Phí Xá Nhĩ và Sơn Dương Hồ cả hai trốn dưới đầm thương lượng với nhau, cả hai bọn họ đều có khả năng che dấu khí tức, ngay cả A Mạt Kỳ đạt đến mức thần lực tầng thứ ba cũng không thể phát hiện ra, thế nhưng....
Linh hồn có thể dấu được không?
Phiêu phiêu đãng đãng, linh hồn của Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc theo dõi hai người bọn họ.
Cả hai vẫn tìm thân thể Hắc Ám thần tộc, buổi sáng nửa tháng trước còn cảm nhận thấy vài thứ có thể coi là có linh hồn, tập trung tại A Cổ Lạp Sơn, thế rồi bọn họ cũng theo đến.
"Cát Nặc Bỉ Lợi, hai tên tiểu tử này khá lắm!" Mạt Khắc tỷ mỷ quan sát hai người, linh hồn chợt lóe lên lóe lên, "Con dê đó tuy chỉ có tầng một đỉnh phong, nhưng lĩnh vực Nguyệt Thuộc rất đặc biệt ; ngoài ra con Huyễn Hồ chín đuôi kia tuy là mới biết vận dụng thần lực, nhưng lĩnh vực tạo tinh thần huyễn ảnh của nó rất hợp với ta."
"Mới tầng thứ nhất thôi ư!" Cát Nặc Bỉ Lợi rất không hài lòng, "Bảo một Cao Vị Thần như ta đi dùng thân thể của một ma thú, điều này cũng...."
"Có thần lực tầng thứ nhất đã là rất tốt rồi" Mạt Khắc bất đắc dĩ nói: "Đừng quên, hiện tại chúng ta chỉ là hai linh hồn, không có thần thể khỏe mạnh phụ trợ, ta chỉ có thể kiếm cho chúng ta thân thể loại này thôi!"
"Hay là mấy thân thể ở Bố Lôi Trạch cũng được mà!" Cát Nặc Bỉ Lợi vẫn lưu luyến không quên người nhà Sở Thiên, "Đặc biệt là đứa trẻ vẫn chưa sinh ra kia, ta đánh cược là sau khi nó được sinh ra, thân thể còn tốt hơn của ta trước đây!"
"Ngươi muốn thân thể của đứa trẻ kia cũng được thôi, nhưng ngươi có thể đợi mười mấy năm không?"
Mạt Khắc giận dữ gõ cho Cát Nặc Bỉ Lợi mấy cái, "Phải biết là, một đứa con của thần tộc, chỉ có thể đợi đến sau khi trưởng thành mới ngừng tăng trưởng, mới có thể dung hợp hoàn toàn nguyên tố thiên địa, muốn ở trên thân thể của nó, ít nhất ngươi cũng phải đợi mười lăm mười sáu năm, hơn nữa với sức mạnh thần lực của nó, chỉ dùng thân thể của Cao Vị Thần thì ta mới có thể chiếm được thân thể của nó!"
"Thân thể tốt như vậy, đừng tiếc nuối nữa..." Cát Nặc Bỉ Lợi lưỡng lự nói: "Nếu không, chúng ta cứ cướp đứa trẻ đó đi đã, rồi từ từ nghĩ cách sau!"
"Cướp thế nào? Đừng quên, nó có A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ bảo vệ!"
Nhắc đến Sở Thiên và hai ma sủng không có gì, nhưng tiếp sau đó Mạt Khắc đã thấy run rồi. "Còn có hậu duệ của người đó nữa!"
"Hậu duệ, đó cũng chỉ là hậu duệ!" Cát Nặc Bỉ Lợi hưng phấn run lên, "Tên đó đã mất tăm tích rất lâu rồi, không chừng có thể đã chết rồi, chỉ cần chúng ta nắm bắt tốt cơ hội, không chừng thực sự có thể cướp được thân thể của đứa bé đó!"
"Nói sau đi! Bây giờ hai thân thể này ngươi có muốn hay không?"
Cát Nặc Bỉ Lợi gật đầu mạnh, "Ta muốn!"
Sắc trời đột nhiên tối om, trận cuồng phong nổi lên, lộ ra vẻ kỳ dị.
"Linh hồn chuyển di!" Mạt Khắc khẽ quát một tiếng, trong chớp mắt linh hồn của hắn biến thành một tia sáng, biến mất trên thân thể của Phí Xá Nhĩ,
......
Sơn Dương Hồ đang quan sát A Cổ Lạp Sơn, đột nhiên phát hiện thấy Phí Xá Nhĩ trở lên rất kỳ quái, thân thể lão hồ li chầm chậm dài ra vài lần, sau đó bắt đầu cứng nhắc hoạt động tay chân.
"Phí Xá Nhĩ đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"À, ta không sao", tiếng nói của Phí Xá Nhĩ hơi khàn khàn, nhưng thân thể của hắn cũng càng ngày càng linh hoạt hơn, "Có lẽ là do có tuổi rồi, thân thể không khỏe nữa rồi!"
"Có tuổi rồi? Ha ha, đại ca ngươi mới hơn một vạn tuổi thôi, ít nhất vẫn còn có thể sống mấy vạn năm nưa!"
"Thật không?" Phí Xá Nhĩ vui mừng cười, sau đó cười ngốc nghếch, chỉ về phía sau Sơn Dương Hồ run lên, "Cẩn thận!"
"Sao?" Sơn Dương Hồ quay đầu về phía sau.
Lúc này, nụ cười của Phí Xá Nhĩ trở nên quỷ dị, "Linh hồn chuyển di!"
Sơn Dương Hồ ngã, sau đó chầm chậm nhổm dậy, oán trách: "Mạt Khắc, thân thể này kỳ lạ quá, bước đi cũng không vững chãi!"
"Thích ứng một thời gian là được thôi!" Mạt Khắc kiểm tra thân thể mới của mình, cười nói: "Mau chuyển thần lực, kiểm tra xem lĩnh vực Nguyệt thuộc của Sơn Dường Hồ!"
Cát Nặc Bỉ Lợi nghe lời làm theo. Sau đó cười lớn: "Ha ha, thân thể này không thể coi là tồi được, lĩnh vực của hắn nhiên không có khí tức, Mạt Khắc, với thân thể này ta có thể đến bất cứ nơi nào! Thấy sao? Đi Bố Lôi Trạch thử xem vận may, nếu thực sự có thể cướp thân thể đứa bé đó..."
"Lĩnh vực cơ thể của ta là huyễn cảnh, rất hợp với khả năng của ta, có thể tránh được sự dò xét của Cao Vị Thần!" Mạt Khắc cũng hơi bị lay chuyển rồi, "hiện tại Phất Nạp Địch Nặc, A Mạt Kỳ đều ở A Cổ Lạp Sơn, trên Bố Lôi Trạch chỉ có mình Hạ Vị Thần Anh Cách Lạp Mỗ thôi! Nếu như ta may mắn, không chừng có thể bắt cóc được thằng bé đó!"
"Được rồi!" Cát Nặc Bỉ Lợi cười lớn: "Ta là tình nhân của nữ thần Vận Mệnh, chẳng lẽ lại không may mắn được sao?"
"Chuyện năm đó ngươi đừng nhắc đến nữa! Đi thôi, chúng ta đến Bố Lôi Trạch!"
Hai tên hồn thần thân thú đã lên đường, nửa tháng sau tặng thêm cho Bố Lôi Trạch một chút biến động, nhưng, có hai chuyện bọn chúng vẫn không hề biết.
Chuyện thứ nhất, hiện tại Sắt Lâm Na không ở Bố Lôi Trạch, nàng được Anh Cách Lạp Mỗ bảo vệ đã đến thành Bàng Bối chuẩn bị sinh con rồi. Bố Lôi Trạch chỉ còn lại Kim Cương bế quan tu luyện, một cường giả không bình thường chút nào.
Chuyện thứ hai, linh hồn rời đi không có nghĩa là linh hồn đã mất, Phí Xá Nhĩ và linh hồn Sơn Dương đã rời đi, với Mạt Khắc chỉ nhỏ yếu không đáng quan tâm, vì thế cho rằng để chúng tự sinh tự diệt.
Lúc này, hai cô hồn đang phiêu dật ở thông đạo địa ngục, chuẩn bị vào địa ngục rồi.
Cửa thông đạo của địa ngục, một trận huyết chiến vừa mới kết thúc, một bóng đen người chiến thắng chặn họ lại, " Này! Phía sau có linh hồn cấp thần binh vào địa ngục... Không sai, ta sẽ có thêm hai thân vương rồi, xem ra những cường giả do con người sinh ra cũng không hề ít!"
Nói rồi, linh hồn của Phí Xá Nhĩ và Sơn Dương bị hắn thu vào trong chiếc hộp phía sau, "Ha ha, Địch Á Lạc cai quản địa ngục đã bao nhiêu năm như vậy, lại không biết dùng những vong hồn cường giả bị giết trên trần gian có thể bổ sung thực lực, đúng là đồ ngu!"
Bóng đen chậm rãi đi về một hướng khác của thông đạo, nơi đó... là đại lục Huyễn Thú!
"Các ngươi trấn thủ tại đây, không được để Địch Á Lạc giành lại! Ngoài ra nói với mấy tên đó, nói là ta đã đoạt được thông đạo nhân gian đầu tiên! Hiện tại đến nhân gian tham quan một chút!"
"Chủ nhân. Ngài chẳng phải nói là vong hồn của cường giả nhân gian yếu quá, không đáng để đến nhân gian phát triển ư? Hóa ra đằng sau của bóng đen, vẫn còn có mấy trăm vong linh thân vệ nữa.
Bóng đen ngừng lại, cười nói: "Giờ thì khác rồi, ta vừa mới đoạt được thông đạo nhân gian, bèn phát hiện ra hai tên cũng không đến nỗi nào, linh hồn, nếu không phải là trùng hợp thì những cường giả cấp độ thần rất nhiều, ta cần những linh hồn của bọn chúng!"
Cường giả cấp độ ma thú cấp chín rất nhiều! Ha ha, một hiểu lầm không tốt đẹp cho lắm đã xuất hiện rồi!
"Miện hạ, khi nào người trở về?"
"Nếu ta không tìm được linh hồn có lực lượng lớn mạnh thì một tháng sau ta sẽ quay trở về!"
Nói xong, hắn xuyên qua thông đạo địa ngục, đến trần gian...
.............
Thông đạo địa ngục vừa khép lại, Mặc Phỉ Đặc huyết tinh lại bắt đầu chém giết.
Chiến tranh địa ngục giờ đã biến thành tranh chấp thông đạo địa ngục rồi, bởi vì có cường giả tuy có thể xé rách không gian nhưng pháp tắc không gian Sáng Thế Thần thì không thể coi thường được, cũng giống như dùng vong linh cấm chú ra vào địa ngục trần gian, cách di chuyển của nó hoàn toàn là tùy cơ, có thể bị đưa đến bất kỳ một nơi nào, thậm chí là đến một không gian khác! Vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không có ai đi con đường đó cả.
Phương pháp di chuyển xác định đích đến duy nhất, là lợi dụng thông đạo trong tay Địch Á Lạc, nhưng những thông đạo này hiện đang bị Địch Á Lạc giấu kỹ.
Chém giết xong, Mặc Phỉ Đặc không có cảm giác khoái trá như trước đây nữa.
"Mặc Vương, các anh em thương vong nặng quá, xin ngài yêu cầu Địch Á Lạc tăng thêm quân... Á? Ngài làm sao vậy?"
"Hắn đã dùng thông đạo địa ngục đến nhân gian rồi!" Mặc Phỉ Đặc cười nhạt, xé nát tên tù binh vừa tiết lộ hành tung chủ nhân mình, nói: "Thật trùng hợp. Nhị ca và ta không thể rời nhau, đại ca bị thương nặng, địa ngục bỗng chốc không ai có thể ngăn được hắn!"
"Mặc Vương, nhân gian không phải là địa bàn của chúng ta, hay là đừng quan tâm đến nó nữa!"
"Đúng, nhân gian không có liên quan đến chúng ta! Ha ha!" Kiểu cười của Mặc Phỉ Đặc vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng hắn không hề có chút hả hê với nhân gian, mà là cười tương lai sau này của tên đó.
"Hắn sẽ ở lại nhân gian một tháng sao?" Hừ, Bào Uy Nhĩ tuy vẫn ở địa ngục nhưng Thí Thần Thất Hải Thú của nàng ta rất lâu không hoạt động rồi! Nếu như lão gia hỏa ở Biển Cấm có thể phá đảo xuất thủ, vậy thì sau một tháng nữa câu chuyện càng thú vị hơn rồi!"
.......
Nhất thời, gần như tất cả mọi chuyện đều bắt đầu biến chuyển, không chỉ thế mọi chuyện đều xảy ra vào một ngày một tháng sau đó.
Mà Sở Thiên lúc này lại đang cười không khép nổi miệng, tuy là đương kim hoàng đế phiền phức, nhưng cảm giác được hàng vạn Cự Long lạy chầu thật sảng khoái.
Sau khi đại kễ đăng quang kéo dài một ngày đã kết thúc, nhưng Sở Thiên không hề nghỉ ngơi, mà cho triệu tất cả các trưởng lão khai hội tại long hoàng cung, chỉ có Anh Cách Lạp Mỗ không có mặt, vì vậy vị trị của hắn tạm thời do A Mạt Kỳ ngồi thay.
"Long Thần tại thượng!" Sở Thiên đổi sang trang phục của Long Hoàng, đó là một bộ hoàng bào rộng kết hợp giữa nhuyễn giáp với nhau, cổ tay rộng thùng thình, nhưng phần ngực và những chỗ quan trọng đều là giáp phiến bó sát, nhìn có vẻ rất đẹp nhưng không vướng víu khi chiến đấu, "Hiện tại, Bổn Hoàng ta sẽ truyền mệnh lệnh đầu tiên!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
"Bệ hạ!"
Phất La Đa khéo léo nói: "Theo quy định, mệnh lệnh của người phải giao cho hội nghị trước đó đã, các trưởng lão sẽ xét duyệt, sau đó mới có thể ban bố tới tất cả Cự Long!"
Sớm muộn gì cũng hủy bỏ Viện Trưởng Lão! Tuy không bằng lòng, nhưng vì để có thể thống trị được tất cả Cự Long, Sở Thiên chỉ vuốt nhẹ quyền trượng Long Hoàng rồi cười nói: "Vậy được, các ngươi thẩm hạch đi, mệnh lệnh đầu tiên của ta là ngày mai đi tế bái lăng mộ tiên hoàng!"
"Điều này không cần thẩm hạch, toàn bộ chúng ta đồng ý!"
Tân Long Hoàng đi tế bài tiên hoàng, mệnh lệnh này thấu tình đạt lý, không có bất kỳ vấn đề gì, vì vậy Phất La Đa hầu như rất vui vẻ bằng lòng, hơn nữa còn cho rằng Sở Thiên là một vị hoàng đế tốt biết tôn trọng truyền thống Hoàng Long tộc.
Chỉ có A Mạt Kỳ biết, mục đích của Sở đại thiếu gia là đi trộm mộ!
"Vậy mọi người hãy chuẩn bị đi!" Sở Thiên nheo mắt, hỏi ra mục đích cuối cùng của mình: "Còn nữa, lăng mộ của tiên hoàng rốt cuộc ở đâu? Tại sao ta lại chưa từng nghe qua?"
"Lăng mộ của tiên hoàng là tuyệt mất nhất của A Cổ Lạp Sơn, chỉ có bốn người được biết — Long Hoàng và Thái Tử, đại trưởng lão và người kế thừa của ông ấy!" Phất Lạp Địch Nặc nhìn một lượt tất cả mọi người trong cung cười nói: "Hay là ngày mai ngươi đi cùng ta!"
Thảo nào Lạp Hi Đức không nói cho mình, Sở Thiên chợt nghĩ, thực ra nghĩ kỹ một chút thì trên trái đất làm gì có vị hoàng đế nào lại không giữ bí mật lăng mộ của mình chứ? Nổi tiếng nhất là Doanh Chính tiên sinh Tần Thủy Hoàng.
"Được, ngày mai ta sẽ cùng ngài đi bái tế tiên tổ!" Sở Thiên thần sắc nghiêm nghị, nhưng ngón tay lại tự giác làm mấy động tác phẫu thuật, động tác giải phẫu thi thể....