"Bóp chết hắn! Bóp chết hắn!"
Ở một góc sau tường của chính môn tẩm cung, Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc đang gào thét điên cuồng trong lòng, hai người đã ẩn tàng thân hình, che giấu khí tức, đang theo dõi một vở kịch hay.
Hai Hắc Ám thần tộc này cũng không còn cách nào khác, dựa vào thực lực của họ, tuy có thể tránh được tai mắt của A Mạt Kỳ, nhưng lại không có cách nào to gan lớn mật chui vào sản phòng bị Khách Thu Toa bao bọc, cho nên chỉ có thể ngồi ở một góc tối chờ đợi cơ hội.
Chu Lệ Á đang dùng cơ thể của Đức Khố Lạp, đang bóp chặt cổ Sở Thiên, hai chiếc răng nanh nhe ra khóe miệng cơ hồ muốn nhỏ máu, "Gọi ma sủng của ngươi cút ngay, giao Chu Lệ Á ra đây!"
Sở Thiên chỉ cảm thấy móng tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ, cảm thấy bản thân như không thở được. "Ta… Ta không nói được… Mệnh lệnh!"
"Thả ông chủ ra!"
Một trường kích dài màu đỏ đang kề trên cổ của Chu Lệ Á, thì ra là A Mạt Kỳ đã tới.
Tuy rằng không phát hiện ra Thần Âm Mưu và Thần Hủy Diệt, nhưng Chu Lệ Á thì không thể nào trốn khỏi mắt của A Mạt Kỳ, dù gì Chu Lệ Á cũng chẳng qua chỉ là hạ vị thần, thứ dùng cũng chỉ là thân thể của Khố Đức Lạp đã mất đi một nửa mạng sống.
"Ngươi chính là A Mạt Kỳ? Khà khà! Không tồi, ta lại không phát hiện ngươi ở sau lưng ta."Chu Lệ Á cười, tay lại dùng thêm sức. "Ta biết ngươi rất nhanh, có muốn cược một lần? Nhìn xem là ngươi giết ông chủ ngươi trước, hay là ngươi chém đứt đầu ta trước không?"
Sở Thiên tức giận vô cùng, bị người coi thành con tin, chuyện này mới là lần đầu tiên của hắn.
A Mạt Kỳ tuy rằng rất có lòng tin với tốc độ của mình, nhưng hắn cũng không dám lấy tính mạng của Sở Thiên đi đặt cược, đem ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Thiên.
Cảm giác thấy móng sắc của Chu Lệ Á càng lúc càng chặt, ánh mắt của Sở Thiên chợt đảo loạn, nhìn chằm chằm phía trên, rồi lại nhìn xuống, rõ ràng không lo lắng.
"Ngươi nhìn loạn lên cái gì!" Chu Lệ Á cảm thấy không ổn, nhưng Chiến Thần Kích trên cổ khiến ả không dám tùy ý vọng động.
Sở Thiên giãy dụa mở miệng, thị ý mình không thể nói ra lời. Thế nhưng, ánh mắt hắn lại liếc về hướng hoa viên, còn có một lão háo sắc mạnh đến biến thái, hơn nữa dường như còn có thể dùng kim tệ và mỹ nữ mua chuộc.
Lúc này, tất cả ma sủng trấn thủ ở các nơi khác cũng phát hiện điều không ổn, dồn dập lao đến.
A Mạt Kỳ quát lớn: "Đều đứng nguyên tại chỗ! Chỗ này giao cho ta!" Dứt lời, hắn nhìn Chu Lệ Á hừ nhạt, sau đó nói một cách kỳ quặc khó hiểu: "Một nghìn vạn kim tệ, đủ để mua một trăm mỹ nữ Tinh Linh!"
"Ngươi nói cái gì?" Chu Lệ Á không ngờ ở lúc này, hắn còn có tâm trạng bàn giá cả của mỹ nữ Tinh Linh.
Đáng tiếc, lời của A Mạt Kỳ không phải là nói với ả.
"Hừ! Vì mỹ nữ Tinh Linh, lão đầu tử phá lệ!"
Một thân ảnh khô gầy hèn mọn, bật tường mạnh mẽ lao tới.
Phốc!
Tay Chu Lệ Á buông lỏng ra, Sở Thiên ngã xuống đất, sau đó được A Mạt Kỳ dìu sang một bên, có điều Sở đại thiếu gia miệng vẫn hét lớn, "Ngài yên tâm, ngài cứu ta một mạng, sau này kim tệ của Bố Lôi Trạch tùy ngài dùng!"
Nhìn bộ dạng sợ hãi của Chu Lệ Á, Sở Thiên lập tức xác định thân phận của lão háo sắc này không hề đơn giản, cho nên không tiếc sức lực lôi kéo hắn, "Còn nữa, thiếu chủ gia tộc Phan Mạt tư chuyên buôn bán lậu nô lệ, là huynh đệ kết bái của ta, sau này ngài mua mỹ nữ Tinh Linh sẽ được giảm hai mươi phần trăm!"
"Thật không? Hai mươi phần trăm! Vậy thì quyết định vậy đi! Hắc hắc!" Ánh mắt lão đầu tử La Đức Mạn lóe ra những tia sáng xanh biếc.
Đừng hiểu lầm, ánh sáng màu xanh này không phải nói khoa trương, cũng không phải là ánh mắt háo sắc, mà là ánh sáng chói mắt của thần lực tầng thứ ba.
"Khà! Tiểu mỹ nữ hung dữ nóng nảy quá! Cùng gia gia đi về nghiên cứu cấu tạo cơ thể không?" Lão đầu bước đến trước Chu Lệ Á, tay còn lả lướt trên cằm của Chu Lệ Á.
"Thật buồn nôn!" Sở Thiên và A Mạt Kỳ đồng thời quay đầu đi, phải biết rằng, cơ thể mà Chu Lệ Á tà ác hiện đang dùng, chính là cơ thể của Khố Đức Lạp, hoặc nói là, hai lão đầu tử này đang ve vãn trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên cảm thấy buồn nôn, La Đức Mạn vẫn ở trong bộ dạng lão háo sắc, nhưng Chu Lệ Á lại run rẩy cả người, cười bồi tội, "Ha ha, ngài sao lại tới đây? Ai da, ngài đã lớn tuổi rồi, đáng lẽ phải ở nhà hưởng phúc mới đúng."
"Bọn tiểu bối không dùng được, lão đầu tử chỉ có thể tự mình động thủ thôi!" La Đức Mạn ánh mắt mê đắm dò xét Chu Lệ Á, cười dâm đãng nói: "Ngươi muốn tự mình đi về, hay là để ta bắt ngươi quay về?"
Chu Lệ Á sắc mặt tái nhợt, từng bước thoái lui, "Ta không trở về! La Đức Mạn gia gia, ngài tha cho ta đi, ta chỉ muốn đòi lại cơ thể của mình!"
Sở Thiên chữa trị hết vết thương, dưới sự bảo vệ của A Mạt Kỳ bước lên phía trước, cười nói: "Lão nhân gia ngài đừng bao giờ bị trúng kế, thủ đoạn của con nha đầu này rất độc địa!"
"Ta biết, ta biết!" La Đức Mạn gật đầu liên tục, sau đó khuôn mặt nghiêm chỉnh hiếm hoi khẽ thở dài, "Vốn lẽ Tiểu Đức Tử (Đức Khố Lạp) còn có một tia hi vọng sống, nhưng lại bị tôn nữ bất hiếu của hắn cướp đi thân thể, ài, lão đầu tử ta cũng không còn cách nào…"
"Tiểu Đức Tử? Đức Khố Lạp?" Sở Thiên nheo mắt cười cười, dám gọi Đức Khố Lạp là Tiểu Đức Tử, bối phận của lão già này ít nhất cũng là cấp bậc thượng cổ, "Không sai, loại người mà chính gia gia ruột của mình cũng hạ thủ, thật đúng là hạng người lòng lang dạ sói! Đáng giết!"
Để vợ của mình không có hậu hoạn sau này, Sở Thiên xúi giục La Đức Mạn, "Ngài sao vẫn chưa ra tay? Ta đang đợi mời ngài uống rượu đây!"
"Tiểu tử, ngươi cũng độc địa lắm! Lại muốn để một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy chết trong tay ta! Chậc chậc!" La Đức Mạn nhíu mày, vuốt râu trừng mắt giáo huấn: "Phán quyết sinh tử của chúng thần, chỉ có Tư Đặc Ân Thần Hoàng mới đủ tư cách, tên giả mạo như ngươi không được đâu!"
"Hắc hắc, ngài sao lại biết ta là giả mạo? Ta và Thần Hoàng lão nhân gia trông rất giống nhau mà."
"Ngốc thật! Chỉ dựa vào khí thế là đủ biết rồi, ngươi cũng chỉ là hậu duệ Long Thần có chút huyết mạch chính thống mà thôi! Còn muốn lừa lão nhân gia ta sao?" Nói rồi, La Đức Mạn đắc ý ngước đầu dậy, vuốt râu của mình.
Giáo huấn xong Sở Thiên, La Đức Mạn lại nhìn Chu Lệ Á cười dâm đãng, hắc hắc, sao ngươi lại chạy trốn? Lẽ nào là bị phong thái của lão đầu tử ta hấp dẫn, muốn lấy thân trao tặng!"
Chu Lệ Á cười gượng nói: "Có ngài ở đây, ta còn trốn được sao? Chỉ xin ngài đừng giết ta, ta cam tâm tình nguyện về Biển Cấm chịu phạt!"
"Ngài đến từ Biển Cấm?" Sở Thiên vô thức lui về sau một bước, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho A Mạt Kỳ chuẩn bị chạy trốn, "Ngài và Bào Uy Nhĩ bệ hạ xưng hô thế nào?"
"Xưng hô thế nào? Bào Uy Nhĩ là Thất Hải Chi Vương, lão đầu tử đương nhiên phải gọi nàng là bệ hạ rồi!"
La Đức Mạn tặc lưỡi, gãi gãi đầu, "Nhưng nha đầu đó cũng phải gọi ta là thúc thúc!"
Thúc thúc của Bào Uy Nhĩ! Sở Thiên ngay lập tức giống như Chu Lệ Á, từ bỏ ý định bỏ trốn, chỉ có thể cười gượng khô khan nói: "Hắc! Ngài, không phải đến mời ta đi làm khách chứ? Hắc hắc!"
"Ta mời ngươi làm gì? Ngươi lại không phải là mỹ nữ! Đứng bên cạnh đợi đi!"
"Vậy được, ta lập tức rời khỏi đây, ngài cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi!" Dứt lời, Sở Thiên kéo A Mạt Kỳ rời khỏi đó.
"Chờ một chút, ngươi có thể đi! Nhưng tiểu tử này phải ở lại, lão đầu tử có lời này muốn nói với hắn!" La Đức Mạn chỉ vào A Mạt Kỳ.
"Có chuyện gì thì nói đi! Ta còn phải bảo vệ ông chủ!" A Mạt Kỳ không hề cung kính với hắn.
"Thối! Tính tình thối hoắc! Giống hệt với Chiến Thần Mã Nhĩ Tư năm xưa!" La Đức Mạn trề môi, hất cằm chỉ vào Chiến Thần Kích trong tay A Mạt Kỳ, "Đừng nói lão đầu tử không nói cho ngươi biết. Thứ này không phải là thứ ngươi có thể dùng đâu, nếu không muốn tăng thêm phiền phức cho ông chủ ngươi thì mau mau giấu nó đi!"
A Mạt Kỳ giơ Chiến Thần Kích lên. "Hừ! Ta cứ cầm nó thì thế nào!"
"Cầm nó thì cứ chờ chết đi!" La Đức Mạn nói rồi bỏ qua A Mạt Kỳ, quay đầu nhìn về cửa sau quát: "Hai tên tiểu tử kia, các ngươi mau ra đây! Để lão đầu tử xem xem linh hồn trong thân thể các ngươi rốt cuộc là ai!"
"Ta đánh cược, chúng ta chắc chắn đã bị phát hiện rồi!" Cát Nặc Bỉ Lợi đứng lên, có điều lại ấn Mạt Khắc đang vừa muốn đứng dậy xuống. "La Đức Mạn thừa tướng, không cần phải đoán nữa, ta là Cát Nặc Bỉ Lợi! hiện tại chỉ còn lại thần lực tầng thứ ba, muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
"Thần tượng a! Thì ra là ngươi!" Ánh mắt La Đức Mạn nhìn Cát Nặc Bỉ Lợi, lại vẫn cuồng nhiệt như lúc nhìn Chu Lệ Á, tay chân vung loạn vui sướng nói: "Cuối cùng cũng gặp được thần tượng rồi, Hắc Ám thần duy nhất năm đó đã thành công dụ dỗ được mỹ nữ của Quang Minh thần tộc, Cát Nặc Bỉ Lợi miện hạ, ngươi phải truyền thụ tuyệt kỹ tán gái lại cho ta a!"
"Lão bất tử nhà ngươi, cái gì mà dụ dỗ! Ta và Mã Ny…"
"Không cần giải thích gì cả, ta hiểu mà! Ồ?" La Đức Mạn nhìn xung quanh dò xét, "Trong truyền thuyết, Vận Mệnh nữ thần Mã Ny, nhan sắc chỉ đứng sau Nguyệt Thần và cháu gái của ta, nàng đang ở đâu? Nghe nói năm đó hai ngươi nhân lúc chúng thần đại chiến đã bỏ trốn rồi, sao không nhìn thấy nàng ta?"
"Chuyện này không cần ngươi lo? Lão rùa háo sắc!" Cát Nặc Bỉ Lợi chỉ vào La Đức Mạn giận dữ quát: "Nếu như ngươi dám có chủ ý gì với Mã Ny, lão tử sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Ồ, ta hiểu mà, nếu như Mã Ny không có ở đây! Vậy thì người bên cạnh ngươi chắc chắn là Thần Âm Mưu Mạt Khắc rồi!"
"Làm sao ngươi biết được?"
"Ngốc thật!" Mạt Khắc cũng hết cách đứng dậy, "Cả thần tộc này ngoài đại tẩu Mã Ny ra, ta và ngươi có quan hệ tốt nhất! Vừa rồi lão bất tử cố ý nhắc đến đại tẩu, chính là đang để ngươi nói ra!"
"Mẹ nó! La Đức Mạn ngươi dám chơi xỏ lão tử!" Cát Nặc Bỉ Lợi giận đùng đùng lao lên. Nhưng lại bị Mạt Khắc kéo lại, "Bỏ đi, bị lão bất tử này chơi xỏ không mất mặt, ai bảo trước lúc Thần Âm Mưu ta ra đời, người ta đã là thừa tướng của Hải tộc rồi."
"Ta khinh! Thừa tướng cái gì? Trong đầu hắn chỉ biết có mỹ nữ, nếu không năm xưa…"
Mạt Khắc vội lấy tay che mồm của Cát Nặc Bỉ Lợi, thấp giọng quát: "Lão bất tử này tuy không thông minh, nhưng chắc chắn là lợi hại hơn chúng ta! Ngươi dám nhắc tới chuyện đó, muốn tìm cái chết à!"
Két!
La Đức Mạn thực lực như thế nào, đương nhiên đã nghe thấy nhưng lời mà hai người nói, sau đó nghiến răng ken két phát ra cả âm thanh.
Mạt Khắc thấy tình thế không hay, lập tức mỉm cười chuyển đề tài. "Không giấu gì thừa tướng, thân thể hiện tại của hai chúng ta đều có lĩnh vực đặc thù, còn có bảo bối che giấu khí tức, ngài làm sao có thể phát hiện ra chúng ta? Lẽ nào ngài…"
"Ngươi đoán đúng rồi!" Sắc mặt của La Đức Mạn đã khá hơn đôi chút, "Sau đại chiến chúng thần, lão đầu tử ta đã bế quan tu luyện một vạn năm, lại thăng cấp rồi!" Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com
Xoẹt! Xoẹt!
La Đức Mạn đột nhiên hít vào vài hơi, chưa đầy vài giây sau, A Mạt Kỳ cũng bất giác hít vào, sau đó cau mày nói: "Ông chủ, đây là mùi vị gì? Thối quá!?"
"Ngươi cũng ngửi thấy sao?" La Đức Mạn ngạc nhiên nhìn A Mạt Kỳ, sau đó thu lại bộ dạng lão háo sắc, nghiêm mặt nói: "Đây chính là người mà ta đợi đêm nay, Hắc Ám thần tộc, Cao Vị Thần - Thần Rủi Ro Phổ Lan Đa!"