Quá trình trở về thành Huyết Luyện rất nhanh, A Mạt Kỳ chỉ cần khởi động không gian thông đại. Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt đó, trong đầu Sở Thiên lại xuất hiện vô vàn ý nghĩ, nháy mắt suy nghĩ vô số chuyện, đây cũng là ưu điểm của Thời Gian Thuận Lưu.
Đại Hùng Miêu Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn đá hắn một cái làm cái gì? Nếu nói hắn phát hiện Sở Thiên là giả mạo thì phải trực tiếp trở mặt luôn mới đúng. Nhưng nếu nói Kiệt Khắc Tốn tin Sở Thiên là Thần Hoàng thật thì hắn lại dám đá Sở Thiên sao? Quan hệ tuy tốt nhưng cũng có danh phận. A Mạt Kỳ và Sở Thiên thân như huynh đệ, nhưng Ưng lão đại chưa bao giờ dám đá Sở Thiên cả!
Cái đá này, tuyệt đối không đơn giản! Chắc chắn có bí mật bên trong. Sở Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Phán Quyết Thần Thú cho hắn một ám thị - tiểu tử thối, ta biết ngươi là giả, nhưng ta không nói ra, sau này có cơ hội ta lại hợp tác!
Nếu sự suy đoán này của Sở Thiên đúng thì tại sao Phán Quyết lại ngầm giúp Sở Thiên? Phán Quyết Thần Thú biết bí mật mà bọn Bì Bồng không biết, điều này có thể chắc chắn rồi, hắn giúp Sở Thiên là có mục đích gì? Một người bảo vệ mãi mãi không thể rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, giúp Sở Thiên có thể có được lợi ích gì?
Sở Thiên tiếp tục suy đoán theo hướng của mình. Sau khi Long Thần có được Hoàng Lăng Vệ, cái xui xẻo đầu tiên là Khố Khoa Kỳ, chẳng lẽ Phán Quyết muốn đối phó với Đoạn Tội! Nếu như thế thì Đoạn Tội Khố Khoa Kỳ nhất định là đã làm điều gì đó có lỗi với Thần Hoàng thì mới khiến Kiệt Khắc Tốn huynh đệ chơi từ nhỏ với Thần Hoàng lợi dụng Sở Thiên để đối phó với hắn!
Khố Khoa Kỳ có vấn đề!
Lần đầu tiên Sở Thiên ý thức được rằng, Đoạn Tội Yêu Thú xem ra có vẻ trung thành nhưng lại có điều mờ ám, nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán.
Đại sảnh của thành Huyết Luyện xuất hiện trước mặt, Sở Thiên cất đi những suy nghĩ hỗn loạn, cười: "Khảm Phổ, ngươi tiếp tục huấn luyện Chu Thần Hoàng Lăng Vệ đi. Khi về nhân gian, nhất định phải khiến chúng có thể trợ giúp bản Thần Hoàng tiêu diệt phản nghịch!"
Chiến Thần có chút bi thương, cố gắng lấy tinh thần, đập ngực hành lễ, "Bệ hạ an tâm! Có ta đây, mọi kẻ phản nghịch đều phải bị tiêu diệt!"
Nói rồi, Chiến Thần quay người hùng dũng bước đi, nhưng sự cô đơn của bóng dáng hắn nhìn từ sau lưng vẫn lọt vào mắt Sở Thiên. Tuy Chu Thần Hoàng Lăng Vệ đã lấy lại được nhưng đã không còn trọn vẹn, chỉ còn lại hơn một nghìn chín trăm người. Những người khác linh hồn đều đã bị tiêu tan trong cuộc chém giết lẫn nhau giữa các Chủ Thần. Hơn một nghìn chín trăm người còn lại cũng là Thần tộc mới trú ngụ trong thân thể của Huyết Luyện Thú, dung mạo xấu xí, bộ dạng kỳ quái.
Sở Thiên ngồi xuống chiếc ghế của hạ thủ Bì Bồng, cười: "Lão tổ tông, có thể cho ta biết tam sủng của Thần Hoàng năm đó làm thế nào trở thành Thần Thú của Tư Đặc Ân không? Còn nữa, Tư Đặc Ân làm sao mà trở thành Thần Hoàng vậy?"
Lai lịch của Tư Đặc Ân vẫn là một điều bí mật! E là chỉ có hắn biết!" Bì Bồng cũng ngồi xuống, trầm ngâm: "Khi đại chiến Chúng Thần kết thúc không lâu, Sáng Thế Phụ Thần chuẩn bị quy ẩn, phân chia lại quyền lợi của tam giới. Trước lúc đó chưa ai từng gặp Tư Đặc Ân, nhưng ngay trước hôm Sáng Thế Phụ Thần quy ẩn mấy ngày, lão nhân gia đột nhiên triệu tập tất cả Chủ Thần, giới thiệu Tư Đặc Ân với Chúng Thần và tuyên bố Tư Đặc Ân thay ngài cai quản tam giới!"
"Ha ha, lão tổ tông, chuyện này ta biết rồi. Ngài có thể nói những chuyện ta không biết không?"
Bì Bồng cười, "Ta và Khố Khoa Kỳ là cô nhi được Tư Đặc Ân nhặt được. Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn nhập môn trước bọn ta, nghe nói cũng là cô nhi được Tư Đặc Ân nhặt!"
Quan hệ giữa Thần Hoàng và Phán Quyết Thần Thú quả nhiên không bình thường, Sở Thiên nghĩ bụng. Kiệt Khắc Tốn nói hắn và Thần Hoàng là huynh đệ từ nhỏ, nhưng từ miệng Bì Bồng lại thành cô nhi. Xem ra có rất nhiều chuyện chỉ có Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn mới biết.
"Về lai lịch của Tư Đặc Ân, ta biết nhiều hơn những Chủ Thần khác một chuyện… Khố Khoa Kỳ cũng biết!" Bì Bồng nhìn Sở Thiên chằm chằm, "Khi Tư Đặc Ân làm Thần Hoàng, mỗi năm đều đến đại sa mạc Tư Khoa Đặc ở nhân gian một lần!"
"Ồ!" Sở Thiên nheo mắt cười, "Chả trách lão tổ tông phái Phổ Lan Đa đến nhân gian phải cướp được vùng địa bàn sa mạc Tư Khoa Đặc!"
Bì Bồng lắc đầu, nhún vai nói: "Ta cũng nghi ngờ nhưng mỗi năm Tư Đặc Ân đều đi vào cùng một thời điểm, mấy nghìn năm nay chưa bao giờ thay đổi! Ha ha!"
"Cháu rể, đúng vậy! Lão thái bà ta làm chứng, lần này Bì Bồng không gạt ngươi đâu!" La Tây Nhã giờ càng nhìn Sở Thiên càng thấy hài lòng, một đứa cháu rể có thể biến một lão yêu bà gần hai vạn tuổi thành một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi thì ai nhìn cũng thích, "Nhân gian các ngươi không phải có một ngày lễ gọi là ngày Thần Ân sao? Ha ha, thật ra lại lịch của ngày Thần Ân chính là ngày đó Tư Đặc Ân đến đại sa mạc, chưa bao giờ giết Thần!"
Ngày Thần Ân cũng tương đương với năm mới ở Huyễn Thú đại lục. Sở Thiên tính, vừa đúng còn ba tháng nữa. Ba tháng… Sở Thiên cười thầm, lúc đó con gái cũng sắp ra đời rồi!
Nghĩ đến đây, Sở Thiên bỗng giật mình, vội nói: "Lão tổ tông, Thái Dương Thần xâm chiến nhân gian, địa điểm mà hắn chọn cũng là đại sa mạc Tư Khoa Đặc."
Ánh mắt Bì Bồng trở nên sắc lẹm, "Khố Khoa Kỳ đã cho Tử Thần biết thói quen của Tư Đặc Ân rồi!"
Bì Bồng đứng dậy đi mấy bước rồi nói: "Phu nhân, ta không rời khỏi Huyết Luyện Ngục được, bà đi nhân gian một chuyến thế nào? Tiện thể truyền thụ sức mạnh linh hồn cho tiểu nha đầu Chu Lệ Á!"
"Cũng được! Nhiều năm rồi chưa rời khỏi Huyết Luyện Ngục, đúng là hơi nhớ nhân gian rồi!"
Sở Thiên vừa mừng lại vừa lo, La Tây Nhã đến nhân gian là một trợ lực rất tốt, nhưng cũng có khả năng bắt đầu cho việc gia tộc Bì Bồng nhúng tay vào sự vụ của nhân gian, thế là Sở Thiên vội nói: "Lão tổ mẫu, ta không dám giấu, Hải Vương Bào Uy Nhĩ đã hồi phục thực lực, giờ đang thay ta chỉ huy quân đội Thần tộc của Bố Lôi Trạch chiến đấu!"
"Ngươi giao quân đội cho Bào Uy Nhĩ chỉ huy?" La Tây Nhã kinh ngạc, Bì Bồng cũng chau mày lại.
"Ha ha, ta kế vị Long Thần, cũng coi như là thân thích với Hải Vương bệ hạ, ta tin tưởng!"
Bì Bồng nhìn Sở Thiên, tiểu tử này khả năng lôi kéo quan hệ đúng là hàng đầu. Kéo Bào Uy Nhĩ ra chắc chắn là sợ thành Huyết Luyện cướp mất quyền của hắn! Thú vị thật! Bì Bồng bật cười, "Ha ha, phu nhân, thân thể bà vừa mới phục hồi, ta nên đi vậy!"
Rầm! La Tây Nhã đập bàn, phản đối kịch liệt, "Ta đi, ông ở lại trông nhà!"
Phu nhân à, bà không khống chế được hắn đâu! Bì Bồng thầm nghĩ, nhưng không làm trái ý của ái thê, lắc đầu cười khổ.
…………
Gần hai nghìn Hoàng Lăng Vệ, tính cả Linh Hồn Chủ Thần La Tây Nhã, lần này Sở Thiên đến Huyết Luyện Ngục không hề về tay không. Khi trở về nhân gian, Sở Thiên không đến chiến trường ở đại sa mạc mà về Bố Lôi Trạch trước, đến thẳng trước cửa chỗ của Chu Lệ Á.
La Tây Nhã tranh vào trước, nhìn Chu Lệ Á không khác mình là bao cười lớn, ngoảnh đầu nói với Sở Thiên: "Đẹp, tiểu nha đầu nhà ta đẹp thật! Ai ya~ tiểu tiểu nha đầu này cũng thật đáng yêu!"
Vừa nói La Tây Nhã vừa cúi người nhìn vào bụng Chu Lệ Á, "Ha ha, tiểu bảo bối này thật đáng yêu!"
Sở Thiên giới thiệu La Tây Nhã cho Chu Lệ Á, cười: "Lão tổ mẫu có thể nhìn thấy hình dáng con gái ta?"
"Đúng thế, lão thái bà ta dù sao cũng là Linh Hồn Chủ Thần!"
"Lão tổ mẫu, nhìn người có vẻ không lớn hơn con mấy tuổi, sao lại gọi mình là lão thái bà?" Chu Lệ Á hỏi.
"Ừm, tiểu nha đầu này biết nói chuyện, ta thích!" La Tây Nhã cười lớn.
Sở Thiên vội nói: "Lão tổ mẫu, tên của con gái ta chưa đặt, người đặt đi!"
"Được, được! Để ta từ từ nghĩ, Dù sao cũng còn ba tháng nữa ta mới được thấy tiểu bảo bối mà!" La Tây Nhã bỗng ôm lấy bụng Chu Lệ Á, "Tiểu bảo bối, lão tổ mẫu cho ngươi quà ra mắt trước, đừng có chê đó!"
Cái La Tây Nhã cho đương nhiên không cần nói, chắc chắn thuộc về mặt linh hồn. Nhưng sức mạnh linh hồn của La Tây Nhã vừa tiếp xúc với đứa bé trong bụng Chu Lệ Á thì La Tây Nhã bật cười: "Bảo bối ngoan, lại có thể dùng linh hồn nói chuyện với ta! Ha ha ha, các ngươi nghe thấy không, nó nói cảm ơn!"
Sở Thiên làm sao mà nghe được giọng của linh hồn, hắn cười trừ: "Lão tổ mẫu, dù sao chiến sự đang thuận lợi, chuyện của người cũng không gấp, hay là… để con gái ta ở cùng người mấy hôm? Người cũng quan tâm nó hơn chút!"
La Tây Nhã không quay đầu lại thuận miệng đồng ý luôn.
Sở Thiên cười thầm, lão tổ mẫu này quá dễ đối phó. Vừa rồi hắn còn nghĩ làm thế nào để giữ La Tây Nhã ở lại Bố Lôi Trạch, không cho bà ta đến tiền tuyến nhúng tay vào quân vụ. Không ngờ, đứa con còn chưa ra đời lại có thể làm được.
Để lại Chu Lệ Á với lão tổ mẫu, Sở Thiên và A Mạt Kỳ rời khỏi phòng.
"Khảm Phổ, ngươi ở lại Bố Lôi Trạch tiếp tục dưỡng thương, đồng thời huấn luyện Hoàng Lăng Vệ. A Mạt Kỳ, đưa ta đến tiền tuyến!"
Hai người chia nhau chấp hành mệnh lệnh, chớp mắt Sở Thiên đã được đưa đến sa mạc Tư Khoa Đặc.
Rời đi mới mười mấy ngày mà sa mạc Tư Khoa Đặc đã thay đổi hoàn toàn. Bãi cát vàng trước đây đã thành một vùng đầm lầy xanh rậm rạp. Đây là môi trường thích hợp cho Hải tộc tác chiến, có lẽ là sản phẩm của Bào Uy Nhĩ. truyện được lấy tại truyenggg.com
Vén lều lên Sở Thiên cười: "Biểu tỷ, lão bà, ta về rồi!"
"Ừ, ngồi tự nhiên!" mỹ nhân ngư sắc mặt nghiêm túc, chúi đầu vào tài liệu trên bàn. Sắt Lâm Na cũng ở bên cạnh, hai người đang chỉ địa đồ bàn bạc.
Sở Thiên nhún vai, liếc A Mạt Kỳ, "Sao không có ai để ý đến ta?"
"Được rồi, phu quân của thiếp, chúng ta hình như gặp rắc rối rồi! Chàng qua đây xem!" Sắt Lâm Na vẫy Sở Thiên, chỉ vào bản địa đồ, cau mày nói: "Thiếp và biểu tỷ đã tìn được tung tích của Thái Dương Thần, nhưng rất lạ, hình như chúng không vội tấn công mà chỉ rụt đầu phòng thủ ở một nơi. Chàng xem!"
Sở Thiên nhìn theo tay Sắt Lâm Na, trên địa đồ có một dấu hiệu của Thái Dương Thần, ở vị trí đó là vương thành Tư Khoa Đặc ở giữa đại lục - thành Mã Lệ Liên! Cũng chính là nơi ngày trước Sở Thiên tham gia tụ hội các phú hào và thu phục Tề Bách Lâm.
"Ngoài ra còn một nơi nữa cũng có tung tích của quân đội Thái Dương Thần!"
Sắt Lâm Na di chuyển tay vào một điểm bên trên địa đồ.
"Hồng Nguyệt Thành?" Sở Thiên ngạc nhiên.
Sắt Lâm Na gật đầu: "Đến nay Hồng Nguyệt Thành đã bị chàng đưa vào địa ngục. Không gian Hồng Nguyệt cũng không tồn tại nữa, ở đó chỉ có cát, có thể nói là không có chút giá trị quân sự nào! Nhưng Thái Dương Thần lại sai quân bao vây ở đó!"