Bí mật của Hồng Nguyệt Thành? Sở Thiên lại nheo mắt. Vẫn là Tiểu Hùng Miêu có kinh nghiệm, không chút do dự xé luôn một nửa chỗ sách ảnh, "Trả trước một nửa, nếu ngươi nói thật thì xé nốt nửa còn lại!"
Sử Mật Tư nhìn Khắc Lâm Tư, rồi nói: "Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết!"
A Mạt Kỳ giơ tay đánh ngất Khắc Lâm Tư, "Giờ ngươi nói được rồi!"
Sử Mật Tư chần chừ mãi, thở dài rồi nói, "Từ sau khi chủ nhân có ma sủng mới thì không tu luyện cùng ta nữa, nhưng năm đó chủ nhân Ba Đế đã ký khế ước với ta, vì thế nên ta vẫn cảm nhận được sự thay đổi của chủ nhân!"
Dừng một chút, Sử Mật Tư ngẩng đầu nhìn lên trời "Các ngươi biết tại sao chúng ta có tên là Hồng Nguyệt Thành không?"
"Ồ, chẳng lẽ cái tên đấy có bí mật gì?" Sở Thiên cười.
"Vừa rồi Khắc Lâm Tư đã lừa các ngươi!" Sử Mật Tư cúi đầu, "Địa điểm của Hồng Nguyệt Thành đúng là ở phía nam sa mạc Tư Khoa Đặc, Nhưng dù các ngươi có đến đó thì cũng không tìm được đường vào!"
"Chẹp chẹp, tại sao?" Sở Thiên nhìn Sử Mật Tư hoài nghi.
"Các ngươi có biết tại sao, mấy trăm năm nay, Ba Đế chủ nhân thu nhận mấy trăm học trò, mà chỉ có vài người xuất hiện không?" Sử Mật Tư bỗng nhiên mất bình tĩnh.
"Không phải vì họ không muốn ra ngoài mà là không ra được!"
"Nhưng… " Sử Mật Tư nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, gần như hét lên: "Nhưng Ba Đế chủ nhân lại tuyên bố mỗi năm có một người có thể ra ngoài Hồng Nguyệt Thành!"
Sử Mật Tư nói năng loạn xạ nhưng Sở Thiên vẫn hiểu được một số điều, "Mỗi năm đều có một người có thể ra ngoài nhưng lại không hề xuất hiện ở đại lục, chẳng lẽ… họ mất tích rồi?"
"Không phải mất tích, mà là bị chủ nhân Ba Đế giết rồi! Ài~!" Sử Mật Tư thở dài.
Sở Thiên trầm ngâm hồi lâu, rồi nói, "Ngươi bình tĩnh lại đi rồi nói hết những gì ngươi biết ta nghe!"
Sử Mật Tư lấy lại tinh thần rồi nói: "Đêm hôm ta và chủ nhân Ba Đế bị thua trận, đúng là ngày Hồng Diệp Tam Trùng thì bọn ta rơi xuống bên dưới đụn cát, mà khi ra thì là Hồng Nguyệt Tam Trùng!"
"Sau này ta mới biết, muốn ra khỏi đó thì chỉ có thể là vào ngày Hồng Nguyệt Tam Trùng, hoặc là người có Thần Lực, khi trăng tròn thì mới có thể ra!"
"Không lẽ sa mạc đó có thần chú chế ngự gì sao?" Anh Cách Lạp Mỗ hỏi gấp gáp: "Nếu như ngày khác tiến vào thì sẽ có hậu quả thế nào?"
"Sẽ bị dòng cát nghiền vụn!" Sử Mật Tư trả lời không do dự, "Dù là chủ nhân Ba Đế cũng chỉ dám ra vào vào ngày Hồng Nguyệt Tam Trùng! Vì thế nơi đó mới gọi là Hồng Nguyệt Thành!"
"Khốn kiếp, Khắc Lâm Tư!" Sở Thiên đá mạnh vào Khắc Lâm Tư đang bất tỉnh.
"Suýt chút nữa thì lão tử bị ngươi hại chết!"
"Không trách Khắc Lâm Tư được!" Sử Mật Tư lắc đầu, "Khắc Lâm Tư vào Hồng Nguyệt Thành chỉ mới hai mươi năm, cái gì cũng không biết, hắn chỉ nghĩ mình được sự chiếu cố của thành chủ nên mới thà chết chứ không nói sự thật cho các ngươi!"
Sở Thiên tha cho Khắc Lâm Tư, "Ngươi nói tiếp đi. Ba Đế có những thay đổi gì? Tại sao lại giết học trò của mình?"
"Vẫn bắt đầu từ đêm ngày Hồng Nguyệt Tam Trùng mấy trăm năm trước…" Sử Mật Tư hồi tưởng lại "Đêm đó, ta và chủ nhân sau khi vào trong đụn cát ấy, ta bị cầm cố, còn chủ nhân thì vào sâu bên trong động huyệt. Không biết sau bao lâu, đến khi ta sắp chết vì đói thì chủ nhân mới quay lại…"
"Nhưng lúc ấy chủ nhân đã thay đổi rồi. Trước đây ngài chỉ là võ sĩ cấp bảy, ta cũng chỉ là Cự Long cấp tám. Nhưng khi chủ nhân ra thì sức mạnh trên người chủ nhân khiến ta không ngẩng nổi đầu lên nỗi. Tiếp đó chủ nhân dùng sức mạnh của mình biến ta thành ma thú cấp chín."
"Ông chủ!" thần sắc Anh Cách Lạp Mỗ thay đổi, "Thăng cấp cho ma thú chỉ có Thần mới làm được, Ba Đế chắc chắn không chỉ có Thần Lực tầng thứ hai!"
Sở Thiên gật đầu, "Chuyện càng thú vị rồi!"
Sử Mật Tư nói tiếp: "Sau đó chủ nhân đưa ta ra khỏi động huyệt rồi nói mình phải đi đánh bại kẻ thù của chúng ta! Kết quả… kết quả là người của quốc gia ấy bị giết sạch!"
"Tiếp đó, chủ nhân đưa ta trở lại động huyệt, xây dựng nơi đó thành Hồng Nguyệt Thành, rồi tuyên bố với đại lục mình muốn chiêu mộ học trò có thiên phú để truyền thụ Thượng cổ Thần kĩ. Giờ ta vẫn không hiểu, chỉ biết là những người biết học trò của chủ nhân chỉ có hai loại!"
"Hai loại nào?"
"Thứ nhất là thành viên hoàng thất của các cường quốc, ví dụ như Tạp Tắc Nhĩ của Lôi Tư chính là đồ đệ mà chủ nhân bí mật thu nhận. Tên phản đồ năm đó cũng là hoàng tử của Khải Tát!"
Sở Thiên không nói gì. Điều này cũng không có gì lạ, Học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc để mở rộng sức ảnh hưởng cũng làm như thế.
"Loại khác là những người chủ nhân đích thân chỉ địch. Trong số họ có thiên tài thiếu niên, cũng có những tên thiểu năng ma pháp, thậm chí cũng có những ông già sắp chết cũng được gọi đến!"
Sử Mật Tư cười khổ: "Nói chung là rất lạ, chủ nhân không ra khỏi thành mà biết những người đó ở đâu rồi sai người mời họ đến!"
"Mỗi năm, chủ nhân đều nói với học trò là học trò ưu tú nhất có thể rời khỏi Hồng Nguyệt Thành. Rồi mỗi năm đều có một người mất tích, những người trong Hồng Nguyệt Thành đều nghĩ rằng những học trò ấy đều ra đại lục hưởng sung sướng rồi. Nhưng ta biết họ đều bị chủ nhân giết!"
"Sao ngươi biết được?" Sở Thiên hỏi.
"Mấy năm đầu, có mấy người là do chính tay ta giết! Hà hà!" Sử Mật Tư nhìn Khắc Lâm Tư, "Chủ nhân tặng ta cho Khắc Lâm Tư cũng là để giám sát hắn. Khi có mệnh lệnh của chủ nhân là ta sẽ lập tức giết Khắc Lâm Tư, rồi đem thi thể hắn về Hồng Nguyệt Thành!"
"Hà hà, đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của loài người, con người đệ nhất cao thủ, thánh nhân được đại lục kính trọng!" Sở Thiên châm chọc, "Khốn kiếp, so với hắn, lão tử đây quả thật là người tốt! Thế sau đó?" xem tại truyenggg.com
"Một năm sau, chủ nhân nuôi một đứa trẻ, đích thân dạy dỗ nó. Rồi nó trở thành người duy nhất không nằm trong danh sách mục tiêu truy giết của Hồng Nguyệt Thành. Người đó ngươi cũng gặp qua rồi."
"Ngươi muốn nói Liên Thành?"
"Đúng, chính là Liên Thành." Sử Mật Tư nói: "Chủ nhân Ba Đế rất tín nhiệm Liên Thành, cho phép hắn ra vào mọi cấm địa trong thành. Hà hà, từ hai trăm năm trước, sau khi Liên Thành đột phá cấp chín, có được Thần Lực thì ta trở thành đồ vô dụng!"
"Sau đó nữa, chủ nhân đánh bại ma thú cấp mười La Bá Đặc của sa mạc, rồi thu nạp thành ma sủng. Trong mắt chủ nhân, ta thật sự trở thành đồ bỏ đi!"
Anh Cách Lạp Mỗ trầm ngâm: "Nếu các học trò khác đều bị giết thì tại sao Khắc Lâm Tư và Tạp Tắc Nhĩ vẫn được ra khỏi thành?"
"Tạp Tắc Nhĩ là Hoàng Tử của Lôi Tư, chủ nhân thả cho hắn ra là để khống chế đế quốc Lôi Tư. Còn Khắc Lâm Tư thì ta không rõ."
Sở Thiên chép miệng, cười thầm, không ngờ Sử Mật Tư lại biết nhiều bí mật như vậy, xem ra bắt cóc hắn quả là đúng đắn!
"Tại sao ngươi lại cho ta biết những đều này? Chỉ là để bảo vệ danh tiếng? Hay là vì bị Ba Đế coi thường nên giờ báo thù?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.
"Bảo vệ danh tiếng rất đơn giản, chỉ cần ta với Khắc Lâm Tư nói giống nhau, lừa các ngươi đến sa mạc là mấy quyển sách ảnh kia sẽ bị hủy cùng các ngươi luôn!" Sử Mật Tư nói lạnh lùng, "Cho các ngươi biết vì ta muốn giao dịch với ngươi một chuyện!"
"Bàn chuyện làm ăn à? Ta thích lắm!" Sở Thiên càng vui hơn.
"Ngươi có điều kiện gì? Có thể cho ta cái gì?"
"Nghe nói ngươi có thể mở hộp sọ của ma thú mà vẫn sống tiếp được, có thật vậy không?" Sử Mật Tư mặt đầy tử khí nói; "Lần trước ở Thái Thạch Bảo bị các ngươi đánh trọng thương, sau khi được chủ nhân chữa cho thì ta cảm thấy trong đầu có thêm cái gì đó. Ta muốn ngươi mở ra cho ta nhìn xem!"
"Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng ngươi nhất thiết phải cho ta biết tại sao?"
"Vì ta sợ!" Sử Mật Tư cúi đầu, "Từ khi có phản đồ, chủ nhân ngày càng đáng sợ! Tuy ngài vẫn đối xử với ta như trước, nhưng theo ngài mấy trăm năm rồi ta hiểu ngài. Ta có thể cảm nhận được ánh mắt chủ nhân nhìn ta không khác gì với số học trò kia!"
"Ý ngươi là Ba Đế muốn giết cả ngươi?" Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra, "Biến thành Cự Long đi, rồi cố gắng chịu đau. Ta sẽ cho ngươi nhìn xem trong não ngươi có gì!"
Phẫu thuật mở hộp sọ rất đơn giản với Sở Thiên, nhưng khi mảnh xương sọ của Sử Mật Tư được mở ra tay Sở Thiên run rẩy.
"Thần Thạch?" Sở Thiên nheo mắt lại, lấy viên Thần Thạch đó ra rồi đóng hộp sọ Sử Mật Tư lại.
"Ngươi tự xem đi. Đây có phải viên đá Ba Đế vẫn luôn thu thập?" Sở Thiên để Thần Thạch xuống trước mặt Sử Mật Tư.
Sử Mật Tư cười gượng: "Đúng thế, đúng là cái này!"
"Tại sao Ba Đế lại để viên đá này vào não ngươi?" Sở Thiên cau mày, "Theo ta được biết thì viên đá này có thể mang lại lợi ích rất lớn. Phu nhân Sắt Lâm Na của ta nhờ nó mà kéo dài được tuổi thọ, hơn nữa sức mạnh cũng tăng nhiều! Ba Đế đã cho ngươi thì tại sao ngươi lại cảm thấy hắn muốn giết mình?"
"Ta không biết, không biết cái gì hết!" ánh mắt Sử Mật Tư thất thần, bị chủ nhân mình hầu hạ mấy trăm năm nay bán đứng, cảm giác thật tồi tệ!
"Cái gì có thể nói, ta đã nói hết rồi!" Sử Mật Tư biến lại thành hình người, "Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn chết trong tay chủ nhân của mình! Hủy hết đống ảnh kia đi, rồi thả Khắc Lâm Tư ra. Như thế thì người trên đại lục sẽ nghĩ ta vì bảo vệ chủ nhân mà chết. Nếu thế ta cũng yên tâm mà chết!"
"Ta nói muốn giết ngươi sao?" Sở Thiên giơ dao phẫu thuật lên, "Bàn chuyện làm ăn khác thì thế nào? Ta có thể dùng thuật Thượng cổ Tế Tự thay đổi bề ngoài của ngươi, cho ngươi một thân phận khác!"
Mắt Sử Mật Tư đã có thần sắc hơn, "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Đến A Cổ Lạp Sơn!" Sở Thiên cười, "Giờ A Cổ Lạp Sơn bị phong tỏa rồi, chỉ có Cự Long mới vào được. Ngươi vào đó chỉ cần cho tất cả người của Bố Lôi Trạch biết những gì ngươi nhìn thấy là được rồi!"
"Đơn giản thế thôi?" Sử Mật Tư không dám tin.
"Đơn giản vậy thôi!" Sở Thiên cười khẽ, "Có điều đợi lát nữa ta mới cho ngươi làm việc đơn giản đó. Còn bây giờ… "
Sở Thiên quay ra Khắc Lâm Tư, "Ta muốn xem xem trong người Khắc Lâm Tư liệu có Thần Thạch không?"