"Ư hử…!" Tiểu Bạch bị Sở Thiên tóm chặt cổ, thân hình co lên thành một cục bông mịn màng, giương đôi mắt đáng thương long lanh nước mắt lên nhìn Sở Thiên.
"Không có tác dụng gì đâu!" Sở Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, "Giải thích thành thật cho ta!"
Tiểu Sở Viêm giật giật áo Sở Thiên, nũng nịu: "Cha à, ma ma xinh đẹp, nói chuyện, không biết!"
"Ngươi không nói được?! Hừ!" Sở Thiên nheo mắt quan sát Tiểu Bạch, "Hôm ta đi Huyết Luyện Ngục, ngươi đã nói gì với ta?"
"Gâu??" Tiểu Bạch trề môi, tỏ ra ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Sở Thiên, hai mắt mở to như muốn biểu thị: bản tiểu thư đã nói gì sao? Xin lỗi, trong trí nhớ của ta không có!
"Phất Lạp Địch Nặc, sao chàng lại bắt nạt Tiểu Bạch rồi? Con gái thế nào vẫn do Tiểu Bạch nói cho thiếp đây!" sau khi mang thai, gương mặt Chu Lệ Á trưởng thành hơn nhiều, nhưng nhìn vẫn có chút nét con gái chưa ra ngoài xã hội.
"Ài, mọi người lại bị nó lừa rồi, nó biết nói! Hơn nữa đã từng nói chuyện với ta!" Sở Thiên giải thích.
"Gâu!"
Tiểu Bạch giơ chân phải lên, cố gắng xòe ra ba ngón: bản tiểu thư xin thề, chưa bao giờ nói chuyện với ngươi! Hì hì, người ta dùng linh hồn nói đấy chứ!
Sở Thiên dở khóc dở cười, hắn thật hết cách với Tiểu Bạch, đánh không được, mắng không xong! Vậy chỉ còn chiêu cuối cùng thôi, "Thành thật khai ra, nếu không sau này không cho uống rượu nữa!"
"Cha, xấu!" Tiểu Sở Viêm chu môi, "Không cho ma ma xinh đẹp uống rựou, con bỏ nhà ra đi!"
Sở Thiên ngạc nhiên, quan hệ hai người này tốt như vậy từ khi nào vậy?
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch chỉ vào mõm, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tiểu Bạch thật sự không thể nói được nữa, mồm hay linh hồn đều không thể.
Sở Thiên vẫn chưa tin lắm, "Không nói được, nhưng chữ vẫn viết được chứ?! Viết ra!"
Tiểu Bạch trợn mắt thầm nghĩ: đồ ngốc, làm ơn đi, bản tiểu thư nếu có thể viết ra được chữ ngươi đọc được thì lần trước còn phải lãng phí sức mạnh linh hồn nói chuyện với ngươi không? Một tờ giấy là xong!
Sở Thiên vẫn chưa chịu bỏ qua, dứt khoát lấy ra một tờ giấy trải ra dưới chân giường, nhúng chân Tiểu Bạch vào mực, "Viết đi, viết xem ngươi và tên biến thái của gia tộc Ma Căn có quan hệ gì?"
Hứ, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ bản tiểu thư với An Cát Lệ Na có bí mật gì không thể cho người khác biết sao? – Tiểu Bạch giận dữ, giơ chân, trong nháy mắt viết ra một hàng chữ, rồi quay đầu hắng giọng một cái gọi tiểu Sở Viêm đi.
"Phất Lạp Địch Nặc, đây là cái gì? Tranh à?" Chu Lệ Á cầm tờ giấy lên nhìn, đưa cho Sở Thiên với vẻ mặt mơ hồ.
Quen quá! Đây là phản ứng đầu tiên của Sở Thiên khi nhìn thấy những gì Tiểu Bạch để lại.
"Nữ thần tại thượng!" nhìn lần thứ hai, Sở Thiên nhận ra, chữ của Tiểu Bạch cùng loại với chữ trên quyển sổ ghi chép của nữ thần Sinh Mệnh, đều rất giống với chữ Giáp Cốt ở trái đất, nhưng cũng có một số chữ không giống.
Đáng tiếc là quyển sổ đó không còn nữa, nó đã bị cây Sinh Mệnh của Chu Lệ Á hấp thụ một lần. Sau đó biến thành một quyển sách bình thường, rồi bị hủy cùng với cái nhẫn không gian đời thứ ba của Sở Thiên. Vì điều này mà Sở Thiên đau xót suốt một thời gian dài, sau đó lệnh cho Tây Cương chế tạo ra cái nhẫn đời thứ tư.
Chữ Giáp Cốt của dị giới, Sở Thiên cũng nhận ra vài chữ, đấy còn cần viết một cách ngay ngắn chỉnh tề. Chứ như cái thứ được vẽ ra với chân Tiểu Bạch thế này thì một chữ hắn cũng không nhận ra.
Tuổi của Tiểu Bạch cũng lớn lắm, trước đây dự đoán hơn một vạn chắc quá ít, giờ trong đầu Sở Thiên chỉ có một cái kết luận này.
Cho tờ giấy vào nhẫn không gian một cách cẩn thận, Sở Thiên dự định sau này sẽ nghiên cứu cẩn thận.
…………
Khi về đến Quang Minh Thần Điện, Sắt Lâm Na đã kéo Sa Khắc đi dặn dò rồi. Còn Bác Đức và hai trưởng lão Phụng Hoàng tộc đã kéo A Mạt Kỳ đi, nói là muốn trao đổi nghiên cứu về Không Gian Thần Lực.
Giải quyết xong mấy chuyện vụn vặt, Sở Thiên chỉ cảm thấy não mình to ra.
Trong tòa đại điện trống trơn, chỉ còn lại một mình Ba Bác Tát, lấy cái bình đựng Mai Nhĩ Kim Tư ra đưa cho Ba Bác Tát, Sở Thiên cười: "Lần này không dùng đến Mai Nhĩ Kim Tư, ngươi cứ đưa hắn đến Giáo Đình để giáo dục đi!"
Ba Bác Tát thận trọng nhận lấy cái bình, trên gương mặt âm u lại mang thêm một lớp khí chất khủng bố, đây là kết quả sau khi theo học một khóa cùng Thần Rủi Ro.
"Hiện giờ đại lục thế nào? Lô Địch Tam Thế thống nhất chưa?" Sở Thiên hỏi. Nguồn tại http://TruyenGG
Ba Bác Tát ngạc nhiên, ông chủ không hổ là tên mù quân sự, ngay người suốt ngày nghiên cứu độc dược còn biết, chiến tranh thống nhất đâu có đơn giản như vậy? Dù là có vũ lực áp đảo, nhưng cả một đống việc như xoa dịu lòng dân, xây dựng lại nền kinh tế, cũng cần phải mất đến vài năm.
"Hắc hắc, ông chủ mới đi Huyết Luyện Ngục có hai tháng, Lô Địch Tam Thế có nhanh thế nào cũng không thể thống nhất trong một thời gian ngắn như vậy được!" Ba Bác Tát nói: "Mười mấy ngày trước, Lô Địch Tam Thế và liên quân hai mươi bảy nước phía tây khai chiến. Có Tinh Linh tộc trợ giúp, đế quốc chiếm được chút lợi thế. Giờ liên quân đã lui về đại sa mạc Tư Khoa Đặc, dựa vào địa hình của sa mạc kéo dài thời gian!"
"Hừm, kệ chúng đi, chúng ta không quản mấy chuyện linh tinh!" Sở Thiên lấy tờ giấy của Tiểu Bạch ra, lật đi lật lại nghiên cứu.
"Ông chủ, còn một chuyện phải nói với ông chủ!" Ba Bác Tát hơi do dự, "Là lão sư của ông chủ, An Đông Ni điện hạ!"
"An Đông Ni lão sư làm sao?" Sở Thiên hỏi. Không phải lão đầu tử ở dãy núi Lạc Sơn muốn nghĩ cách hồi sinh Ái Lệ Ti đấy chứ?
"Vẫn nên kể từ đầu vậy!" Ba Bác Tát nói: "Ông chủ còn nhớ tên Sơn Đốn học lỏm thuật Tế Tự của ông chủ không?"
"Ngươi có tin tức của tên khốn đó rồi?" Sở Thiên lập tức cất tờ giấy đi, vội vàng nói: "Hắn lại gây ra chuyện gì rồi?"
"Tông tích của Sơn đốn vẫn chưa tra ra, nhưng gần đây đại lục có truyền nhau lời đồn ông chủ lấy cắp cho riêng mình thuật Thượng cổ Tế Tự, bí pháp của nữ thần!"
"Những cái đó không cần nói nữa!" Sở Thiên không cần đoán cũng biết, chắc chắn là lời của đám cuồng tín đồ Sơn Đốn. Khi về, những kẻ Bác Đức nhìn thấy có lẽ là đám cuồng tín đồ bị Sơn Đốn lôi kéo, "Tình hình hiện nay thế nào? Có liên quan gì đến lão sư của ta?"
"Tình hình thì không nghiêm trọng, Giáo Đình có Thần Dụ, tuyên phán tất cả những ai phản đối ông chủ là dị giáo đồ. Những trường hợp cá biệt cũng bị Ám Điện của ta và Dong binh đoàn của Lỗ Tây Nạp giải quyết rồi!" Ba Bác Tát hơi cúi đầu không dám nhìn Sở Thiên, "Nhưng lúc mới đầu, có quá nhiều Tế Tự yêu cầu ông chủ chia sẻ thuật Thượng cổ Tế Tự nên bọn ta ra tay hơi nặng, kinh động đến An Đông Ni điện hạ!"
"Ca ngợi Ái Lệ Ti tỷ tỷ!" Sở Thiên vỗ trán, cười khổ, Ba Bác Tát hạ thủ ác đến mức nào hắn quá rõ. Lão độc vật này tùy hứng một lọ độc là có thể quật ngã hàng trăm người. Nếu hắn mà đại khai sát giới, có lẽ lúc đó số Tế Tự chết không phải thiểu số nữa, mà An Đông Ni lại là lãnh tụ tinh thần của Tế Tự đại lục, đương nhiên không thể chỉ ngồi đó giương mắt lên nhìn.
"Ba Bác Tát nói: "Còn nữa…"
"Còn nữa? Nữ thần phù hộ! Ngươi nói tiếp đi!" Sở Thiên gần như nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó mặt mày, ngoác mồm chửi của An Đông Ni trên dãy Lạc Sơn,
"Ông chủ cũng biết ảnh hưởng của danh hiệu của mình đến dũng khí quân đội, đám Tế Tự đó tuy bị trấn áp nhưng có một bộ phận lớn bị liên quân phương tây lợi dụng. Chúng lấy danh nghĩa thuật Thượng cổ Tế Tự đối kháng với Tế Tự của đế quốc, kết quả là Lô Địch Tam Thế vì để ổn định lòng quân, có thể cũng có ý lấy lòng ông chủ, đã lệnh cho quân đội giết Tế Tự của quân địch với quy mô lớn!"
Sở Thiên không còn gì để nói nữa. Lô Địch Tam Thế để lấy lòng mình mà không tiếc tiền!
"An Đông Ni điện hạ luôn trung thành với đế quốc, không dám hỏi tội Lô Địch Tam Thế, nên chỉ có thể tìm ông chủ thôi!" Ba Bác Tát cười khổ. "Cuối cùng, cuối cùng vẫn còn một tin tình báo! Tuy không tra ra tung tích của Sơn Đốn nhưng đã phát hiện ra hai người ở quanh dãy Lạc Nhật. Dung mạo bọn chúng bình thường, nhưng dáng vẻ rất giống Mã Lý Ngang và Sơn Đốn!"
"Không phải ngươi muốn nói là Sơn Đốn đã có quan hệ gì đó với An Đông Ni lão sư đấy chứ?"
"Rất có khả năng này!" Bác Đức đưa cho Sở Thiên một bức thư, "Ông chủ xem đi!"
Đây là thư An Đông Ni viết cho Sở Thiên, ngôn từ nghiêm khắc, muốn Sở Thiên dừng việc bức hại các Tế Tự với Sơn Đốn là thủ lĩnh, đồng thời đến dãy Lạc Nhật giải thích rõ ràng, thuật Thượng cổ Tế Tự rốt cuộc là có được từ đâu?!
"Sư phụ nghĩ thế nào vậy?!" Sở Thiên đập mạnh lá thư xuống mặt bàn.
Ba Bác Tát nói tiếp: "Có lá thư này của điện hạ An Đông Ni nên Ám Điện cũng không dám quá đà, vì thế trên bờ biển Bố Lôi Trạch mới xuất hiện đám Tế Tự điên cuồng kia…"
"Đi chuẩn bị, ba ngày, không năm ngày sau ta đi Lạc Nhật!" Sở Thiên nghĩ một lúc lại nói: "Bảo Mạt Khắc Nhĩ mấy ngày này đừng chạy lung tung nữa, đến lúc đó ta đưa nó đi gặp tổ sư gia gia!" gặp tôn nhi (con của đồ đệ), lửa giận của An Đông Ni chắc sẽ bớt được một chút nhỉ?
………………
Sở Thiên uể oải đi ra khỏi Quang Minh Thần Điện. Những phiền phức khác thì dễ giải quyết thôi, cùng lắm là bảo Khảm Phổ dùng Chiến Thần kích đại sát tứ phương là xong. Nhưng hôm nay Sở Thiên gặp phải Tiểu Bạch và An Đông Ni, đều là những nhân vật không được đánh, cũng không được mắng.
Dạo bước trên bờ biển, vừa nhìn đã thấy A Mạt Kỳ và Bác Đức chàng chàng thiếp thiếp, còn hai trưởng lão của gia tộc Phụng Hoàng, để không làm phiền Bác Đức và A Mạt Kỳ nghiên cứu "Không Gian Thần Lực" nên không biết đã bị đuổi đi đằng nào rồi.
"Ai ya, Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ cũng có lúc không vui sao?" Bác Đức vẫn mặc áo giáp, nhìn không ra vẻ mặt ra sao.
"Bác Đức miện hạ làm thế nào mà biết ta không vui?" Sở Thiên cười.
"Ha ha, ông chủ quên mất mắt của cô ấy rồi à?" A Mạt Kỳ nói: "Nghe nói tâm trạng khác nhau thì linh hồn cũng có những biểu hiện khác nhau. Bác Đức có thể nhìn thấy linh hồn của ông chủ đương nhiên biết ông chủ không vui rồi!"
"Ồ, hai ngươi chồng tung vợ hứng quá nhỉ?!" Sở Thiên cười, rồi lấy giơ tờ giấy của Tiểu Bạch ra trước mặt Bác Đức, "Ngươi biết loại chữ cổ này không?"
"Biết một chút, không nhiều. Từ sau khi tên khốn kiếp Bố Lai Ân Đặc thống nhất Thú Thần tộc, chữ của Thần tộc thay đổi rất nhiều!" Bác Đức cầm lấy tờ giấy, bỗng kêu lên: "Oa, Phất Lạp Địch Nặc, ngài đắc tội với vị thượng cổ Thần tộc nào vậy?"