Sức mạnh linh hồn của Sở Thiên mặc dù cường đại, mặc dù có thể thấy được linh hồn của mỹ nhân ngư, nhưng muốn kiểm tra chi tiết, vẫn phải mượn sức mạnh của Bác Đức.
Trước mặt tối sầm, Sở Thiên tiến nhập vào thế giới linh hồn, Bác Đức thình lình đứng bên cạnh hắn, nhưng không phải ở dạng hình người mà là một con phượng hoàng lửa hồng sắc: " Miện hạ, đây là thế giới linh hồn của ta, sao ngươi có thể vào được?"
"Ngươi đừng quên, ta là Chủ Thần kết hợp giữa linh hồn và thể xác! Mặc dù bây giờ sức mạnh linh hồn của ta chỉ khôi phục được năm phần, nhưng so với gã gà mờ như ngươi thì vẫn mạnh hơn nhiều!"
Nhìn linh hồn của Bác Đức bên cạnh, Sở Thiên chỉ dựa vào thị giác là có thể phán đoán ra, đôi cánh của cô ta bị vật thể sắc nhọn đâm thủng.
"Đi, ta mang ngươi tới thế giới linh hồn của mỹ nhân ngư!"
Bác Đức giơ cánh ra, nắm lấy Sở Thiên bay lên.
Trước mặt lại tối sầm, sau khi tỉnh dậy Sở Thiên đã thấy mình đang ở trên một không gian xanh thẳm, mỹ nhân ngư yên lặng nằm bên.
Nhìn thoáng qua mỹ nhân ngư, Sở Thiên kỳ quái nói: "Ta không nhìn ra linh hồn của biểu tỷ có biến hóa gì, giống như không hề bị thương"
"Chính vì như vậy mới kì quái! Vết thương của Bảo Uy Nhĩ, không giống với linh hồn hôn mê của A Tư Nặc mà là một trạng thái rất kỳ quái… Ngoại trừ không thể cử động, bất cứ vết thương nào cũng không có!"
Sở Thiên cúi người xuống, ngồi xổm trước người của mỹ nhân ngư muốn kiểm tra chi tiết, nhưng sau một khắc hắn bỗng ngơ ngẩn cả người. Đây là linh hồn, không có tim đập, mạch đập, huyết áp,… những trạng thái của sinh mệnh hơn nữa Sở Thiên cũng không có bất cứ công cụ chữa bệnh nào để hắn có thể kiểm tra kỹ càng.
"Ngươi cũng không có cách nào sao?" Bác Đức hỏi
Sở Thiên nhún vai, hai tay mở ra, bất đắc dĩ nói: "Sử dụng thượng cổ tế tự thuật nhất định phải có công cụ, bây giờ ta đang ở trạng thái linh hồn, tìm công cụ ở đâu bây giờ?"
"Công cụ? Ai da, thật là khó khăn!" Bác Đức kích động đôi cánh đi tới đi lui nói: "Trừ phi có thần khí có sức mạnh linh hồn, nhưng những công cụ bình thường căn bản không có cách nào tiến vào thế giới linh hồn…bây giờ cái ngươi có thể dùng chỉ có Kinh Cức (bụi gại) Long Hoàn thôi.
Sở Thiên sờ lên trán mới phát hiện trên đầu mình còn đội Long hoàn, ngoài ra y phục mà hắn đang mặc là thứ dùng sức mạnh linh hồn biến hóa thành.
Tháo long hoàn xuống, Sở Thiên phát hiện trạng thái linh hồn của nó cũng biến đổi dáng dấp, với bộ dạng nguyên thủy có nhiều hơn một vòng bụi gai.
Sờ soạng bụi gai, rất sắc bén! Dùng tay rút thử, một cây bụi gai bị Sở Thiên rút xuống, đầu kim xoắn ốc, miễn cưỡng có thể dùng thủ thuật châm cứu sử dụng, nhưng số lượng châm nhất định không đủ.
Sở Thiên nheo mắt suy nghĩ, vươn tay về phía Bác Đức cười nói: "Miện hạ, ngươi có thần khí gì không, đưa cho ta mượn trước, ta xem xem nó có thể làm công cụ của thượng cổ tế tự thuật không!"
Bác Đức trợn mắt nói: "Ngươi cho rằng ai cũng có thần khí sao? Phượng hoàng gia tộc chúng ta chỉ có một cái, đang nằm trong tay linh hồn của phụ hoàng ta!"
Sở Thiên vẫn không buông tha, mà đưa ánh mắt tập trung tinh thần nhìn chăm chú trên người Bác Đức.
"Ngươi làm gì vậy? Ta là vợ huynh đệ của ngươi đấy!" Bác Đức vội vàng nói.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi một chút…" Sở Thiên chỉ vào lông chim trên đôi cánh phượng hoàng của Bác Đức, cười nói: "Miện hạ, lông chim của ngươi rất sắc bén đúng không?"
Bác Đức gật đầu
Sở Thiên vươn tay ra: "Ha ha, mượn ngươi một cái lông chim làm dao phẫu thuật được không?"
……………
Một cây châm, một thanh dao, kéo mấy sợi tóc từ mái tóc dài của mỹ nhân ngư, Sở Thiên miễn cưỡng trị liệu vết thương bằng công cụ đơn giản nhất.
Nhưng vết thương của mỹ nhân ngư vẫn không thể trị được vì Sở Thiên không có công cụ kiểm tra, không có cách nào xác định chính xác bệnh tình, từ biểu hiện của vết thương cũng không nhìn ra cái gì, nhưng Sở Thiên vẫn quyết định đem mục tiêu thí nghiệm vì Bác Đức: "Miện hạ, ta trị vết thương trên đôi cánh của ngài trước"
"Ngươi có thể trị khỏi vết thương của ta sao? Ta bị linh hồn của thất trọng thần lực đả thương!"
"Không thành vấn đề!" Sở Thiên nheo nheo mắt cười, trong lòng bổ sung thêm một câu, không có vấn đề, chỉ cần có một vật thí nghiệm! Dù sao Bác Đức cũng là Chủ Thần linh hồn, "phùng kỷ châm" cũng không hại được tính mệnh của nàng.
Không có thân thể, Sở Thiên dùng không đủ thời gian nhưng việc khâu lại đơn giản đối với hắn mà nói cũng không tốn nhiều thời gian.
"Hả?" Bác Đức kinh ngạc kêu lên, Sở Thiên kết thúc việc trị liệu "Phất lạp địch nặc, tốc độ vết thương của ta khép lại thật là nhanh"
Sở Thiên nheo nheo mắt nở nụ cười, sự thực chứng minh, thượng cổ tế tự thuật của hắn cũng có thể sử dụng trên linh hồn! nhưng chỉ có thể trị liệu phạm vi vết thương rất nhỏ.
Sở Thiên vui mừng quá đỗi lại một lần sai A Mạt Kỳ gọi chiến thần tới, kiểm tra một phen, linh hồn của Khảm Phổ là bị Khố Khoa Kỳ xuyên một lỗ trên ngực, cái này cũng có thể trị liệu.
Trị liệu cho Chiến Thần, Sở Thiên từ thế giới linh hồn lui ra, nhìn mỹ nhân ngư đang nằm thở dài. Y thuật của hắn ở thế giới linh hồn chỉ có thể chữa trị vết thương bên ngoài, còn như vết thương cổ quái bên trong mỹ nhân ngư, hắn tạm thời vẫn chưa có cách nào điều trị.
Sai người đặt mỹ nhân ngư vào trong một tòa băng quan, Sở Thiên gọi Lạp Hi Đức: "Có ai nhìn thấy Sa Khắc cuối cùng đi đâu không?"
Lạp Hi Đức lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Không chỉ không có ai nhìn thấy Sa Khắc, mà ngay cả tù binh chúng ta bắt được, đám người Hải Thần cũng bị Sa Khắc nhân lúc hỗn loạn đem đi rồi."
Bố Lai Ân Đặc muốn tù binh làm cái gì? Sở Thiên ngạc nhiên.
Đúng lúc này một tiếng oanh kích chợt vang lên, Sở Thiên chỉ càm thấy dưới chân mình lay động, cả kinh nói: "Địa chấn sao?"
Quái thật, Huyễn Thú đại lục tồn tại bởi thổ nguyên tố của ma pháp sư, loại địa chấn thiên tai này đương nhiên rất ít xảy ra, hơn nữa nơi này nhiều thần tộc như vậy, sao có thể xảy ra địa chấn liên tiếp như vậy.
Khống chế không được?
Nhưng địa chấn thật sự xảy ra, hơn nữa mức độ chấn động càng ngày càng lớn.
"Thái Thản cự lực thần đâu?! Mau làm dịu thổ nguyên tố!" Sở Thiên vội vàng hét lên.
Lạp Hi Đức thần lực quán nhập vào song chưởng, áp chế sự chấn động nói: "Khi bốn vị thái thản kết thúc chiến tranh đã trở về lại Tiếp Nguyệt Tháp!"
Sở Thiên chau mày, thét ra lệnh cho tất cả mọi người áp chế sự chấn động của đại địa.
"Ông chủ, ngài xem!"A Mạt Kỳ chỉ lên bầu trời, "Hồng Nguyệt thay đổi hướng rồi!"
Sở Thiên vội vàng ngẩng đầu, bây giờ là lúc hừng đông của ngày Thần Ân, Hồng Nguyệt đã hạ xuống phương tây, nhường vị trí cho mặt trời mọc lên ở phương đông, nhưng lúc này Hồng Nguyệt giống như đã ăn Mã Lệ Liên (chất kích thích) – là đặc sản của Tư Khoa Đặc, hơi dao động, trên không trung bắt đầu di chuyển hỗn loạn.
Trong lòng chợt rùng mình, Sở Thiên lẩm bẩm nói: "Tiếp Nguyệt Tháp của Đại Địa Phụ Thần xảy ra chuyện rồi!"
"Lẽ nào Sa Khắc tới Tiếp Nguyệt Tháp?" Bác Đức vội la lên: "A Mạt Kỳ, mau đưa chúng ta đi!"
Chiến thần, Sở Thiên, Bác Đức còn có A Mạt Kỳ, bốn người tới phạm vi bên ngoài của khu rừng trên không. vừa từ không gian thông đạo đi ra, bọn họ chỉ thấy bốn vị Thái Thản cự lực thần từ trên trời rơi xuống, rơi xuống khu rừng trên không.
Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc đã rơi vào khủng hoảng, trốn ở trong Nguyệt Thần Điện làm nhái theo cái trước kia mà không dám ra ngoài, còn Sa Khắc cầm thanh kiếm Vĩnh Hằng, lẳng lặng đững bên cạnh Tiếp Nguyệt Tháp, cấm chế của thần lực đối với hắn dường như không có tác dụng gì. "Đặng Khẳng, ngươi còn chưa ra tay sao?"
Phát giác phía sau có ba động của không gian thông đạo, Sa Khắc quay đầu lại, nhìn lướt qua người Sở Thiên, rồi lại chăm chú nhìn vào Tiếp Nguyệt Tháp, tựa hồ như không thèm đặt bọn họ trong mắt mình.
"Bố Lai Ân Đặc, ngươi thật sự ép ta phải ra tay, hủy diệt tam giới sao?" Đại Địa Phụ Thần trầm giọng hỏi, thanh âm hồn hậu xuyên qua tường thành của Tiếp Nguyệt Tháp truyền ra ngoài: "Miện là là Vĩnh Hằng Thần Vương, tam giới hủy diệt, ngươi cũng có thể vĩnh tồn bất diệt! Nhưng ngươi muốn mấy trăm tỉ sinh linh trong tam giới như thế nào? Một khi ta đã rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, các ngươi sẽ làm thế nào?"
"Sống hay chết, tồn hay diệt, chẳng qua chỉ là một ý niệm, chỉ có kẻ mạnh thật sự mới có thể có được sự tồn tại vĩnh hằng!" Khí chất của Sa Khắc lúc này hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của Sở Thiên, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị giống như bất cứ chuyện gì cũng không để trong lòng "Đặng Khẳng, tam giới hủy diệt sẽ như thế nào? Ngươi là phụ thần trong tộc nhân của Sáng Thế Thần! có tư cách được hưởng sự vĩnh hằng, hà tất phải quan tâm đến sự sống chết của một vài con kiến như thế!"
"Bố Lai Ân Đặc, không cần chiến đấu, Đặng Khẳng ta chịu thua! Ngươi có thể đi được rồi!"
"Ngươi chịu thua?" Biểu hiện của Sa Khắc cuối cùng cũng có chút biến hóa, hắn nhíu mày, quát: "Đặng Khẳng, ngươi như vậy mà cũng là người đứng đầu Sáng Thế Cửu Thần thế sao? Cũng là nghĩa tử của phụ thần Sáng Thế sao? Chưa chiến đấu đã chịu thua, ngươi không xứng được hưởng sự vĩnh hằng của sinh mệnh!"
Nói xong, Sa Khắc chậm rãi giơ thanh kiếm Vĩnh Hằng lên: "Cũng tốt, ta hủy diệt tam giới, có thể hủy diệt những sự sống còn sót lại, đều là những cường giả chân chính! Tam giới hủy diệt, các ngươi đương nhiên sẽ hiện thân, tránh cho ta phải tìm kiếm vất vả trong tam giới."
"Bố Lai Ân Đặc!" Đặng Khẳng lớn tiếng hét lớn, sau đó thanh âm của hắn trở lại bình thường, chậm rãi nói từng tiếng: "Cho dù ngươi hủy diệt tam giới, cũng không thấy được cường giả thật sự, trong những Sáng Thế Cửu Thần năm đó, Tư Đắc Ân đã bị trục xuất khỏi đường hầm thời không, Cáp Địch Tư và Ái Lệ Ti đã đi tìm trái tim của Sáng Thế Thần! Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ theo Sáng Thế Thần quy ẩn, những người khác trừ ta ra đều đã chết rồi!"
"Trái tim Sáng Thế Thần…. hừ!" Sa Khắc hừ nhẹ một tiếng, thái độ của hắn đối với Trái tim Sáng Thế Thần giống như đối với Sở Thiên vậy, không để trong lòng, cũng không chịu thua kém hai nữ nhi thân sinh của Sáng Thế Thần, "Dùng Trái tim Sáng Thế Thần để thăng cấp…và lũ kiến hôi có khác gì nhau đâu?" truyện được lấy tại truyenggg.com
Thanh kiếm Vĩnh Hằng chậm rãi đưa lên, chỉ về hướng Tiếp Nguyệt Tháp, trên người của Sa Khắc không có chút khí tức.
"Bố Lai Ân Đặc, phụ hoàng ta đâu?" Bác Đức cũng không kìm được, động thân bay về phía Vĩnh Hằng Thần Vương.
Bố Lai Ân Đắc khinh miệt liếc nhìn Bác Đức, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng ngươi có thể áp chế ta được sáu năm, hắn là một cường giả thật sự! Sau này khi tam giới bị hủy diệt, ta sẽ ban cho hắn sinh mệnh vĩnh hằng! Còn ngươi thì không xứng!"
"Lão bất tử nhà ngươi, đoạt phụ thân ta, còn dám mắng ta?" Bác Đức giận dữ, trên tay huyễn hóa ra hỏa diễm trường đao, chếm về phía Bố Lai Ân Đặc.
"Phượng hoàng tộc, tịch diệt hỏa liệt đao, thất thành hỏa hậu (gần giống như công lực)!" Bố Lai Ân Đặc vươn hai ngón tay, kẹp lấy hỏa diễm trường đao, "Chiêu này trong tay phụ hoàng ngươi có thể ép ta lắc mình thối lui, còn ngươi… không được! Bọn hậu duệ các ngươi chỉ có mỹ nhân ngư mới xứng với hai chữ cường giả!"
Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc kẹp lấy trường đao.
Chiến Thần trước mắt sáng ngời, tháo trường kích ở sau lưng, nhưng Sở Thiên đã nắm lấy hắn, thấp giọng nói "Linh hồn của ngươi vẫn còn bị thương chưa khỏi"
Chiến Thần bị Sở Thiên ngăn cản, nhưng Sở Thiên không ngăn được A Mạt Kỳ xuyên qua không gian.
"Bố Lai Ân Đặc, nhìn một chiêu của ta như thế nào?" A Mạt Kỳ xuất hiện phía sau Vĩnh Hằng Thần Vương, phân thân cùng phát động, Phán Quyết Ưng đao chém ra "Sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc!"