"Long Hoàng chết rồi?" Sở Thiên kinh ngạc, chỉ chỉ lá chắn băng tuyết, "Vừa rồi ta còn thấy hắn, giờ hắn đang đánh nhau với Anh Cách Lạp Mỗ bên trong đó!"
"Đó không phải Long Hoàng bệ hạ!" Phất La Đa khóc lóc, "Không tin ngài nhìn mắt hắn, mắt của bệ hạ màu hoàng kim, hắn…"
"Của hắn màu đen!" Sở Thiên trầm ngâm một lúc, "Cho ta biết A Cổ Lạp Sơn đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng may mồm miệng Phất La Đa cũng nhanh nhẹn, Sở Thiên rất nhanh đã hiểu được chân tướng sự việc.
Từ sau khi bị Sở Thiên pháo kích phải phong sơn, Nghị Hội tối cao của A Cổ Lạp Sơn bắt đầu lên án Long Hoàng. Đa số các trưởng lão đều tán đồng viẹc bãi miễn Long Hoàng, nhưng có một vấn đề, ai làm Long Hoàng mới?!
Nếu ở trái đất thì dựa vào chế độ Nghị Hội mà Cự Long tộc đặt ra hàng vạn năm nay, họ không cần hoàng đế, thực hiện dân chủ cũng được, nhưng, đây lại là Huyễn Thú đại lục! Huyễn Thú đại lục cường giả vi tôn! Long Hoàng ngoài việc được hưởng sự vinh quang vạn người sùng bái ra cũng gánh vác an nguy của Cự Long tộc!
Một khi tin tức Cự Long tộc không có Long Hoàng bị truyền ra ngoài, e là ngày hôm sau là có Ngũ Tư của thành Hoàng Kim đã đánh đến cửa rồi.
Vì thế A Cổ Lạp Sơn nhất thiết phải có một Long Hoàng cường mạnh. Nhưng giờ Long Hoàng phạm tội, còn nội tộc Cự Long lại không có Long Thần huyết mạch thuần chủng nào khác…
Vậy là các trưởng lão của Nghị Hội tối cao A Cổ Lạp Sơn chia thành hai phái. Một bên chủ trương ủng hộ Long Hoàng, bên kia thì nhất quyết bãi miễn.
Đúng lúc khi hai bên tranh đấu không thể hòa giải thì một tên trọc đầu tìm đến đòi Long Hoàng giao ra Lời nguyền Tử Thần. Nhưng vì Sở Thiên mà Long Hoàng đã coi Lời nguyền Tử Thần là mật bảo của Long tộc, không muốn giao ra, thế là chiến tranh nổ ra…
Thực lực của tên đầu trọc khiến A Cổ Lạp Sơn thất bại thảm hại. Đúng lúc A Cổ Lạp Sơn định giao ra Lời nguyền Tử Thần ra thì Bào Uy Nhĩ xuất hiện.
Lại một trận chiến nữa. A Cổ Lạp Sơn đáng thương suýt chút nữa thì bị san thành bình địa. Cuối cùng tên đầu trọc bị trúng một kích.
Nói đến đây, Phất La Đa thở dài, "Ài~ bọn ta tưởng rằng tên đầu trọc đó chết rồi, nhưng không ngờ mười mấy ngày trước hắn quay lại A Cổ Lạp Sơn… còn giết cả bệ hạ!"
Tim Sở Thiên bỗng đập thình thịch, nghĩ bụng: Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức bệ hạ. huynh đệ ta xin lỗi! Bệ hạ ở dưới địa ngục đừng oán ta!
Tại sao tên trọc đó dám quay lại A Cổ Lạp Sơn, nguyên nhân e là chỉ có Sở Thiên biết. Vì Sở đại thiếu gia đã đưa Bào Uy Nhĩ đến địa ngục mà! Không có đối thủ, tên trọc người ta đương nhiên việc gì cũng dám làm!
Phất La Đa nói tiếp: "Ta và mấy vị trưởng lão khác cùng chứng kiến Long Hoàng bệ hạ chết, nhưng không biết tên trọc làm gì trên người bệ hạ, khiến bệ hạ sống lại! Nhưng đã không còn là bệ hạ thực sự nữa! Bệ hạ quên hết mọi chuyện, thậm chí cả ta cũng không nhận ra nữa…"
Sở Thiên bừng tỉnh, chả trách mà Long Hoàng không nhận ra mình, thì ra là biến thành người khác rồi. "Thế tại sao các ngươi tấn công Cực địa băng nguyên?"
"Ta cũng đâu có muốn. Sau lần trước, nguyên khí của tộc bọn ta tổn thương nặng nề. Dù có thù với Hoàng Kim Long tộc cũng không thể chọn lúc này mà tuyên chiến!" Phất La Đa nhìn Hải Đế rồi nói, "Đây đều là lệnh của Long Hoàng giả, bất cứ ai dám kháng lệnh đều bị hắn và tên trọc giết!"
Nói rồi Phất La Đa dập đầu "Điện hạ, hãy nể tình huyết mạch Long Thần, cứu A Cổ Lạp Sơn!"
"Ngươi bảo ta phải cứu thế nào đây? Giờ bộ dạng ta ngươi cũng thấy rồi, đến mạng của mình cũng sắp không giữ được rồi!"
"Điện hạ, ta nhìn thấy rồi, đệ đệ Mặc Phỉ Đặc của ngài khá cân bằng với tên trọc, chỉ cần ngài gọi A Mạt Kỳ cùng Anh Cách Lạp Mỗ liên thủ, nhất định sẽ đánh bại được Long Hoàng giả!" Phất La Đa khẩn cầu Sở Thiên.
"Cái này… ta đã định bỏ trốn rồi!" Sở Thiên lại bắt đầu rồi, "Thực lực của tên trọc và Long Hoàng giả các ngươi cũng biết rồi, ta không muốn liều mạng với chúng!"
"Cũng được, chỉ cần điện hạ chịu giúp, A Cổ Lạp Sơn nguyện trả bất cứ giá nào!" Phất La Đa cắn môi.
"Thôi được, bản điện hạ cũng cố giúp ngươi một lần!" Sở Thiên nheo mắt, "Giờ còn bao nhiêu Cự Long nghe lời trưởng lão các ngươi?"
"Nếu Long Hoàng giả chết, ta có thể lệnh cho mọi Cự Long, nếu…"
"Nếu hắn không chết, đến một Cự Long các ngươi cũng không ra lệnh được, phải không?" Sở Thiên nhếch mép.
"Ông chủ, ta đến rồi!" trên chiến trường bỗng vang lên tiếng của A Mạt Kỳ.
Sở Thiên vui mừng, "Phất La Đa, ngươi đi bảo A Mạt Kỳ vào trong lá chắng băng tuyết giúp Anh Cách Lạp Mỗ!"
Phất La Đa chần chừ một chút rồi cùng mấy vị trưởng lão đi.
Sở Thiên thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hải Đế, cười: "Quốc mẫu, không sao rồi. Có Mặc Phỉ Đặc, Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ thì chúng ta thắng chắc!"
"Mong là như vậy!" Hải Đế ưu tư nói: "Nhưng ta cứ cảm giác có gì đó không đúng!"
Tiếng rồng gầm, tiếng ưng kêu đồng thời vang lên, lá chắn băng tuyết bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Không hay rồi, Thần Lực trong lá chắn quá mạnh, sắp nổ rồi!" Hải Đế kéo chạy đến phía chân núi băng.
Xoẹt xoẹt!!
Tấm lá chắn vỡ tan thành trăm nghìn mảnh bắn ra tứ phía, rồi "uỳnh" một tiếng, mọi thứ biến mất.
Lúc này quanh cảnh cả chiến trường xuất hiện trước mặt Sở Thiên.
Trên trời là các Long tộc đang tránh dư chấn của cuộc chiến đấu, khí tức mạnh mẽ khiến chúng đến dục vọng chiến đấu cũng không còn nữa. Trên mặt băng, Mặc Phỉ Đặc và tên trọc nhanh đến mức nhìn không rõ được hình dáng nữa. Long Hoàng giả và hai vị ma thú đánh đến kinh thiên động địa, sự tiêu tan của lá chắn băng tuyết lúc nãy cũng là do dư chấn của cuộc chiến gây ra.
Anh Cách Lạp Mỗ đã biến thành Hỗn Huyết Long, A Mạt Kỳ cũng mở rộng tám chiếc cánh ưng, cây kích của Chiến Thần không ngừng quay trên tay.
"Binh khí của Chiến Thần!" Sắc mặt Long Hoàng tối lại, tăng thêm vài phần "chăm sóc" cho A Mạt Kỳ.
Lúc ấy, tên trọc phát hiện lá chắn băng tuyết đã biến mất thì cười một cách cổ quái, rồi bỏ lại Mặc Phỉ Đặc, lao về núi băng. "Mạch Khẳng Tích, giao nó ra đây thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống!"
"Cát Nặc Tỷ Lợi, đối thủ của ngươi là ta!" Mặc Phỉ Đặc đuổi theo đằng sau.
"Cút ra, lão tử không có thời gian cho ngươi!" tên trọc Cát Nặc Tỷ Lợi liên tiếp xuất chiêu, tạm thời làm giảm tốc độ của Mặc Phỉ Đặc, rồi lại xông đến ngọn núi băng.
Hải Đế kêu lên kinh hãi, "Tất cả Hoàng Kim Long tộc hãy chặn người kia lại!"
Mấy con Hoàng Kim Long lao tới, nhưng tốc độ Cát Nặc Tỷ Lợi không hề thay đổi, trên người phát ra vài đường cong kỳ dị, lách qua được mọi Hoàng Kim Long, đồng thời khoảng cách với núi băng ngày càng gần.
Sở Thiên cũng thấy Mạch Khẳng Tích đang gặp nguy hiểm, nhìn qua tình hình ở chỗ Long Hoàng, rồi hét, "Anh Cách Lạp Mỗ, ngăn hắn lại!"
Anh Cách Lạp Mỗ để Long Hoàng lại cho A Mạt Kỳ rồi bay ra chặn Cát Nặc Tỷ Lợi.
Mặc Phỉ Đặc hét lớn, "Anh Cách Lạp Mỗ, tránh ra, ngươi không chặn được hắn đâu!"
Mặc Phỉ Đặc cảnh cáo đã quá muộn, Cát Nặc Tỷ Lợi không hề có ý vòng qua mà thu thanh đao răng cưa lại, thuận thế đẩy ra, "Lĩnh Vực, Hủy Diệt!"
"Lĩnh Vực, Phục Chế!" Anh Cách Lạp Mỗ cũng không chịu kém cạnh, chớp mắt, hai Lĩnh Vực màu đỏ rực đâm vào nhau.
Uỳnh!!
Anh Cách Lạp Mỗ rơi, tên trọc tiếp tục tiến lên.
Sở Thiên nheo mắt, hét: "A Mạt Kỳ, ngăn hắn lại! Mặc Phỉ Đặc, Long Hoàng giao cho ngươi!"
Hiện giờ duy chỉ có A Mạt Kỳ là có thể đuổi được Cát Nặc Tỷ Lợi.
A Mạt Kỳ nháy mắt đã đến trước mặt Cát Nặc Tỷ Lợi, có kinh nghiệm của Anh Cách Lạp Mỗ, A Mạt Kỳ không đối diện thẳng với tên trọc mà dùng kích Chiến Thần tấn công Cát Nặc Tỷ Lợi từ phía bên.
Và lúc ấy, Mặc Phỉ Đặc cũng đã tiếp chiến cùng Long Hoàng.
Trả giá với việc Anh Cách Lạp Mỗ bị trọng thương, cuối cùng thì cũng chặn được Cát Nặc Tỷ Lợi. Lúc này, A Mạt Kỳ đang miễn cưỡng chống trả lại sự tấn công của Cát Nặc Tỷ Lợi, còn Mặc Phỉ Đặc muốn giết Long Hoàng đã hơi yếu cũng cần một thời gian --- chiến cục, rơi vào sự cân bằng ngắn ngủi.
Sở Thiên không dám dùng Thần Lực, chỉ có thể dùng hai chân chạy thục mạng đến bên Anh Cách Lạp Mỗ để kiểm tra thương thế cho ma sủng.
"Ông chủ, đừng lãng phí Thần Lực cho ta!" Anh Cách Lạp Mỗ cuộn mình lại, thân thể dài hơn trăm mét có chút lệch lạc.
"Ông chủ ta đây không có Thần Lực cũng có thể cứu người!" truyện được lấy tại truyenggg.com
Vết thương của Anh Cách Lạp Mỗ vô cùng quái dị, vừa rồi hắn bị lửa tấn công, nhưng trên người hắn không phải vết lửa thiêu mà là một mảng thối rữa.
Sở Thiên cau mày, thấy Mặc Phỉ Đặc vẫn còn sức lực bèn hỏi, "Lĩnh Vực của tên trọc đấy có thuộc tính gì?"
"Cát Nặc Tỷ Lợi là Thần Hủy Diệt!" Mặc Phỉ Đặc vừa tăng cường tấn công Long Hoàng, vừa trả lời. "Lĩnh Vực Hủy Diệt của hắn làm tan rã trật tự nguyên tố. Trong Lĩnh Vực của hắn, Thần không thể tập hợp nguyên tố được! Cũng giống như lửa địa ngục của ta, là biến chủng cấp cao của Lĩnh Vực Hỏa hệ!"
Sở Thiên cố gắng lục lọi trong trí nhớ, sự giải thích của Mặc Phỉ Đặc nếu dịch sang thành kỹ thuật hiện đại thì chính là dùng nhiệt độ cao kích thích phân tử và nguyên tử dao động mạnh, từ đó thay đổi thuộc tính vật chất.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt cười. Vì dù biến thế nào thì cũng đều là vết thương do bỏng. Điều duy nhất không thể xác định là vết thương bỏng do Thần Lực liệu có chữa được bằng kỹ thuật trị liệu thú y không?
"Khốn kiếp, liều vậy!"
Sở đại thiếu gia đánh bạc thành tính, dường như qua lại bộ dạng hồi đầu đến Huyễn Thú đại lục. Lấy ra bình chữa bỏng trong nhẫn không gian bôi lên người Anh Cách Lạp Mỗ, "Thế nào? Có hiệu quả không?"
Một lúc sau, Anh Cách Lạp Mỗ lắc đầu, "Có tác dụng, nhưng tốc độ rất chậm!"
Có tác dụng là được rồi! Sở Thiên có thêm chút tự tin.
May mà Sở Thiên hay nghĩ cẩn tắc vô áy náy, nên luôn chuẩn bị đủ thứ trên người. Hắn lại lấy ra vài cái tổ ong đen, nhét vào miệng Anh Cách Lạp Mỗ, "Dùng Thần Lực cắn vụn ra, đừng nuốt!"
Nhai vài cái, Anh Cách Lạp Mỗ nôn ra một đống chất bầy nhầy đen xì.
Sở Thiên cũng không sợ bẩn, tiếp tục thoa thuốc lên vết thương, rồi bắt đầu đợi…
Một phút, vết thương thu nhỏ lại. Hai phút, vết thương dần liền. Ba phút, vết thương lành!
"Khốn kiếp, ông chủ thật là giỏi!" Anh Cách Lạp Mỗ vốn nho nhã cũng không kìm được mà chửi thề một câu, "Chết tiệt, thuật Thượng cổ Tế Tự đến vết thương do Thần Lực gây ra cũng chữa được!"
Sở Thiên cười hăng hắc, miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói cửa miệng của Tiểu Hùng Miêu, "Phát tài, phát tài rồi!"