Dị Giới Thú Y

Chương 309

"Sức mạnh của Thần Thạch cũng tăng lên?" Sở Thiên vội vàng chộp lấy Hồng Nguyệt kiếm, lại truyền vào nó chút Thần Lực, rồi lặng lẽ quan sát thanh kiếm.

Sự thay đổi bắt đầu từ vầng trăng đỏ được chạm khắc ở chuôi kiếm, nó lóe lên một tia sáng màu đỏ, lưỡi kiếm liền phát ra những tia sáng chói lọi nhưng lập tức lại quay trở lại chuôi kiếm.

"A Mạt Kỳ, mở chuôi kiếm ra!"

A Mạt Kỳ dùng hai tay tách chuôi kiếm ra. "Bịch!" một viên đá rơi ra.

Sở Thiên nhặt lên rồi đưa A Mạt Kỳ, cười: "Thanh kiếm này không phải dùng Thần Thạch làm ra mà là trong chuôi kiếm có giấu một viên!"

Viên Thần Thạch trong tay A Mạt Kỳ không giống với những viên trước đây, nó dài khoảng bằng ngón chỏ nhưng lại nhỏ như thân bút.

"Sức mạnh trong này không giống như hai viên của ông chủ." A Mạt Kỳ quan sát kỹ viên đá rồi nói.

Sở Thiên lấy từ nhẫn không gian ra viên Thần Thạch của Khắc Lâm Tư rồi so sánh hai viên, đều là màu đen tuyền.

Sức mạnh trong hai viên Thần Thạch này thế nào thì Sở Thiên không biết, nhưng Sở Thiên nhanh nhạy hơn A Mạt Kỳ nhiều, chỉ cần nhìn lướt qua là hắn đã nhận ra được sự khác biệt giữa hai viên Thần Thạch.

Hình dạng thì không cần nói rồi, viên của Khắc Lâm Tư gần như tròn, còn viên trong Hồng Nguyệt kiếm thì dài. Người bình thường cũng nhận ra điểm này, nhưng Sở Thiên lại phát hiện hai viên đá này có những đường hoa văn ẩn hiện.

"A Mạt Kỳ, truyền Thần Lực vào chúng!"

Dưới sự tác động của A Mạt Kỳ, hai viên đá đã lộ ra điều khác biệt. Thần Lực vừa vào bên trong, viên đá tròn phát ra ánh sáng đen, còn viên dài kia lại có màu đỏ.

Sở Thiên lại lấy viên của Sử Mật Tư ra, tự mình truyền Thần Lực. Kết quả giống hệt với viên đá tròn.

"Thần Thạch của Sử Mật Tư và Khắc Lâm Tư có lẽ là một đôi. Phản ứng sức mạnh của chúng không có khác biệt gì!"

A Mạt Kỳ nói: "Có điều viên Thần Thạch trong Hồng Nguyệt kiếm lại rất khác so với chúng!"

Sở Thiên lại bỏ viên Thần Thạch dài vào trong chuôi kiếm Hồng Nguyệt, rồi cười: "Chẳng trách Sắt Lâm Na hai năm nay lại tiến bộ nhanh đến thế. Thì ra loại đá này không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn làm tăng Thần Lực. Chậc chậc, thật là thứ đồ tốt!"

Anh Cách Lạp Mỗ nhắc nhở: "Ông chủ, nó làm chủ nhân gia tăng sức mạnh, nhưng chính nó cũng tăng, điều này có nghi vấn!"

"Đương nhiên đáng nghi! Nếu thứ này thật sự tốt như thế thì không đem đi tặng!" Sở Thiên cười: "Có được thì chắc chắn có mất. Thần Thạch cho ta lợi ích lớn như vậy chắc chắn cũng làm ta mất đi thứ gì đó!"

"Thế thứ mất đi có thể là gì?" A Mạt Kỳ nói, "Vừa rồi khi truyền Thần Lực vào ta chẳng thấy mất đi cái gì cả!"

"Vừa rồi chúng ta chỉ dùng rất ít Thần Lực, có lẽ chưa đủ để tạo ra thay đổi. Muốn biết nó có thay đổi gì thì… hắc hắc, tìm một người thử là được rồi!" Sở Thiên cười tít, "Ta hết kiên nhẫn rồi. Ta sẽ dẫn dụ Bào Uy Nhĩ đến trong ngày thử nghiệm!"

A Mạt Kỳ ngạc nhiên, "Ông chủ, không phải chúng ta bàn rồi là đợi sau khi tìm hiểu…"

Anh Cách Lạp Mỗ dùng ánh mắt ngăn A Mạt Kỳ lại, nói nhỏ vào tai hắn: "Trước đây chúng ta không biết Thần Thạch có thể gây nguy hiểm vì thế ông chủ mới đợi. Giờ biết rồi, điều đó có nghĩa là bà chủ đang mang thai ở nhà có thể bị nguy hiểm… "

Ba Đế bắt đầu đau đầu rồi. Vì tên học trò Sở Thiên này quả thật quá chăm chỉ, chăm đến mức ngày không ăn, đêm không ngủ, một ngày hai mươi tư giờ đều luyện công.

Học trò chăm chỉ vốn là một chuyện đáng vui, nhưng nếu học trò này lại không có khái niệm về thời gian, không cần biết ngày đêm, không cần biết sư phụ đang làm gì, cứ có câu hỏi là đến hỏi, như thế thì sư phụ cũng không chịu nổi nữa rồi.

Thể lực Ba Đế không có vấn đề gì nhưng tinh thần thì chịu đựng không nổi rồi. Bản chất vô lại của Sở đại thiếu gia được phát huy tối đa, dù sư phụ có đang tắm không, có đang đi vệ sinh không, thậm chí lên giường ngủ rồi cũng phải dậy trả lời câu hỏi.

Sở Thiên còn dễ chứ A Mạt Kỳ thì khó đối phó rồi. Vị này mượn cớ luyện công không có đối thủ nên coi các công trình kiến trúc làm đối tượng. Kết quả là làm cho Hồng Nguyệt Thành náo loạn đến gà bay chó chạy. Những ngày này, Ba Đế thật không dễ sống chút nào.

Cuối cùng, với sự ám thị khéo léo của Sở Thiên, Ba Đế để ma sủng của mình là La Bá Đặc cùng luyện công, địa điểm là ở khu rừng ngoài thành.

"Ai dà, La Bá Đặc sao ngươi không đánh hết sức?"

Sau khi La Bá Đặc đáng thương một lần nữa bị A Mạt Kỳ ngược đãi, Sở Thiên giả bộ, "Chẳng lẽ Ba Đế sư phụ không dạy ngươi Thượng cổ Thần kỹ sao?"

"Đương nhiên là có!" La Bá Đặc cũng có điều khó nói.

"Vậy tại sao ngươi đánh không thắng A Mạt Kỳ?" Sở Thiên nói không khách khí tí nào, còn A Mạt Kỳ thì huơ qua huơ lại cây kích.

La Bá Đặc không nói gì, cách hỏi chuyện này của Sở Thiên thật là có chút…

"Chẳng lẽ là vì không có vũ khí tốt?" Sở Thiên liếc cây kích của Chiến Thần rồi khẳng khái đưa Hồng Nguyệt kiếm cho La Bá Đặc. "Nào, dùng cái này đánh với A Mạt Kỳ!"

Không thể không nói A Mạt Kỳ rất lão luyện trong việc điều khiển sức mạnh. Mấy ngày nay, La Bá Đặc đều cảm thấy A Mạt Kỳ đánh thắng mình là nhờ vào cây kích của Chiến Thần..

Cầm lấy thanh Hồng Nguyệt kiếm, La Bá Đặc không nói gì thêm, lập tức lại đánh với A Mạt Kỳ.

Nhìn hai người tài sức ngang ngửa, Sở Thiên lui mấy bước, rồi ngẩng lên nhìn vầng Hồng Nguyệt nói với Anh Cách Lạp Mỗ: "Hôm nay lại trăng tròn rồi!"

"Đúng vậy, cách ngày tiểu chủ nhân ra đời có ba tháng nữa thôi!" Anh Cách Lạp Mỗ cúi đầu, "Ông chủ chuẩn bị động thủ chưa?"

"Một phân thân của A Mạt Kỳ đã tranh thủ trăng tròn lên mặt đất rồi!"

Sở Thiên bế Tiểu Hùng Miêu lên: "Khách Thu Sa, lát nữa chúng ta sẽ làm một cuộc làm ăn lớn, ngươi có sợ không?"

Tiểu Hùng Miêu mắt sáng rực: "Ta đợi ngày này lâu lắm rồi!"

Sở Thiên cười nhẹ, ra dấu cho A Mạt Kỳ.

"Tiểu tử, trò chơi nên kết thúc rồi!" A Mạt Kỳ nhìn về Hồng Nguyệt Thành, đột nhiên gia tăng tốc độ của trường kích, sức mạnh lớn gấp bội phần cũng được truyền vào kích.

La Bá Đặc biết mình đã đánh giá thấp đối thủ, nhưng dù gì hắn cũng là ma thú cấp mười, bèn lật tay đâm kiếm.

Đúng lúc này, La Bá Đặc bỗng cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên. Sức mạnh đến từ Hồng Nguyệt kiếm khiến La Bá Đặc tự tin hẳn, không kìm được mà dốc hết Thần Lực vào kiếm.

Uỳnh!!!

Tiếng nổ vang rền làm chấn động cả Hồng Nguyệt Thành. Hai bên vẫn đang có ưu thế tương đương.

Trong phủ Thành chủ. Liên Thành vui mừng, "Phất Lạp Địch Nặc đang sử dụng Hồng Nguyệt kiếm! Ha ha, sư phụ, không ngờ Phất Lạp Địch Nặc lại phát hiện được "điều tốt" của Hồng Nguyệt kiếm nhanh đến vậy! Dựa vào thực lực và huyết mạch của hắn thì chẳng mấy chốc mà viên Thần Thạch trong thanh kiếm được đánh thức!"

"Ừm, loại "lò luyện" như Phất Lạp Địch Nặc thì vạn người mới có một. Mấy trăm năm nay, ta dùng hơn ba trăm người có huyết mạch Thượng cổ làm lò luyện mà mới đánh thức được có mười bốn viên, miễn cưỡng tạo ra Thần Cách của thần Sức Mạnh…"

Sắc mặt Ba Đế bỗng tái đi, "Không đúng, La Bá Đặc đang sử dụng Hồng Nguyệt kiếm!"

"La Bá Đặc? Đáng chết! Thực lực của La Bá Đặc muốn đánh thức Thần Thạch cũng phải mất đến trăm năm! Sao hắn có thể… Hừ, Phất Lạp Địch Nặc quả nhiên giảo hoạt, có lẽ hắn đã phát hiện sự nguy hiểm của Thần Thạch nên mới dùng La Bá Đặc để thử nghiệm!"

"Khà khà, Phất Lạp Địch Nặc đã phát hiện ra chuyện về Thần Thạch. Ta lại cứ nghĩ hắn càng già càng hồ đồ chứ?!" Ba Đế tự cười mình.

"Cái này không trách sư phụ được, ai cũng ngờ Phất Lạp Địch Nặc lại biết được bí mật của Thần Thạch!" Liên Thành vội vàng an ủi, "Sư phụ, giờ ta làm gì?"

"Nếu hắn đã biết rồi thì vở kịch này không cần phải diễn tiếp nữa!" Ba Đế chậm rãi đứng dậy, lấy ra từ hư không một thanh Hồng Nguyệt kiếm khác, "Bắt Phất Lạp Địch Nặc, cho Thần Thạch vào người hắn thì hiệu quả cũng như vậy!"

Vừa ra khỏi cửa, Ba Đế lại nói: "Liên Thành ngươi đi phong toả cổng thành lại. A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ khá khó chơi, có lẽ ta phải dùng Thần Lực tầng thứ ba, nhất thiết không được để sức mạnh của ta lọt ra ngoài!"

"Học trò hiểu!"

"Chủ nhân, không ổn rồi!" Bố Lãng vội vội vàng vàng xông vào.

Liên Thành giận dữ: "Bố Lãng, sao ngươi không trấn thủ cổng thành, vào đây làm gì?"

"Ở ngoài thành… ngoài thành có cao thủ Thần Lực tầng thứ ba!"

"Cái gì? Hắn không sợ dẫn Bào Uy Nhĩ đến sao?" Liên Thành kinh hãi.

"Kệ Phất Lạp Địch Nặc đi!" Ba Đế lo lắng về mỹ nhân ngư hơn lo về Sở Thiên nhiều. Nhấc kiếm xông về phía cửa vào của Hồng Nguyệt. "Liên Thành, ngươi theo ta!"

Trong rừng, La Bá Đặc đang như phát điên, mỗi phần sức mạnh hắn có được từ Hồng Nguyệt kiếm khi đối mặt với A Mạt Kỳ thì lại tăng thêm một bậc, ra tay cũng ngày càng tàn độc, có thể gọi là muốn lấy mạng người ta.

La Bá Đặc không nói được gì nữa, chỉ còn biết liên tục truyền Thần Lực vào viên Thần Thạch.

Anh Cách Lạp Mỗ cau mày, "Ông chủ, theo như tình hình của Khắc Lâm Tư thì dù Thần Thạch có nguy hại thì cũng phải mất một thời gian dài. Nếu không thì Ba Đế giết hắn luôn là được, tuyệt đối sẽ không cho hắn oai phong trên đại lục lâu như thế!"

"Ừm!" Sở Thiên gật đầu, hơi có chút nôn nóng, "Được rồi, thực hiện kế hoạch dự phòng!"

"Không phải ông chủ đang suy nghĩ…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

"Yên tâm, tuy ta chỉ có 300 năm tuổi thọ, nhưng ngươi thì khác!" Sở Thiên cười hề hề, giơ ra một ngón tay chỉ vào hai người đang đánh nhau, "Lĩnh Vực --- Thời Gian Thuận Lưu!"

Anh Cách Lạp Mỗ chắn trước mặt Sở Thiên đúng lúc Lĩnh Vực sắp đến nơi, hét lên: "Lĩnh Vực --- Phục Chế!"

Nghĩ đến tuổi thọ, Sở Thiên chỉ dùng sức mạnh của tầng thứ hai để giải phóng Lĩnh Vực, tốc độ tăng tốc của thời gian không đạt được như mong muốn nhưng Anh Cách Lạp Mỗ thì khác. Lĩnh Vực của Thần Phục Chế mạnh hơn nhiều so với Sở Thiên.

Nháy mắt, thời gian trên người A Mạt Kỳ và La Bá Đặc bắt đầu tăng tốc chóng mặt…
Bình Luận (0)
Comment