hét lên một tiếng, giơ thanh cự kiếm chắn trước ngực chặn lại quả cầu ánh sáng màu đen nhưng hai tay thì bắt đầu bị thối rữa!

"Hắc Ám Hủ Thực?!" Ba Bác Tát ở đằng xa sững người, một lúc sau mới hét to: "La Tân, sức mạnh này sẽ chuyển đổi mọi nguyên tố trên người ngươi thành nguyên tố Hắc Ám. Mau nghĩ cách đi, nếu không ngươi sẽ thành cái xác đấy!"

La Tân giật mình, không quan tâm đến thứ khác nữa, ngồi khoanh chân lại bắt đầu đào thải nguyên tố Hắc Ám!

Thứ ánh sáng tấn công Sở Thiên là nguyên tố hệ Quang hệ. Tuy thiểu năng ma pháp nhưng hắn biết sức mạnh Quang Minh mạnh như vậy có thể loại bỏ sạch mọi sinh vật! Hoặc có thể nói là làm bốc hơi mọi vật!

Nhưng, dù có đánh trúng Sở Thiên nhưng lại không có một vết thương nào!

"Sảng khoái!"

Toàn thân tắm trong thứ ánh sáng dịu nhẹ, Sở Thiên cảm thấy dễ chịu lạ lùng, hét lớn: "Gia Sách Nhĩ, còn không thêm nữa đi!"

"Cái gì? Ngươi không sợ nguyên tố Quang hệ?" Gia Sách Nhĩ kinh ngạc, rồi lại bắn thêm một quả cầu nữa.

"Chậc chậc, sảng khoái quá!" Sở Thiên cười hề hề, "Lão tử là Quang Minh Thánh Đồ, có sự bảo hộ của nữ thần Sinh Mệnh tỷ tỷ, ha ha, sức mạnh Quang Minh của ngươi không làm gì được ta đâu!"

"Hừ, nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti chết lâu rồi!" Gia Sách Nhĩ không tin, lại làm thêm một quả cầu nữa.

Tuy Sở Thiên đang đấu khẩu với Gia Sách Nhĩ nhưng tay không hề nhàn rỗi mà tranh thủ hoàn thành việc thúc đẩy Lĩnh Vực đao trận của Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ.

"Tản trận, Hợp đao!"

Lưỡi đao ánh sáng lại xuất hiện.

Lúc này, La Tân đã loại bỏ được hết nguyên tố Hắc Ám, thấy Gia Sách Nhĩ vẫn đang kinh ngạc về sức mạnh Quang Minh, liền nhún người bay đến sau lưng Bội Kỳ, "Tính ta vào nữa!"

Bỗng chốc, lưỡi đao trên không trung biến thành màu đỏ.

"Thần Lực tầng thứ tư?" sắc mặt Gia Sách Nhĩ tái lại.

Bỗng thân hình Gia Sách Nhĩ phình to ra, ở thời điểm sống chết này, chỉ có dùng hình dạng thật mới có thể chống đỡ được với Thần Lực tầng thứ tư.

Sương mù ngập tràn, mờ hồ, Sở Thiên nhìn thấy hai bóng đen "Lĩnh Vực – Phục Chế!"

Trong không trung bỗng xuất hiện một lưỡi đao ánh sáng, cũng là màu đỏ.

Uỳnh!

Hai lưỡi đao tạo bởi Thần Lực va chạm gây nên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Một lúc lâu sau, sương mù tan ra, trên bờ biển chỉ còn lại những tiếng thở khan.

"Khốn kiếp, lưỡi đao kia là ai tạo ra vậy?" Sở Thiên hỏi, hắn nhìn rõ ràng lưỡi đao không hề đánh trúng Gia Sách Nhĩ.

"Hi hi, đương nhiên là người ta đây rồi!" giọng nói Gia Sách Nhĩ lại vang lên, nhưng lần này lại phát ra từ trên không trung.

Sở Thiên ngẩng đầu lên, ngay phía trên đầu là hai cái bóng đen.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Khốn kiếp! Biến thái! Không, quái vật biến thái!

Hình dáng vốn có của Gia Sách Nhĩ là một con rắn hai đầu, nhưng hai cái đầu ấy chưa đủ làm Sở Thiên kinh ngạc. Điều khiến vị bác sỹ thú y này kinh ngạc chính là một con rắn hai đầu lưỡng tính!

"Sao, người ta không đẹp sao?" hai cái đầu cùng mở mồm, chứng minh chúng đều được điều khiển bởi một ý chí, không phải bị tinh thần phân liệt.

"Trông anh bạn nhỏ cũng không tồi nhỉ? Hi hi, ngươi thích ta là ai, nam hay nữ? Ừm, hay là cả hai đều thích?"

Nói rồi, Gia Sách Nhĩ ngoảnh đầu nhìn Sa Khắc đang sững sờ.

"Đẹp, đẹp lắm!" Sở Thiên nói mà thấy lợm giọng. Khốn kiếp! Không lẽ nó lưỡng tính?! Gia Sách Nhĩ không chỉ là yêu quái mà còn là một yêu quái biến thái!

Tuy là hình dạng rắn nhưng nét biểu cảm trên hai gương mặt của Gia Sách Nhĩ lại có thể khiến người khác dễ dàng nhận ra cái nào là đực, cái nào là cái.

"Srrrr, anh bạn nhỏ, đã mấy nghìn năm nay ta không dùng hình dạng thật để đánh nhau rồi. Không biết chiêu đó còn nhuần nhuyễn không?!"

Nói rồi, hai đầu của Gia Sách Nhĩ quấn lấy nhau, người bình thường không biết hắn đang làm gì nhưng bác sỹ thú y Sở Thiên thì biết. Con dâm xà này ngay giữa thanh thiên bạch nhật lại đi làm cái chuyện để nối dõi tông đường.

"Chết tiệt, giở trò lưu manh hả?"

Sở Thiên chửi rồi hét: "Bội Kỳ, chúng ta làm lại!"

Lúc này Sở Thiên hiểu lại sao Bào Uy Nhĩ không có hứng thú gì với Gia Sách Nhĩ. Lý do là một khi chúng quyết đấu thì khó lòng mà không lan truyền một tin nói là đường đường là tuyệt đại bá chủ Bào Uy Nhĩ, đại lục đệ nhất cao thủ, uy lâm tứ hải lại đi thích nhìn một yêu quái tự sinh sản!

"Chẳng trách mà Bào Uy Nhĩ không hứng thú với ngươi, khốn kiếp, đồ biến thái ngươi…"

Tốc độ sinh đẻ của Gia Sách Nhĩ cực kỳ nhanh, Sở Thiên còn chưa chửi xong, đao trận của Bội Kỳ còn chưa thành hình mà đã có một con Gia Sách Nhĩ con xuất hiện

Ngay sau đó, con Gia Sách Nhĩ con lại bắt đầu chuyện kia. Còn Gia Sách Nhĩ thì chậm rãi tách hai cái đầu ra, trừng mắt nhìn Sở Thiên, "Anh bạn nhỏ biết Bào Uy Nhĩ?"

"Hỏi thừa, đương nhiên lão tử biết!"

Sở Thiên sẵn sàng đấu khẩu với Gia Sách Nhĩ vì hắn muốn giành thời gian cho Bội Kỳ chuẩn bị đao trận, "Lão tử biết rất rõ Bào Uy Nhĩ, Lão tử còn biết vì yêu quái biến thái nhà ngươi muốn tự sinh sản nên Bào Uy Nhĩ mới không có hứng thú đánh nhau với ngươi!"

"Hi hi, anh bạn nhỏ nói láo!" hai cái đầu Gia Sách Nhĩ lắc lắc, cười: "Bào Uy Nhĩ không phải không có hứng thú đấu với ta mà là không dám gặp!"

"Ồ, tại sao vậy?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.

"Vì năm đó bọn ta đã đánh cược." Gia Sách Nhĩ say sưa nói: "Ta có một quy tắc, nếu ai thắng ta nhưng không giết được ta thì ta sẽ kết hôn với người đó. Hi hi, nếu không ta quấy rầy hắn đến chết! Tuy Bào Uy Nhĩ có thể đánh bại ta nhưng lại không tiêu hủy được nguyên tố tự nhiên, cũng là không giết được ta rồi!"

"Bào Uy Nhĩ cũng không giết được ngươi?" Sở Thiên giật mình, "Hừ, vậy thì thử cái này xem sao!"

"Tản trận, xuất đao!" đao trận có cả Thần Lực của A Mạt Kỳ và La Tân cuối cùng cũng hoàn thành!

Vẫn là lưỡi đao ánh sáng Thần Lực tầng thứ tư, nhưng lần này Gia Sách Nhĩ lại vô cùng ung dung.

"Phục Chế!"

Gia Sách Nhĩ nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, hai đầu lắc lắc phát ra một lưỡi đao giống như của Bội Kỳ.

Uỳnh!!

Hai lưỡi đao vẫn không phân thắng bại. Có điều, lúc này, Gia Sách Nhĩ con vừa ra đời cũng phát ra một lưỡi đao ánh sáng con!

Tuy con Gia Sách Nhĩ đó nhỏ, lưỡi đao cũng không lớn, nhưng thực sự là tầng Thần Lực thứ tư!

"Không hay rồi, mau tránh đi!" Sở Thiên cuống quít bay lên trên trời.

Sở Thiên nhờ vào Thời Gian Thuận Lưu tránh được đao, nhưng mấy người Bội Kỳ thì không may mắn như vậy!

"Bỏ tọa kỵ! Lá chắn!"

Lúc này thì không ai quan tâm được người khác nữa rồi, La Tân vất vả tránh được, A Mạt Kỳ thì bị cắt mất một phần cơ thể, cố gắng lắm mới bay đi được. Còn về lá chắn của Bội Kỳ thì nát vụn, cũng may tuy quân của Bội Kỳ bị đánh trúng nhưng do có sự chống đỡ của ba nghìn người nên vẫn giữ được mạng.

"Sao ngươi biết chiêu này?" Sở Thiên kinh hồn bất định hỏi.

"Chỉ là hợp thể chiến kỹ của Quang Minh Thần Vệ thôi mà, hi hi, có gì khó học đâu?!" Bạn đang xem tại TruyenGG - truyenggg.com

Gia Sách Nhĩ kiêu ngạo, "So với Không Gian của Mạch Khẳng Tích và Thời Gian của Lạp Hy Đức, thì nguyên tố tự nhiên mà ta nắm giữ chỉ là sức mạnh hạ đẳng. Nhưng ngươi có biết tại sao ta đứng đầu Ngũ đại ma thú không?"

"Hi hi!" Gia Sách Nhĩ lại cười, "Vì nguyên tố tự nhiên là nguyên tố cơ bản nhất. Ta có thể dùng nó để tổ hợp thành mọi thứ… Khà khà, chỉ cần cho ta mẫu thôi!"

"Ngươi có thể phục chế Lĩnh Vực của người khác?"

"Hi hi, ngươi nói đúng rồi đấy!" con Gia Sách Nhĩ con bỗng lên tiếng, "Không những chủ thể có thể phục chế mà phân thân ta đây cũng có thể! Vì thế, sức mạnh mà bọn ta phục chế ra còn lớn hơn chủ nhân của chúng!"

"Các ngươi chết chắc rồi!" Gia Sách Nhĩ cười, "Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội!"

"Cơ hội gì?" Sở Thiên vội hỏi.

"Kết hôn với ta!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên sững sờ.

"Lúc nãy ta đã nói rồi, đây là quy tắc của ta!" Một cái đầu Gia Sách Nhĩ chỉ vào Sở Thiên, "Ngươi có thể gả cho ta, ừm, còn ma thú của ngươi thì lấy ta đi!"

"Cao nhân, tại sao nó vừa có thể gả cho người khác vừa có thể lấy vợ vậy?" Sa Khắc thắc mắc.

Sở Thiên trừng mắt với Sa Khắc bảo hắn ngậm mồm vào, rồi nói với Gia Sách Nhĩ: "Vậy thì ta thà chết còn hơn!"

Sở Thiên nghĩ bụng, chả trách mà thế hệ sau của gia tộc Ma Căn đều là một lũ tạp chủng. Thì ra tổ tiên của chúng thích kết hôn với các loại chủng tộc, với mọi giới tính.

Gia Sách Nhĩ mặt biến sắc, "Hừ, không kết hôn cũng được, ta trực tiếp ăn ngươi cũng có thể có được Lĩnh Vực khống chế thời gian của ngươi!"

"Ngươi giao phối với nhiều loại chủng tộc như vậy là để lấy sức mạnh của chúng! Chết tiệt Ngươi quả nhiên là…"

Sở Thiên còn chưa nói xong thì cái mồm máu me của Gia Sách Nhĩ đã sắp tới rồi, còn Gia Sách Nhĩ con thì đang quấn lấy La Tân.

Đánh đến lúc này, Ba Bác Tát, Kim Cương, còn cả Hoàng kim Bỉ Mông đã bị mất hết sức mạnh ngay hiệp đầu. A Mạt Kỳ, Bội Kỳ thì trọng thương, La Tân chỉ có thể bảo vệ chính mình, còn Anh Cách Lạp Mỗ thì bị cầm cố không di chuyển nổi nửa bước. Do đó mà giờ Sở Thiên chỉ có thế dựa vào chính mình thôi.

Khốn kiếp, ai có thể cứu lão tử đây? Vừa ôm đầu, Sở Thiên vừa ai oán, lần này thế là hết!!

Đợi đã, Sở Thiên bỗng cảm thấy mình quên mất cái gì đó. Mắt bỗng sáng rực, hét lên: "Thánh Đấu Sĩ, chết tiệt các ngươi còn không mau ra cứu bổn Thần Hoàng?!"

"Thần Hoàng? Ha ha ha ha…" Gia Sách Nhĩ phì cười, "Ngươi nói ngươi là Tư Đặc Ân miện hạ? Hoang đường, Thần Hoàng miện hạ là ai chứ? Năm đó Ngũ đại ma thú đến tư cách gặp mặt Thần Hoàng cũng không có, ngươi lại dám…"

Đột nhiên, Gia Sách Nhĩ ngậm mồm lại, hai đầu rời khỏi Sở Thiên, vì hắn, hoặc là ả đã cảm nhận được một sức mạnh trong truyền thuyết!

"Quang vinh của Chân Thần do chúng ta bảo vệ!"

Mười hai Thánh Đấu Sĩ xếp theo vị trí của các đảo Thanh Đồng đang quỳ sụp dưới chân Sở Thiên.

"Sao giờ mới xuất hiện? Lúc nãy làm cái gì hả?" Sở Thiên gằn giọng.

Các Thánh Đấu Sĩ run rẩy, mồ hôi túa ra, Bái Nạp Mỗ giọng run run: "Chân Thần, thần dụ vừa rồi của ngài là… là không có mệnh lệnh của người không được hiện thân…"

Sở Thiên vỗ mạnh trán một cái, vừa rồi liên tục các thời khắc sinh tử, còn đâu thời gian mà nghĩ tới Thánh Đấu Sĩ?!

"Cuồng tín đồ cũng không nhất định là chuyện tốt!"

Lầm bầm một câu rồi Sở Thiên chỉ Gia Sách Nhĩ, "Giết hắn đi! Giết chết hắn ta sẽ thăng cấp cho các ngươi lên Bạch Ngân Thánh Đấu Sĩ! Mau đi đi, quang vinh của bổn Thần Hoàng giao cho các ngươi!"

Bạch Ngân Thánh Đấu Sĩ không có sức hấp dẫn gì hết, nhưng câu "vinh quang của bổn Thần Hoàng giao cho ngươi" lại vô cùng kích thích các Thánh Đấu Sĩ!

Hai mắt rực đỏ, Bái Nạp Mỗ ngửa mặt lên trời hét lớn: "Các huynh đệ đã nghe thấy chưa? Chân Thần giao cho chúng ta sứ mệnh thần thánh nhất! Vì Chân Thần, chúng ta xông lên!"

"Vì Chân Thần!!!" Thánh Đấu Sĩ hừng hừng khí thế, mười hai bóng người liều mạng xông về Gia Sách Nhĩ.

Chăm chú nhìn một lúc, Gia Sách Nhĩ thở phào, sức mạnh của mười hai tên này quá yếu. Có điều trong sự yếu ớt này không hiểu tại sao lại mang một chút… khủng bố! Thực sự là khủng bố!

Gia Sách Nhĩ cười nhạt, quất đuôi một cái.

Phập! Phập! Phập!...

Chỉ chớp mắt, mười hai Thánh Đấu Sĩ đều bị đánh ngã.

"Khốn kiếp, xem ra kích thích còn chưa đủ!" Sở Thiên cuống lên, vội lại gần Bái Nạp Mỗ.

Bái Nạp Mỗ thở nặng nhọc, tuyệt vọng nói: "Chân Thần, chúng con vô dụng…"

"Cầm lấy!"

Với tia hy vọng cuối cùng, Sở Thiên không do dự mà đưa cho Bái Nạp Mỗ Lưỡi đao Phán Quyết, "Bổn Thần Hoàng trao cho ngươi sức mạnh, hãy cầm lấy Thần Khí của ta giết chết hắn!"

"Thần khí vô thượng!!"

Mười hai Thánh Đấu Sĩ vốn đang cận kề với cái chết bỗng nhảy dưng lên, Bái Nạp Mẫu nước mắt giàn dụa, hét lên xúc động: "Huynh đệ, Chân Thần trao cho chúng ta Thần Khí của người! Còn có gì có thể ngăn chúng ta? Có gì có thể ngăn chúng ta bảo vệ vinh quang của Chân Thần? Vì Chân Thần… Lời than thở của Phất Lạp Địch Nặc!"

"Các ngươi tìm đến chỗ chết rồi!" Gia Sách Nhĩ cảm nhân thấy nguy hiểm, sức mạnh bỗng chốc tăng lên đến đỉnh điểm.

Lại một luồng ánh sáng trắng mờ ảo, Lời than thở của Phất Lạp Địch Nặc xuất hiện. Gia Sách Nhĩ cũng phát ra một thứ sức mạnh tương tự, "Phục Chế!"

Thời khắc sinh tử, Sở Thiên và Thánh Đấu Sĩ đều quên mất một việc --- Lưỡi đao Phán Quyết… ai cũng có thể sử dụng sao?

"Á!!"

Lưỡi đao Phán quyết lóe lên một tia sáng lạnh băng, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của mười hai Thánh Đấu Sĩ!

Sở Thiên nhắm tịt mắt, "Khốn kiếp, lão tử quên mất, đó là một thanh yêu đao…"

"Á~~"

Bỗng nhiên, Gia Sách Nhĩ cũng bắt đầu kêu lên, mà còn nghe thảm thiết, thê lương hơn cả Thánh Đấu Sĩ. Nháy mắt, rắn hai đầu ngang ngược vừa rồi trở nên mềm nhũn, đổ ập xuống đất!

"Đây là cái thứ sức mạnh gì vậy? Tại sao lại phản lại chủ nhân!" Gia Sách Nhĩ giãy dụa trong đau đớn, trong lòng vạn phần không cam tâm.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ha ha ha!" Sở Thiên chỉ vào Gia Sách Nhĩ cười lớn: "Ai bảo ngươi đi phục chế làm gì?"

"Khốn kiếp, ngươi không những là yêu quái mà còn là một yêu quái còn ngu hơn cả lợn! Ha ha ha ha… Ngay cả lực phản hồi của Lưỡi đao Phán Quyết cũng phục chế luôn!"

Sau khi cười đủ rồi, Sở Thiên bỗng nhận thức được rằng các Thánh Đấu Sĩ cũng không dễ chịu gì, vội lấy lại thanh đao. Không biết tại sao mà Thánh Đấu Sĩ chỉ yếu đi chứ không hề bị thương.

Rầm rầm!!

Mười hai Thánh Đấu Sĩ ngã ụp xuống đất. Tuy yếu ớt nhưng nở nụ cười rất hạnh phúc: "Chân Thần, cảm tạ sức mạnh của người, chúng con đã hoàn thành thần dụ của người rồi…"

"Khụ khụ!" Gia Sách Nhĩ giãy giãy mấy cái, rồi biến trở lại thành tuyệt sắc giai nhân. Ả vẫy tay với Sa Khắc, "Ta… ta sắp chết rồi. Ta muốn… muốn chết trong lòng chàng…"

"Làm gì?" Sa Khắc thấy lạnh sống lưng, "Ta không muốn!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nheo mắt cười, "Ta có thể để ngươi chết trong lòng Sa Khắc nhưng, ngươi nhất thiết phải đồng ý một điều kiện!"
Bình Luận (0)
Comment