Lời mời của Hải Vương Biển Cấm đã trở thành cơn ác mộng của mọi cao thủ Thần Cấp. Vì nó mà biết bao nhiêu người ăn ngủ không yên? Biết bao nhiêu người không dám bước ra ngoài một bước? Nguyên Tố Pháp Tắc của Thần đáng sợ thật, nhưng lời mời của Bào Uy Nhĩ còn khủng khiếp hơn nhiều! Vì Nguyên Tố Pháp Tắc có thể kháng cự lại được, còn lời mời của Bào Uy Nhĩ…là vô địch.
Ba Đế cũng đang sợ hãi, nhưng phấn khích thì nhiều hơn. Để trốn tránh Bào Uy Nhĩ hắn đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Vì ngày hôm nay, sức mạnh hắn tích tụ mấy trăm năm nay cuối cùng cũng bùng phát.
Đôi mắt chim ưng của Ba Đế ghim chặt Bào Uy Nhĩ, nói từng chữ rành rọt, "Lịch Thượng Cổ năm một vạn ba nghìn, Bào Uy Nhĩ sinh liệt tam hải bá chủ, thu phục Thất Hải vương tộc, nhất thống đại dương! Năm một vạn ba nghìn ba trăm, dẫn ba nghìn quân đánh Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy, tàn sát một trăm bảy mươi ba vị Nhân Thần! Quân tiếp viện Chúng Thần trốn tránh không dám đánh! Năm một vạn ba nghìn bảy trăm, quyết đấu cùng Thượng Vị Hỏa Thần ở Liệt Diệm Sơn, dẫn nước của Thất Hải diệt toàn tộc Hỏa Thần! Năm một vạn ba nghìn chín trăm, truy đuổi Thú Thần phản nghịch Lam Độ Lý ở Nguyệt Thần Điện, giết bảy mươi vạn quân!"
Đôi mắt hơi khép của Bào Uy Nhĩ bỗng mở to, vẻ mặt phẳng lặng như mặt nước, lạnh lùng nhìn Ba Đế.
Ba Đế dường như không nhận ra vẫn ngẩng cao đầu nói: "Ma Pháp Lịch năm đầu tiên, đại chiến Biển Cấm, Bào Uy Nhĩ giết vô số Thần, đích thân chém chết Thượng Vị Hải Thần Tái Đông Nhĩ, cướp đoạt Hải Thần vương vị! Tiếp đó xé tan không gian, một mình tập kích Địa ngục vong linh, tam đại Thần Thú liên thủ cũng không chống lại được! Bất lực đầu hàng, cúi đầu xưng thần, tuyên thệ vĩnh viễn không đến nhân gian! Năm đầu tiên lịch Hoan Thú, ngươi giết hàng nghìn vạn liên quân Nhân Thú ở đảo Bố Lôi Trạch. Ép hàng trăm quốc gia trên đại lục rút quân! Sau đó không ai có thể khiến ngươi ra tay nữa… Hải Thần miện hạ, trí nhớ của lão già này không tồi chứ?"
Bào Uy Nhĩ không chút động lòng, nói lạnh nhạt: "Bản vương không có hứng thú nhắc lại chuyện cũ!"
"Cái tên Hải Vương Biển Cấm như tiếng sét bên tai, lão sao có thể không khắc cốt ghi tâm những chuyện của miện hạ!" Hồng Nguyệt Kiếm của Ba Đế chỉ lên vầng trăng tròn, một làn gió khẽ thổi qua, chiếc áo khẽ lay động, "Nhưng Hải Thần miện hạ… hiểu ta được bao nhiêu?"
Bào Uy Nhĩ cười, cũng nhìn lên vầng Hồng Nguyệt, chậm rãi nói: "Bản vương cần phải hiểu về ngươi sao?"
Cần sao? Chiến thắng ma thú cấp mười dễ như giết lợn chém gà mà cũng cần điều tra trước một nhân loại sao? Cũng như vậy, Bào Uy Nhĩ liệu có cần phải tìm hiểu về Ba Đế không? Đáp án không nói cũng biết.
"Miện hạ đến đây một mình?" Ba Đế nhìn đám mây đen trên trời, "Không biết Thí Thần Hải Thú của bệ hạ đã đến chưa?"
Đảo Bố Lôi Trạch có Thánh Đấu Sĩ, A Cổ Lạp Sơn có Long Thần Vệ, Biển Cấm cũng có Thí Thần Thất Hải Thú! Hơn nữa chúng là bảy vị tuyệt đại cao thủ đã cùng Bào Uy Nhĩ truy sát Chúng Thần vạn năm trước. Không giống với Thánh Đấu Sĩ, công trạng của chúng được viết nên từ máu tươi của Chúng Thần.
"Bản vương muốn đích thân đến mời ngươi!" Bào Uy Nhĩ thừa nhận chỉ đến đây một mình.
"Miện hạ quá sơ suất rồi!" Ba Đế lại lo lắng thay cho Bào Uy Nhĩ, "Không đến Biển Cấm nữa. Chi bằng miện hạ đến Hồng Nguyệt Thành của ta một chuyến!"
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi!"
"Bản lính của ta như thế nào, miện hạ rất nhanh sẽ biết thôi!" chân trái Ba Đế khẽ di chuyển, xóa đi một đụn cát nhỏ trong ma pháp trận.
Xoạt xoạt!
Dòng cát chu vi trăm dặm vẫn đang chảy, từng đụn cát phát ra ánh sáng đỏ chói, nhìn cũng yêu dị như thanh Hồng Nguyệt Kiếm.
Bào Uy Nhĩ vẫn không động đậy, mặc cho Ba Đế điều động các dòng cát. Bào Uy Nhĩ tin rằng không gì có thể thoát khỏi cây kích ba chạc của mình.
"Lão đã đa nghi quá rồi!" Ba Đế cười lớn, "Nếu miện hạ đã cho phép ta mở toàn bộ không gian Hồng Nguyệt, vậy lão cũng không khách khí nữa!"
Nói rồi, Ba Đế biết Bào Uy Nhĩ sẽ không ngăn chặn mình nên thả lỏng tay chân, không ngừng múa thanh Hồng Nguyệt Kiếm, chớp mắt biển cát hàng trăm dặm đã biến thành màu đỏ.
Bỗng chốc trời đất tối sầm, vầng Hồng Nguyệt trên trời biến mất, ngay đám mây đen và Thủy nguyên tố mà Bào Uy Nhĩ mang đến cũng bị ánh sáng đỏ của biển cát chia làm hai.
"Đây chính là Hồng Nguyệt không gian mà Thần Không Gian cho ngươi?" Bào Uy Nhĩ từ từ hạ xuống đụn cát, kích ba chạc cũng đã xuất hiện trong tay.
"Chỉ là chút kỹ xảo vặt vãnh thôi!" cuối cũng Ba Đế cũng dám bước ra ngoài ma pháp trận, "Miện hạ, giờ miện hạ và Thủy nguyên tố ngoài kia đã bị cắt đứt liên hệ, không biết miện hạ còn có cách gì để mời ta đi?"
Hồng Nguyệt không gian, hoặc gọi là Vô Thủy không gian thì thích hợp hơn. Vào lúc này, trong không gian này bên cạnh Bào Uy Nhĩ chỉ còn lại rất ít Thủy nguyên tố, nên Ba Đế mới dám mạo hiểm đi ra khỏi ma pháp trận.
Hải Thần không có Thủy nguyên tố còn có thể đánh bại cao thủ có tam trùng Thần Lực sao? Ít nhất thì Biển Cấm không tin như vậy!
"Mời ngươi đến làm khách thì nhất định phải dùng đến Thủy nguyên tố sao?" Bào Uy Nhĩ thở dài, dường như là đang chế giễu Ba Đế, "Đối phó với tam trùng Thần Lực đỉnh phong của ngươi, Tam Sinh võ kỹ là đủ rồi!"
Một luồng sáng xanh lục phát ra từ cây kích của Hải Vương, Bào Uy Nhĩ vẽ lên trời một đường vòng cung nhẹ nhàng tấn công về Ba Đế.
"Thật không hổ là Hải Vương Biển Cấm!" Ba Đế tái mặt, hắn đã đánh giá thấp Bào Uy Nhĩ.
Không có Thủy nguyên tố, chỉ có nghĩa là Bào Uy Nhĩ không thể phát động Lĩnh Vực Thủy Tố chứ không nghĩa là sẽ hạn chế được võ kỹ của Bào Uy Nhĩ. Vì võ kỹ không cần đến Thủy nguyên tố, nó là sức mạnh tự thân, cái cần chỉ là Thần Lực không có thuộc tính!
Vạn năm nay, mọi người đều biết sự khủng khiếp của Hải Thần Lĩnh Vực của Bào Uy Nhĩ, nhưng chỉ có Thất Hải Thí Thần Thú cùng tu luyện với Bào Uy Nhĩ mới biết rằng võ kỹ của Hải Vương Biển Cấm cũng khủng khiếp không kém!
Cây trường kích bay lượn trên không trung. Ba Đế chìm đắm trong võ kỹ mấy trăm năm nay, cuối cùng cũng biết thế nào là võ kỹ thật sự!
Bào Uy Nhĩ ra đòn tấn công tới tấp về Ba Đế, khiến hắn đến cơ hội triển khai Lĩnh Vực cũng không có.
Chiến Thần không có Lĩnh Vực, vì hắn không cần Lĩnh Vực, vì kẻ địch trước khi giải phóng được Lĩnh Vực thì đều đã chết dưới tay Chiến Thần rồi! Trong đầu Ba Đế bỗng vụt hiện lên câu nói này! Thì ra võ kỹ của Bào Uy Nhĩ đã không kém Chiến Thần năm đó nữa rồi…
…………
Từ dưới cát bỗng thò lên một cái đầu nhỏ, béo mập, trắng đen phân rõ, chính là Khách Thu Sa đáng yêu.
Một tay giữ chặt chiếc vòng cổ Ẩn Thần, tay kia của Khách Thu Sa che trên mắt len lén nhìn trận chiến của Bào Uy Nhĩ và Ba Đế.
"Chết tiệt, sao ta nhìn không rõ động tác của chúng vậy?" Khách Thu Sa dụi mắt, rồi lại chui vào trong cát.
Hồng Nguyệt Thành bên dưới, Sở Thiên đang giơ Tiểu Hùng Miêu lên, "Thế nào rồi? Hai người đó đã phân thắng bại chưa?"
"Hì hì hì!" Tiểu Hùng Miêu cười thẹn thùng, che mặt nói: "Ông chủ, ta nhìn không rõ, chúng nhanh quá!"
"Đồ ngốc!" Sở Thiên lắc đầu, "A Mạt Kỳ, ngươi lên xem sao, đừng có để bị phát hiện đấy!"
Một lúc sau, A Mạt Kỳ rút đầu về, phấn khích hết cỡ, "Đấy mới là võ kỹ! Đấy mới là võ kỹ!"
Bốp!
Sở Thiên đập mạnh một cái vào đầu A Mạt Kỳ, "Nói mau, ai thắng?"
"Giờ vẫn chưa phân thắng bại!" A Mạt Kỳ huơ tay múa chân mô tả lại chiêu số của Bào Uy Nhĩ, miệng thì nói: "Nhưng Ba Đế sắp không giữ được lâu nữa đâu! Hà hà, không ngờ võ kỹ của Bào Uy Nhĩ lại lợi hại như vậy, có thể ép Ba Đế đến mức không thể giải phóng Lĩnh Vực!"
"Không có Thủy nguyên tố mà Bào Uy Nhĩ cũng lợi hại vậy sao? Khốn kiếp!" Sở Thiên đấm mạnh vào lòng bàn tay, "A Mạt Kỳ tiếp tục quan sát, Anh Cách Lạp Mỗ sẵn sàng, khi Ba Đế sắp không xong chúng ta đi giúp hắn một tay! Ủa, Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi nhìn gì vậy?" nguồn truyenggg.com
Sở Thiên phát hiện Anh Cách Lạp Mỗ vẫn luôn trầm tĩnh đang mở trừng mắt, nhìn trân trân về phía Hồng Nguyệt Thành.
Nhìn theo hướng nhìn của Anh Cách Lạp Mỗ, một bác sỹ thú y cả ngày phẫu thuật thi thể cũng phải thốt lên, "Trời ạ, lẽ nào Hồng Nguyệt Thành xảy ra khủng hoảng sinh hóa?"
"Ông chủ, khủng hoảng sinh hóa là cái gì?" Khách Thu Sa hỏi.
Sở Thiên không trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn về phía xa. Một đội quân tử thi từ từ đứng lên từ Hồng Nguyệt Thành,! Mà dẫn đầu chính là Liên Thành.
"Ông chủ, đám quái vật này rất mạnh! Chúng đều có Thần Lực, hơn nữa vài tên còn có nhị trùng Thần Lực!" Anh Cách Lạp Mỗ nói, "Nhưng hình như chúng không có thần trí!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên chặn đường Liên Thành, "Liên Thành sư huynh, đệ có một số chuyện cần thỉnh giáo…"
Liên Thành biết Sở Thiên muốn làm gì nên cũng không vòng vo, nói thẳng luôn: "Bộ dạng La Bá Đặc bị Thần Thạch phản lại ngươi nhìn thấy rồi. Những học sinh trước đây bị như vậy có mấy thi thể không bị nổ tan hơn nữa vẫn giữ lại được một phần Thần Lực! Vì thế Ba Đế sư phụ luyện chúng thành Tử Sĩ! Giờ chúng giống Thánh Đấu Sĩ của ngươi, là đội quân bí mật của Hồng Nguyệt Thành, gọi là Hồng Nguyệt Tử Sĩ! Được rồi, những điều ta biết đã nói hết cho ngươi rồi, mau tránh ra!"
Sở Thiên nhún vai, kéo A Mạt Kỳ ra, nhường đường cho Liên Thành đi liều mạng với Bào Uy Nhĩ.
Nhẩm đếm số quân Hồng Nguyệt Tử Sĩ, Sở Thiên nhếch mép, vừa đúng mười ba tên, không phải là để đối địch lại với Thánh Đấu Sĩ của lão tử sao?
……
Trong Hồng Nguyệt không gian, Ba Đế đã không có thời gian mà mở miệng nói gì nữa, Bào Uy Nhĩ đã ép hắn đến đường chết.
Liên Thành cũng không nhiều lời, chỉ thẳng vào Bào Uy Nhĩ: "Giết!"
Hồng Nguyệt Tử Sĩ đã không còn thần trí nên chúng không biết sợ xông về phía Bào Uy Nhĩ.
Cây kích chuyển sang tay phải Bào Uy Nhĩ, vẫn đang bủa vây Ba Đế, tay trái thì xuất hiện một con dao găm lật tay một cái, nhanh chóng cắt đứt cổ một Tử Sĩ.
Bộp bộp!
Đầu của Tử Sĩ lăn lông lốc dưới đất nhưng thân thể vẫn không dừng lại, thậm chí cái đầu cũng đang dùng răng bò lại về phía Bào Uy Nhĩ.
"Khốn kiếp, lũ người này còn khủng khiếp hơn Thánh Đấu Sĩ của ông chủ!" A Mạt Kỳ chỉ thò cái đầu ra, không ngừng báo cáo tình hình cho Sở Thiên bên dưới, "Trời, khốn kiếp, cái đầu đứt lìa rồi vẫn lắp lại được sao? Ông chủ, Long Hoàng Bất Diệt Thể của ông chủ gặp phải đối thủ rồi…"
Sở Thiên bị những lời của A Mạt Kỳ làm cho ngứa ngáy, cảm thấy nghe tường thuật không khoái bằng việc xem trực tiếp, bèn lấy Lưỡi đao Phán Quyết ra rồi cũng thò đầu lên.
Ngay sau đó, Anh Cách Lạp Mỗ và Khách Thu Sa cũng chui lên theo.
"Chẹp chẹp, không hổ là Bào Uy Nhĩ! Một mình đánh mười lăm mà vẫn chiếm thế thượng phong!" Sở Thiên tán thưởng.
Ba Đế đang giận quá mất khôn, tuy Hồng Nguyệt Tử Sĩ không sợ chết, cũng không thể chết nhưng không có chút tác dụng nào với Bào Uy Nhĩ, chỉ có thể không ngừng bị đánh tan, không ngừng hồi sinh.
"Liều thôi! Hồng Nguyệt Tử Sĩ, giữ chắc lấy Bào Uy Nhĩ!" Ba Đế bỗng ném hết thủ hạ lên trước tạm thời ngăn chặn kích của Bào Uy Nhĩ, rồi hét: "Liên Thành, đưa nó cho ta!"