Dị Giới Thú Y

Chương 380

Vốn dĩ Sở Thiên không hề nghi ngờ về tòa tháp cao chọc trời này, bởi vì Mạt Khắc đã nói, tòa tháp này đã tồn tại từ vạn năm trước đây, lúc đó chúng thần vẫn tồn tại, nếu như cái gọi là đệ nhất thần lực đại lục ở trong tháp, vậy chắc chắn là sớm đã bị phát hiện rồi.

Nhưng hiện tại Sở Thiên không thể không nghi ngờ tòa tháp này, nguyên nhân không bởi cái gì khác, tòa tháp có thể khiến cho Lưỡi đao Phán Quyết có phản ứng, lại liên tưởng đến trận quyết đấu xảy ra ở đây, nơi hạ lạc của đệ nhất thần lực đại lục ít nhiều cũng liên quan tới Tư Đặc Ân.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên thu bước chân đang định rời đi lại, giả vờ như đang thưởng ngoạn ngọn tháp, vừa ngẩng nhìn vừa nói với Thác Mã Tư: "Công tước đại nhân, nếu như xây dựng một trang viên không khác chút nào với ở đây, vậy thì tòa tháp này chắc chắn cũng không thể bỏ sót. A Mạt Kỳ, ngươi hãy xem kỹ tòa tháp này!"

A Mạt Kỳ không hề phát hiện điểm khác lạ của tòa tháp, nghe thấy Sở Thiên căn dặn, chỉ chấp hành xem xét trên dưới, sau đó dùng linh giác cảm ứng. "Ông chủ, ta đã nhớ hình dạng của tòa tháp rồi, sau khi về nhất định sẽ xây được một cái tháp giống như vậy."

Thác Mã Tư đang ở bên cạnh, Sở Thiên cũng không tiện ám thị rõ cho A Mạt Kỳ, chỉ có thể soài tay ấn lên thân tháp, "Đừng chỉ nhìn thôi, chúng ta nhất định phải tạo cho mấy vị tiểu thư những thứ tốt nhất, vật liệu xây tháp cũng phải ghi nhớ.

Ù!

A Mạt Kỳ cũng cảm nhận được luồng ba động làm run rẩy linh hồn, nhưng hắn đã theo Sở Thiên nhiều năm, nên khi Sở Thiên kiên trì để hắn sờ vào thân tháp vô vị ấy, dù đã có cảm giác kỳ lạ trong tháp nhưng sắc mặt vẫn không biểu hiện gì.

Hiểu được ý của Sở Thiên, A Mạt Kỳ đi xung quanh tháp một vòng, "Ông chủ, ngọn tháp này có lẽ là phong cách của kiến trúc thượng cổ, nếu như muốn hoàn toàn nắm bắt được, ta cần xem kết cấu bên trong!"

Lời vừa nói ra, Mã Thác Tư sắc mặt chợt biến, nhưng Mạt Khắc vẫn giữ được sự tôn nghiêm của Cao Vị thần, dùng thái độ bình đẳng đối diện với Sở Thiên, "Tòa tháp này và cả khu rừng, ta đã dùng sức mạnh linh hồn kiểm tra qua, không phát hiện thấy điều khác lạ, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của A Mạt Kỳ, chắc chắn là đã phát hiện gì ở trên tháp rồi?"

"Vậy ngươi có phát hiện gì?"

Vuốt sói của Mạt Khắc xòe tay như động tác của con người, há miệng nói: "Hiện giờ thì ta lại càng hiếu kỳ, bởi vì ta không có bất cứ cảm giác nào! Tuy hiện tại ta chỉ là ma thú cấp bảy, linh hồn cũng chưa hồi phục, nhưng thứ mà ta dùng để nhìn chính là linh hồn, ta không phát hiện nổi thứ gì thì sao ngươi có thể cảm nhận được kia chứ?"

Được sự nhắc nhở của Mạt Khắc, Sở Thiên cũng bất chợt chú ý tới điểm dị thường vừa rồi. Bản thân cảm nhận được sức mạnh bên trong tháp, đó là bởi vì có Lưỡi đao Phán Quyết, nhưng A Mạt Kỳ thì sao? Tại sao hắn cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh ấy?

Chí ít hiện giờ Sở Thiên vẫn không thể biết, năm xưa vào lúc A Mạt Kỳ trở thành thần, vỏ đao của Lưỡi đao Phán Quyết đã biến mất trên người hắn.

"Tại sao mà ta có thể cảm thấy được… Ha ha, có lẽ là ta nhìn giống Thần Hoàng, vận may cũng tương đối tốt đi!" Sở Thiên ăn nói hàm hồ hí lộng cho qua, hắn không muốn để một kẻ chỉ ký hợp đồng mười lăm năm này biết quá nhiều bí mật của mình.

Mạt Khắc cũng không đếm xỉa đến đáp án này, vận may? Hừ! Vận Mệnh nữ thần là đại tẩu của hắn!

Có điều về việc này, mọi người đều là người thông minh, biết Sở Thiên vẫn còn úy kỵ mình, Mạt Khắc cũng không giả vờ hồ đồ mà tiếp tục truy vấn thêm nữa.

Ngoắc tay với A Mạt Kỳ một cái, Sở Thiên cười nói: "Có cơ hội cùng ta vào bên trong tháp này xem thử!"

…………………………

Lại trải qua thêm một ngày, Sở Thiên mượn lý do yến tiệc đầy tháng của con trai mình đã sắp đến, bèn vội vã nói lời từ biệt.

Nếu muốn rời khỏi khu rừng rậm trên không trung này chỉ có hai con đường, một đường là đi thẳng tới đường biên giới rồi nhảy xuống, đợi sau khi cách xa khỏi khu rừng, thần lực được hồi phục, là có thể trực tiếp phi hành. Một con đường khác là một lối vào gần ngọn tháp cao, lối vào nối liền với thân tháp, có thể men theo bên ngoài tháp mà tìm đường trèo xuống.

Cả nhà Thác Mã Tư đương nhiên không thể nào để Sở Thiên chơi trò leo núi nhảy vách, họ dọn sạch lối vào khi Mạt Khắc đến, xếp hàng ngay ngắn cung kính tiễn Sở Thiên rời đi.

Sau khi đi vào lối ra vào này, Sở Thiên chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thần lực bị cấm cố lập tức được khôi phục lại. Sau đó đưa mắt nhìn tầng không, rồi nhìn Thác Mã Tư đang tiễn mình và nói: "Công tước đại nhân xin hãy trở về đi, hôn lễ còn rất nhiều chuyện cần ngài phải đi chuẩn bị, xin đừng bao giờ làm chậm trễ ngày thành hôn!"

"Ha ha, vậy thì ta không tiễn nữa!"

Mắt nhìn Thác Mã Tư rời đi, Sở Thiên lại nháy mắt ra hiệu với A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ lĩnh ý, thấp giọng quát: "Phân thân!"

Hai nhân ảnh theo đó xuất hiện, Sở Thiên đem con trai và Tiểu Hùng Miêu cho A Mạt Kỳ ôm, sau đó để hai phân thân dị dung thành hình dạng của mình và A Mạt Kỳ. truyện được lấy tại truyenggg.com

Tiểu Sở Viêm và Khách Thu Toa nhìn mà há mồm trợn mắt. "Giống quá à, cha ơi, con cũng muốn chơi!"

"Ha ha, đợi về nhà sẽ để con chơi chán thì thôi!" Sở Thiên vỗ vào con trai mình, sau đó cười nói: "Ngoan a, cha và A Mạt Kỳ thúc thúc phải đi làm chút chuyện, con xuống mặt bên phía dưới đợi ta nhé!"

Nói xong, Sở Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hùng Miêu, mãi đến khi tên nhóc này bị nhìn đến sởn gai ốc rồi, mới nghiêm sắc mặt nói: "Nếu như lần này…"

"Ông chủ yên tâm!" Tiểu Hùng Miêu không biết bay, lúc này đang nằm úp trên lưng của phân thân A Mạt Kỳ, giơ chiếc móng vuốt của mình lên thề: "Nếu như người trở về không nhìn thấy ông chủ nhỏ đâu, ta sẽ tự nướng chín bản thân!"

Sở Thiên gật đầu, rồi lại nhìn vào Cuồng Lang mà A Mạt Kỳ đang dắt, cười nói: "Các ngươi là lão sư của Mạt Khắc Nhĩ, xin hãy giúp ta chăm sóc tốt cho thằng bé! Ngoài ra phải chú ý ẩn tàng khí tức. Có một kẻ địch rất lợi hại đang tìm kiếm ta, không thể để hắn phát hiện!"

Kẻ địch này chẳng ai khác, dĩ nhiên chính là Mã Lý Ngang.

"Chúng ta? Hai phân thân này của ngươi cũng đủ dùng rồi!" Cắt Nặc Bỉ Lợi vung móng vuốt, "Yên tâm đi đi, con trai ngươi bảo đảm sẽ không việc gì đâu!"

Sở Thiên lại dặn dò thêm vài câu, sau đó cùng A Mạt Kỳ ẩn thân mất.

"Chờ một chút đã!" Mạt Khắc chợt gọi giật Sở Thiên lại. "Ngươi đã quên mất một chuyện!"

"Ta còn chuyện gì bỏ sót sao?" Sở Thiên lại hiện thân ra, nghi hoặc hỏi: "Kế hoạch có lẽ không có sơ sót nào, ta và A Mạt Kỳ ẩn thân qua đó, tuy thần lực sẽ bị cấm cố, nhưng chúng ta biết ẩn tàng khí tức, cũng đều biết ẩn thân, Thác Mã Tư không thể nào phát hiện được."

"Ta không phải đang nói chuyện đó, nghĩ kỹ thử xem, ngươi vẫn còn quên gì rồi?" Mạt Khắc cố tạo ra vẻ cao thâm khó đoán, khiến A Mạt Kỳ rất muốn qua đánh hắn một trận.

Sở Thiên hiểu rõ Mạt Khắc nhất định đang muốn ám chỉ điều gì đó, cho nên dứt khoát không nghĩ nữa, mà trực tiếp hỏi thẳng: "Mạt Khắc miện hạ có gì muốn chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám nhận, có điều chỉ muốn hỏi một câu, ngươi định vào bên trong tháp đó tìm kiếm thứ gì phải không?" Mạt Khắc lại cười cười, "Nhưng ngươi có từng nghĩ qua chưa, làm sao có thể đi vào tòa tháp ấy?"

"Đương nhiên là đi vào cửa… À à!"

Sở Thiên chợt tỉnh ngộ, ngay từ lúc đầu hắn đã phát hiện tòa bảo tháp này không có cửa, "Nếu như ta đào một hang nhỏ từ nơi này, rồi chui vào bên trong tháp, sau đó từ bên trong đi lên, ngươi thấy thế nào?"

"Ngươi có biết đây là tháp gì không?" Mạt Khắc hỏi.

Cát Nặc Bỉ Lợi đã uống rượu của Sở Thiên, không nỡ nhìn thấy Sở Thiên gặp đen đủi, bèn giải thích nói: "Tòa tháp này nghe nói là do Sáng Thế Thần tạo ra! Là thông đạo để đi lên Nguyệt Thần Điện! Đừng nói là ngươi, ngay cả ta lúc còn sức mạnh toàn thịnh cũng không có cách nào cố gắng xông vào!"

Thì ra, Nguyệt Thần ở một thế giới hỗn độn bên ngoài, và ngoài những thần tộc là Chủ Thần trở lên, không có người nào có thể xông vào nơi thiên ngoại hỗn độn. Chuyện này đã có một vấn đề lớn nhất, Nguyệt nữ thần ở trong Nguyệt Thần Điện, nhưng không phải là giam cầm, nữ thần cũng có bằng hữu đến thăm, cho nên nếu như có bằng hữu thực lực kém cỏi đến thăm Nguyệt thần, vậy chỉ có thể đi bằng thông đạo này.

Vậy chuyện quan trọng nhất lúc này là, làm sao để có thể đi vào thông đạo này? Sở Thiên tự đưa ra câu hỏi cho bản thân.

"Ta nghe vợ ta nói, uhm, cũng chính là Vận Mệnh nữ thần Mã Ny nói, lúc trước nàng đã đi đến Nguyệt Thần Điện bằng lối ra vào ở dưới đáy biển! Có điều khi ta và Mạt Khắc tới đây đã đi xem thử, lối ra vào đó đã bị bịt kín rồi!"

"A, thú vị rồi!" Sở Thiên hiện chỉ còn biết cười khổ, không ngờ mình hao tổn tâm trí đã vạch định kế hoạch, lại chỉ vì không thể tìm được đường vào mà tắc nghẽn ở đây.

Nhìn thấy bộ dạng cười cợt khinh khỉnh của Mạt Khắc, Sở Thiên đành hạ thấp mình, chửi thầm Thần Âm Mưu rồi hỏi: "Mạt Khắc miện hạ có cách gì chăng?"

"Cách hay thì không, nhưng ta lại có một chủ ý thế này!" Mạt Khắc tặc lưỡi, dùng móng vuốt gãi mặt nói: "Lối vào dưới đáy biển đã không thể đi được nữa, ở giữa thì lại là cơ mật của gia tộc Thác Mã Tư, không thể nào để cho ngươi biết, cho dù ngươi có biết, cũng không thể nào lọt qua tầng lớp hộ vệ khi đang bị cấm cố thần lực, vậy… cũng chỉ có thể đi vào từ lối bên trên thôi."

"Phía trên? Trên hồng nguyệt ư?" Sở Thiên lắc đầu lia lịa, "Ta thực chất không có cách nào để lên được mặt trăng. Vừa rồi Cát Nặc Bỉ Lợi miện hạ cũng nói rồi, chỉ có Chủ Thần mới có thể đi qua thiên ngoại hỗn độn."

"Đúng vậy, phía bên trên ngươi cũng không thể nào đi được!" Nhìn bộ dạng đắc ý của Mạt Khắc trông thật đáng ghét, hắn lắc đầu nhìn Sở Thiên cười nói "Cho nên ngươi chỉ có thể chui thẳng vào trong tháp… Tháp thì không cần biết là ai tạo ra nó, nó cũng đều là nguyên tố! Chỉ cần là đất…"

Sở Thiên vỗ mạnh vào trán mình một cái, theo đó cười nói: "Chỉ cần là đất, Khách Thu Sa sẽ có thể tìm được một nơi không bị cấm cố thần lực, biến thành thực vật và chui vào!"
Bình Luận (0)
Comment