Dị Giới Thú Y

Chương 540

Hàng chữ lửa trên bầu trời rực rỡ, còn Trương Bá Luân lại chậm rãi đi trên bầu trời, đến trước mặt hàng chữ lửa đó, sau đó tay trái để sau lưng, tay phải phủ ngực, cúi gập người xuống một cái thật sâu

"Bào Uy Nhĩ bệ hạ, Trương Bá Luân quản giáo con cháu không nghiêm, đã từng khiến kiều nhan nàng động nộ! Ở đây, Trương Bá Luân xin tạ tội!"

Giọng nói thấp trầm nho nhã, trường bào phiêu dật trong gió, và cả mái tóc dài anh tuấn hào hiệp, một bái nghiêng mình của Trương Bá Luân khiến vô số nữ sinh trong học viện Tế Tự ánh mắt đắm say.

Sở Thiên bừng bừng lửa giận trong lòng, bay đến bên cạnh Trương Bá Luân, cười nói: "mh, nơi này cách Biển Cấm còn mấy trăm dặm nữa, ngươi tạ tội ở đây thì quá xa rồi"

"Sai!" Trương Bá Luân đưa ra một ngón tay khẽ lắc, "nếu như là tạ tội, thì cần phải có thành ý! Nơi này cách Biển Cấm vừa đúng nghìn dặm, mỗi một dặm ta sẽ bái một lần, cho đến lúc gặp được Hải Vương bệ hạ!"

Nói rồi, Trương Bá Luân lại bay ra lộ trình một dặm thật, sau đó lại khom bái, "Hải Vương bệ hạ, Trương Bá Luân đến tạ tội đây!"

Tia lửa vẫn phóng ra đỏ rực cả bầu trời, không chỉ như vậy, sau khi Trương Bá Luân khom người trở dậy, hai tay cầm đóa hoa màu u lam tung khắp trời, bay ra như mưa, chớp mắt đã trả đầy mặt biển

Ba Bác Tát vội vã bay đến bên cạnh Sở Thiên, kề tai thấp giọng nói: "Ông chủ, phiền phức rồi, người xem hoa mà Trương Bá Luân đang rải là gì!"

Sở Thiên tiếp lấy một đóa hoa đang bay tròn xuống, quét mắt nhìn, sau đó nheo mắt lại, đây là hoa Hải La, là một sản vật quý ở Nam Hải của đại lục Huyễn Thú, tương truyền đây là hoa tình ái khi Hải tộc bày tỏ tình yêu

Sở Thiên nắm chặt quyền, vội đuổi theo Trương Bá Luân, "mh xin hãy đến Bố Lôi Trạch của ta nghỉ ngơi đã, ta sẽ thay ngươi mời Hải Vương!"

"Không dám làm phiền Long Thần mh! Ta đi bộ vào mới có thể biểu hiện thành ý!" Trương Bá Luân vẫn đi lên trước, sau chốc lát, cả hải vực Bố Lôi Trạch đã tràn ngập hương hoa, hoa như mưa rơi xuống, hoa theo nước không ngừng dao động

Lại khom người bái lần nữa, Trương Bá Luân đột nhiên dừng lại. Cười nói với một đóa hoa đang bay bên cạnh: "Tên tiểu tử đáng yêu, ngươi muốn chụp, cứ thỏa sức mà chụp! Ha ha, có thể có một tiểu bằng hữu đáng yêu như vậy chứng kiến chuyến đi chuộc tội của ta, ta vui mừng còn không kịp nữa là!"

"Thật à!"

Bùm! Đóa hoa đó biến thành một con Tiểu Hùng Miêu, Khách Thu Sa đang cầm một ma pháp nhiếp tượng thạch, cười hì hì đi theo phía sau Trương Bá Luân

Sở Thiên mặt tái xanh lại, nhưng không vọng động, từ việc Trương Bá Luân phát hiện biến thân của Khách Thu Sa có thể thấy, Hỏa Diệm Phụ Thân là một cường giả tuyệt đỉnh am hiểu về linh hồn. Còn Bố Lôi Trạch hiện tại, điều đại kỵ nhất chính là có một cường giả linh hồn xâm nhập. Còn một điều nữa, đó là Trương Bá Luân từ đầu đến cuối đều khuôn mặt tươi cười, không có chút địch ý nào.

Sở Thiên cảm thấy khó xử, giết chết Trương Bá Luân, hắn không phải không có phần thắng, nhưng cái giá phải trả lại quá lớn. Còn mặt cho Trương Bá Luân tùy ý đi tiếp, Sở Thiên lại không cam lòng!

Đôi mắt đang nheo hàn quang vụt hiện, trong lòng Sở Thiên dần trào dâng ngọn lửa tà ác một cách khó hiểu, nghiến răng ken két, vấy tay gọi Ba Bác Tát, thấp giọng căn dặn: "Khảm Phổ, A Mạt Kỳ, Bác Đức, An Cát Lệ Na, và cả A Tư Nặc, gọi năm người đó đến đây, sau đó kêu Tề Bách Lâm mở pháo chủ động phòng ngự tập trận bí mật của Bố Lôi Trạch!"

"Ông chủ, khai chiến sao?" Ba Bác Tát thấp giọng hỏi

Sở Thiên khẽ gật đầu, Ba Bác Tát bay đi

Sở Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Trương Bá Luân, cứ một dặm là hắn khom người bái, trong lòng đang tính toán các bước tiêu diệt hắn

Sau khi đi không lâu, Ba Bác Tát đã quay lại. Nhưng cường giả mà Sở Thiên chỉ danh lại không theo đến, trong ánh mắt chất vấn của Sở Thiên, Ba Bác Tát thấp giọng nói: "Ông chủ, Sắt Lâm Na phu nhân gọi người đi một chuyến, phu nhân đang ở Quang Minh Thánh Điện."

Sở Thiên sửng sốt, thị ý Ba Bác Tát tiếp tục giám sát Trương Bá Luân, sau đó bay về Quang Minh Thánh Điện

Sắt Lâm Na đang ngồi trước màn hình ma pháp lớn, vừa thấy Sở Thiên, nàng nói: "Chàng định khai chiến với Trương Bá Luân ở đây sao?"

Sở Thiên gật đầu

"Tại sao lại lựa chọn khai chiến?" Sắt Lâm Na chính sắt nói: "Lúc trước chàng thực chất không quen biết gì Trương Bá Luân,còn Sắt Mông Đức là chết dưới tay Liên Thành, cho dù tính thế nào Trương Bá Luân và Bố Lôi Trạch đều không có thù hận gì. Chủ Thần như vậy giá trị lợi dụng còn lớn hơn nhiều so với tổn thất khai chiến!"

Sở Thiên im lặng, điều Sắt Lâm Na nói là thật, hắn không có một câu nào phản bác lại được, thật ra nếu như Sở Thiên quyết tâm, lấy nữ nô của gia tộc Phan Mạt Tư và cả thuật bảo mệnh thượng cổ Tế Tự ra làm thứ để dụ dỗ, hoàn toàn có thể lợi dụng Trương Bá Luân, nhưng Sở Thiên lại không muốn làm như vậy!

"Ài!" Sắt Lâm Na thở dài, nói tiếp câu vừa rồi: "Nhưng hiện tại, Bố Lôi Trạch và Biển Cấm đa thân như một nhà, Bào Uy Nhĩ lại là đồng minh và là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta, tình hình này tuyệt đối không thể phá vỡ!"

Sở Thiên phụ họa nói: "Nàng nói phải"

Sắt Lâm Na bất đắc dĩ nói: "Nhưng thủ đoạn Trương Bá Luân dụ dỗ nữ nhân, chúng ta cũng nhìn thấy rồi, nếu như thật sự hắn không để ý đến việc Bào Uy Nhĩ diệt cả tộc Hỏa Thần, sau đó lại dùng cớ dụ dỗ sẽ giúp đỡ Biển Cấm đối phó với Tư Đặc Ân để tiếp cận Bào Uy Nhĩ, chàng nói giáp mâu Bào Uy Nhĩ sẽ lựa chọn thế nào?"

Sở Thiên nghiêm mặt kinh hãi, lập tức lắc đầu, "Với tính khí của biểu tỷ, chắc chắn không cần hắn giúp đỡ, có lẽ nàng ta thích tự tay giết Tư Đặc Ân hơn"

"Ta nói là nếu như, còn có rất nhiều trường hợp khác, chẳng hạn như Trương Bá Luân nếu biết nơi hạ lạc của Tư Đặc Ân thì sao?" Sắt Lâm Na trừng mắt nhìn Sở Thiên

Làn này Sở Thiên đã không còn gì để nói.

Sắt Lâm Na nói tiếp: "Bào Uy Nhĩ chấp nhận lời tỏ tình của Trương Bá Luân có thể không xảy ra, nhưng việc họ liên thủ lại có khả năng vô cùng, vô cùng lớn!"

"Nếu như vậy, Biển Cấm và Hỏa Diệm Chi Phụ liên thủ, chắc chắn sẽ bất hòa với chúng ta, Bố Lôi Trạch đồng nghĩa với việc mất đi một cánh tay! Nhưng hiện tại chúng ta muốn tiêu diệt Trương Bá Luân, cái giá phải trả quá lớn…"

Sở Thiên nhìn Sắt Lâm Na, đợi nàng đưa ra quyết định cuối cùng

"Chàng còn nhìn ta làm gì? Lẽ nào hiện tại chàng còn không biết nên làm thế nào sao?" Sắt Lâm Na cười khổ nói: "Thay lên Long Thần bào của chàng, lấy Long Thần quyền trượng, sau đó ngồi xe vàng tứ long đi Biển Cấm! Đi phá hỏng sự hợp tác của Trương Bá Luân và Bào Uy Nhĩ đi!"

Theo lời của Sắt Lâm Na, Sở Thiên ngồi tronng xe vàng tứ long, bay đến Biển Cấm, đi theo còn có Bác Đức và A Mạt Kỳ

Khi bay qua bên cạnh Trương Bá Luân, Trương Bá Luân nhìn qua cửa sổ, nở một nụ cười vô cùng tự tin với Sở Thiên, sau đó tiếp tục khom người bái về phía trước

Sở Thiên rất ít khi mặc Long Thần bào, vừa mặc lên, cảm thấy chưa thích ứng. Còn Bác Đức sắc mặt cổ quái nhìn hắn, miệng tặc lưỡi than thở: "Phất Lạp Địch Nặc, vợ của ngươi thật lợi hại! Thật sự rất lợi hại!"

Từ khi Trương Bá Luân xuất hiện, đầu óc của Sở Thiên như bị trì độn lại, hiện tại cũng không hiểu được ý của Bác Đức là gì

"Ngươi thật sự không hiểu ý của vợ ngươi sao?" Bác Đức kéo lấy góc áo của Sở Thiên, phe phẩy rồi cong môi nói: "Nhìn vào gương xem bộ dạng lúc này của ngươi đi, kim bào nội giáp, Long Hoàn trên đầu, cùng với Long Thần quyền trượng hiệu lệnh vạn tộc trên bầu trời, còn cả chiếc xe vàng tứ long duy nhất trên đại lục, bộ dạng như vậy mà đi phá hoại gì chứ, có mà đi tán gái a?"

Sở Thiên giật mình, "Ngươi nói Sắt Lâm Na…"

"Đúng vậy, ngươi không cần nghi ngờ nữa! Ý của vợ ngươi đã rất rõ ràng rồi. Nàng ta muốn dùng….Mỹ! Nam! Kế!"

A Mạt Kỳ ho mấy tiếng, xoay mặt đi

Sở Thiên vội nói: "không thể nào, lúc trước hai người bọn họ còn tranh đấu không thể tách ra cơ mà!" Truyện được copy tại TruyenGG

"Trước khác giờ khác!" Bác Đức lắc đầu nói: "Hiện tại Bào Uy Nhĩ và Trương Bá Luân nếu như liên thủ với nhau, Bố Lôi Trạch các ngươi sẽ bị thiệt rất lớn, vì vậy vợ ngươi thà hi sinh "sắc" của ngươi, cũng phải kéo Mỹ Nhân Ngư về bên Bố Lôi Trạch! Vì vậy ta nói nàng ta lợi hại! Con bà nó, đầu tiên là để nam nhân của mình ngoài đấu với Trương Bá Luân, chuyển hóa thành nội đấu các phu nhân trong phòng ngủ của ngươi! Sau đó đóng cửa lại tranh đấu trong nhà! Như vậy không cần biết kết quả thế nào, kẻ được lợi vẫn là Bố Lôi Trạch! Còn kẻ không có được lợi ích gì, cũng chỉ có Trương Bá Luân!"

Sở Thiên dùng quyền trượng gõ đầu mình thầm nghĩ: Có thể sao? Có điều đây thật sự phù hợp với phong cách làm việc của Sắt Lâm Na, lợi ích đại cục nặng hơn nhiều so với sự được mất của cá nhân

"Ta khẳng định không sai, vợ ngươi không muốn trở mặt với Trương Bá Luân,vì vậy lợi dụng ngươi thi hành "Mỹ Nam Kế", nói không chừng nàng ta còn nghĩ nhân lúc này sẽ thôn tính cả Biển Cấm!" Lối tư duy của Bác Đức, quả thực khiến Sở Thiên cảm thấy nhất thời không theo kịp

Bác Đức ngoắc tay với Sở Thiên đang ngây dại ra, ra vẻ am hiểu nói: "Qua đây, kẻ làm tẩu tử như ta, truyền thụ cho ngươi mấy chiêu tán gái!"

"A!" Sở Thiên giật thót mình

"Thế nào? Không tin thủ đoạn của ta sao? Hừ, nên nhớ năm xưa ta chỉ thoáng cái là tóm gọn được A Mạt Kỳ!" Bác Đức đẩy A Mạt Kỳ đang muốn phản bác ra, sau đó trầm giọng nói: "Hãy nhớ, muốn có được Mỹ Nhân Ngư, thứ nhất, da mặt phải dày, thứ hai, da mặt phải dày, thứ ba, vẫn là da mặt phải dày…"

Sở Thiên vẫn không tin Sắt Lâm Na sẽ bán đứng "sắc" của mình. Lấy thông tin thạch ra, nhưng thông tin thạch của Sắt Lâm Na đã đóng lại. điều này thật sự đang ám thị gì sao?

Cắn răng một cái, Sở Thiên tự nhủ với bản thân, vì lợi ích của trên dưới mấy vạn nhân khẩu của Bố Lôi Trạch, lão tử trả bất cứ giá nào!

………………

Sở Thiên vốn định đến Biển Cấm trước Trương Bá Luân một bước. Nhưng không ngờ, xe vàng tứ long khi vừa bay vào hải vực của Biển Cấm, Biển Cấm màu xanh lam biếc chợt cuồn cuộn sóng lớn.

Trên mặt nước vốn đang tĩnh lặng tách ra một đường, nước biển rẽ làm hai. Tiếp theo đó, La Đức Mạn bay ra khỏi mặt nước, phía sau là Thí Thần Thất Hải Thú, và mấy vạn đại quân tinh nhuệ Hải tộc vây quanh Mỹ Nhân Ngư đang đi cuối cùng.

Giọng nói Trương Bá Luân tạ lỗi tuy rất trầm thấp nhu hòa, nhưng lại dùng thần lực phát ra, Mỹ Nhân Ngư sớm đã nghe được, lúc này đã ra nghênh đón.

Trương Bá Luân ở xa phía sau Sở Thiên vừa nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư xuất hiện, phất tay áo, bước nhanh đến, ngược lại còn cướp đường ngay trước Sở Thiên chào hỏi Mỹ Nhân Ngư, "Sáng Thế Phụ Thần tại thượng! Hải Vương bệ hạ, ta vốn định sau khi gặp được nàng sẽ lập tức tạ lỗi với nàng, nhưng hiện tại ta đổi ý rồi, bởi vì dung nhan của nàng đã khiến ta chấn động, Phụ Thần tại thượng, ta không thể không ca ngợi nàng, bởi vì dung mạo của nàng khiến ta động lòng hơn bất cứ chuyện gì khác!"

"Thối!"

Thứ đáp trả Trương Bá Luân chính là một câu chửi eo éo.

Sở Thiên thầm cười không ngừng, bởi vì Mỹ Nhân Ngư đang ôm con trai hắn trong lòng, chính là Sở Viêm!

"Chú nhóc đáng yêu, Hải Vương bệ hạ, đứa bé này của nàng là…"

"Con trai ta!" Mỹ Nhân Ngư lạnh lẽo đáp

Sở Viêm cũng goi một tiếng "mẹ" ngọt ngào, sau đó vươn tay về phía Sở Thiên, "cha!"

Nụ cười trên mặt Trương Bá Luân cứng đờ lại, nhưng lập tức lại cười tươi như hoa.

Sở Thiên chưa lúc nào thuận mắt với đứa con lưu manh của mình như lúc này, bay đến bên cạnh Mỹ Nhân Ngư, cười nói: "Mạt Khắc Nhĩ, qua đây, đừng có để mẹ con bế con mãi, để cha bế con!"

La Đức Mạn đang nhìn chằm chằm vào Trương Bá Luân hai mắt sáng rực, liếc Sở Thiên một cái, trong lòng thầm nghĩm tiểu tử này rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi!
Bình Luận (0)
Comment