Dị Giới Thú Y

Chương 563

Sở Thiên lấy Long Thần quyền trượng ra, vừa vuốt tóc, vừa đi về phái bò cạp hải ma, "Ni Mễ Tư, ngươi bảo các con ngươi thả hắn ra đi."

Bầy chuột nhanh chóng chạy xuống.

Gõ vào con bò cạp mà so ra cái xúc tu còn lớn hơn hắn, Sở Thiên nói: "Vị tiên sinh này, có thể cho ta biết tên không"

Sự khác biệt về giống của loài bò sát rất rõ ràng, Sở Thiên vừa nhìn là có thể đoán ra ngay.

Bò cạp hải ma khẽ động đậy xúc tu, kinh hãi nói: "Mạt Cát Đặc, ta là Mạt Cát Đặc!"

Lại thở dốc thêm mấy cái, thân hình Mạt Cát Đặc nhúc nhích, cầu khẩn: "Vị thần tộc này, xin ngươi tha cho ta và hậu duệ của ta, thứ này ta đưa cho ngươi" Nói xong, hắn gọi tên một người, một con bò cạp nhỏ đứng bên cạnh khúm núm tiến về phía Mạt Cát Đặc, "Vào huyệt động của ta lấy đồ vật đó ra đây"

Con bò cạp nhỏ nói bằng ngôn ngữ của chủng tộc nó: "Gia chủ! Ngài thực sự phải giao nó ra sao, nhưng nó là…"

"ngươi muốn hại chết mọi người sao?" Mạt Cát Đặc phẫn nộ hét lớn: "một tháng, ta có được thứ đó chỉ mới một tháng, vậy mà có bao nhiêu hậu duệ đã chết rồi? Thứ mang lại tai họa này không thể giữ lại được nữa, mau đi đi, ta không muốn sống những ngày trốn chui trốn lủi này nữa."

Mạt Cát Đặc răn dạy hậu duệ của hắn, còn Sở Thiên lại chau mày suy nghĩ, nhìn phản ứng của mạt cát đặc, có lẽ một tháng trước đây hắn có được bảo bối gì đó, nhưng bảo bối này mang lại cho hắn không ít tai họa, nhưng cuộc sống của bọn bò cạp hải ma là ở biển, trong Thất Hải, vậy ai có thể qua mắt Mỹ Nhân Ngư để đến đây cướp đoạt được chứ?

Không lâu sau, con bò cạp nhỏ đó đem ra một viên đá nhỏ, trong suốt. Nhìn viên đá đó chỉ nhỏ bằng ngón tay, nhưng khi để nó ở bên cạnh, Sở Thiên lại có một cảm giác khác lạ. Mỹ Nhân Ngư lại càng xúc động hơn, tinh hạch trong đầu vui mừng nhảy múa. Nàng đứng dậy, thốt lên: "Thủy Mẫu Thần Cách"

Không sai, đây chính là Thần cách của Thủy Mẫu Sắt Mông Đức, Liên Thành vì tự nổ mà chết, nhưng Thần Cách của Sắt Mông Đức lại do Sáng thế thần tạo ra, không dễ dàng bị hủy diệt như vậy, thần cách bị nổ thành bột vụn lại dần kết tinh trong biển, một bộ phận trong đó rơi vào tay Mạt Cát Đặc.

Những việc như thế này không phải xảy ra lần đầu, ngày xưa Khách Thu Sa ăn mất thần cách của nữ thần tự nhiên không phải cũng là một trường hợp tương tự sao?

Mỹ Nhân Ngư vừa thốt ra mấy tiếng Thủy Mẫu Thần Cách, Sở Thiên đã nghĩ lan man. Sau đó hắn lại hỏi: "ngươi lấy thứ này ở đâu?"

"Là nó tự rơi vào đầu ta" Mạt Cát Đặc sợ Sở Thiên không tin, liền nói thêm "Ta thề trên danh dự của tổ tiên ta, các ngươi hỏi nguồn gốc của nó…. Lẽ nào các ngươi không phải đến cướp nó sao?"

"Tiên sih Mạt Cát Đặc thân mến, chúng ta không đến để cướp đồ, mà để giết người, ha ha"

Sở Thiên cười tủm tỉm, nói một câu uy hiếp, sau đó lấy viên thần cách từ trên đầu con bò cạp nhỏ kia, xem xét một lát, rồi đưa lại cho Mỹ Nhân Ngư, hỏi: "Là toàn bộ sao?"

Mỹ Nhân Ngư dùng Thủy Chi Hồn để cảm nhận, sau đó nhẹ lắc đầu: "Chỉ là một bộ phận."

Sở Thiên hung hăng gõ gõ vào xúc tu của Mạt Cát Đặc, hỏi: "Phần còn lại đâu?"

"hết rồi, đây là mảnh cuối cùng, những mảnh khác,…. Đều đã bị cướp rồi!" Mạt Cát Đặc ngập ngừng nói

Bọn bò cạp hải ma bọn họ vốn sinh sống ngầm ở dưới đáy biển, không phải là hải tộc của thất hải, cũng không phải là thần dân của mỹ nhân ngư. Hơn một tháng trước, trăm năm mới có một lần Mạt Cát Đặc chui từ dưới bùn lên để hít thở không khí, không ngờ, đúng lúc đó lại bị Thủy Mẫu Thần Cách rơi vào đầu, không thể không nói rằng, vận may của hắn có chút quái dị

Lúc đó Thủy Mẫu Thần Cách đã bị vỡ thành nhiều mảnh, nhưng Mạt Cát Đặc vẫn nhậ thấy đây là một vật quý, thế là hắn đưa Thần Cách đã bị vỡ về huyệt động dưới đất. nhưng không ngờ, lòng tham nhất thời đã gây cho hắn không ít tai họa. Nhờ có nhiều hậu duệ, lại hiểu biết các đường ngầm dưới đất, Mạt Cát Đặc mang theo hậu duệ trốn chui trốn lủi tới tận ngày hôm nay.

"Mạt Cát Đặc tiên sinh thân mến, ngươi cho rằng chúng ta là trẻ con hay sao?" Sở Thiên dùng quyền trượng chỉ vào Mỹ Nhân Ngư, "Biết đó là ai không? Là vua Bào Uy Nhĩ của Thất hải! Nếu lời ngươi nói là thật, và nếu có người truy giết ngươi và hậu duệ ngươi, vậy hãy cho ta biết, những người truy đuổi ngươi làm sao có thể qua mặt được Thất Hải hải tộc? ngươi nên biết, trong thất hải không ai có thể tránh được sự quản chết của Biển Cấm vương cung."

"Còn nữa!" Sở Thiên chỉ vào khe nứt dưới chân "Cái khe này là sao? Nước ở trong khe này chảy ra là chuyện gì?"

"Đây đều do những người truy sát ta làm ra" Mạt Cát Đặc vội vàng nói: "Bọn họ không phải hải tộc, cũng không phải đại lục thần tộc, mà là thần tộc dưới biển"

"Ha ha, khôi hài!" La Đức Mạn cười nhạo nói: "Dưới đáy Thất hải, ta đều đã kiểm tra hết, thậm chí có vài nơi còn xuống sâu dưới đáy biển đến mấy nghìn mét, chưa từng gặp qua cái gọi là thần tộc dưới biển"

La Đức Mạn nháy mắt cho Sa Lỗ, Sa Lỗ lập tức lệnh một đội võ sĩ mang trường đao tiến lên trước.

"Đừng mà, những gì ta nói đều là sự thật. Ta biết những người đó từ dưới đáy biển lên, hơn nữa sau khi bọn họp cướp được Thần Cách từ chỗ ta, đáy biển đã xuất hiện vết nứt. nhưng bọn họ xuất hiện ở nơi không có vết nứt, vì vậy ta mới trốn ở đây."

"ài, những gì biết ta đều nói rồi, xin các ngươi đừng giết ta!" Mạt Cát Đặc cầu xin nói.

"không biết ngươi cũng được, nói cho ta biết, tổng cộng ngươi đã lấy được bao nhiêu mảnh tinh thạch như thế này? Tại sao vẫn giữ được mảnh thạch này khỏi bị cướp?"

"Tổng cộng là bốn mảnh, bọn họ rất lạ, mỗi lần chỉ cướp một viên, sau đó vội vàng đi ra, ta cũng không biết vì sao, vì vậy ta mới giữ mảnh này lại"

"Truy giết ngươi là tộc nào? Nhân thần hay thú thần?"

"Hình như là nhân thần, cũng có thể là thú thần nhưng giống nhân thần, ta còn phải lánh nạn nên không nhìn rõ."

Mỹ Nhân Ngư còn hỏi thêm mấy câu nữa, sau đó sai người đẩy mạt cát đặc xuống dưới, lạnh lùng nói: "Thú vị thật, bổn vương thống nhất thất hải đã hơn một vạn năm, không ngờ dưới chân mình còn có một thần tộc chưa được biết đến"

Sa Lỗ ôm quyền nói: "Bệ hạ, có cần ta sai quân đào đáy biển lên không?"

"không, bọn chúng có thể trốn dưới chân bổn vương nhiều năm như vậy, nhất định phải có cách ẩn nấp, không cần đi tìm chúng, hãy để chúng tự xuất hiện" Mỹ Nhân Ngư trở tay lấy ra một lệnh bài, ném cho La Đức Mạn, "Thừa tướng, người đem quân lui ra ngoài vòng bán kính nghìn dặm, Phất Lạp Địch Nặc, cho ta một cái ẩn thần giới chỉ của ngươi!" Truyện được copy tại TruyenGG

Mỹ Nhân Ngư đeo giới chỉ, lại dùng một sợi dây nhỏ mang Thủy Mẫu Thần Cách lên cổ.

"biểu tỷ, không lẽ tỷ muốn dùng Thủy Mẫu Thần Cách để dụ bọn chúng ra?"

"Đúng vậy"

Sở Thiên cười khổ, "Biểu tỷ, vậy cũng không cần tỷ ra tay chứ? Việc này cứ giao cho thuộc hạ làm là được rồi, tỷ là…"

La Đức Mạn ở phía sau len lén kéo Sở Thiên, ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp nữa, Sở Thiên bất đắc dĩ ngậm miệng lại, biểu tỷ Mỹ Nhân Ngư đúng là tiêu biểu cho một con mọt công việc mà

Nhưng Sở Thiên nghĩ kỹ, cảm thấy không yên tâm. Trong khe nứt đó có thể tản mác những mầm bệnh khiến Mỹ Nhân Ngư mắc bệnh được, chứng tỏ bọn thần tộc bí mật này có khả năng làm hại đến Mỹ Nhân Ngư. Nói ra những lo lắng trong đầu mình, Sở Thiên nói: "Ta và A Mạt Kỳ ở lại cùng tỷ, nếu còn mầm bệnh nữa ta có thể giải quyết, nếu có nguy hiểm gì, A Mạt Kỳ mở một đường hầm không gian là có thể đưa chúng ta trở về."

Mỹ Nhân Ngư nhíu mày, La Đức Mạn nói lớn: "Cách này rất hay! Bệ hạ, cứ làm như vậy đi, lão thần đi lui quân"

Đội quân hải tộc chỉnh tề lui đi, chiến trường lúc nãy cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Sở Thiên xem xét hoàn cảnh xung quanh, dò hỏi: "Biểu tỷ, cụ thể phải làm sao?"

"Mạt Cát Đặc nói những thần tộc đó xuất hiện ở những nơi không có khe nứt, nhưng lại muốn cướp Thủy Mẫu Thần Cách, còn phải hỏi làm sao ư? Mang theo Thần Cách đến những nơi không có khe nứt xuống dưới mặt đất là được rồi."

A Mạt Kỳ mở ra thông đạo, ba người cùng đi xuống, may mà mọi người đều là thần tộc không cần hô hấp, cũng không bị nghẹt thở.

Cứ như vậy, ba người du hành dưới đất mấy ngày liền, nhưng không có phát hiện gì, Mỹ Nhân Ngư không cam tâm, lại muốn đi tìm. Cuối cùng, ba người xuống đến độ sau mấy nghìn mét, đúng lúc Sở Thiên đang lo lắng liệu có gặp nham thạch nóng chảy không, thì cái mà Mỹ Nhân Ngư mong đợi cuối cùng đã đến.

"Ha ha, không ngờ lại có người đưa bảo bối đến tận cửa!"

Một bọn quái nhân chặn đường bọn họ, có đến mấy chục người, dung mạo khác nhau, nửa người nửa thú, thú thần cũng có, cổ quái nhất là Sở Thiên lại thấy một con Toản Địa Long, khiến cho Long Thần của hắn kinh ngạc không ngớt.

Nhưng con TOản Địa Long đó hơi giống thằn lằn trên trái đất đó lại là thủ lĩnh của bọn quái dị này, hắn khẽ động đậy, bước lên trước mặt Sở Thiên: "Giao ra đây, các ngươi sẽ được tha mạng."

Ha! Còn biết tiên lễ hậu binh, Sở Thiên còn tưởng bọn chúng vừa gặp mặt là đã đánh nhau rồi chứ! Nhưng bọn người cổ quái này quả thật rất cổ quái, bọn chúng đều không mặc áo quần, nhìn qua cũng biết trên người bọn chúng không có những vật có chứa thần lực, nhưng cả Sở Thiên lẫn Mỹ Nhân Ngư đều không cảm nhận được khí tức của chúng.

Nhưng, nơi đây có độ sau hàng nghìn mét dưới mặt đất, không nói tới các chuyện khác, chỉ riêng áp lực dưới lòng đất đã có thể đè chết một con Cự Long, nếu những sinh vật cổ quái này không có bản lĩnh thật sự thì khó có thể sống trong một môi trường như thế này.

Sở Thiên ra hiệu cho Mỹ Nhân Ngư lui ra sau, cười nói: "Chư vị thuộc thần tộc nào? Tại sao trước đây ta chưa từng gặp?"

"Ít nói nhảm đi, giao bảo bối ra đây, nếu không sẽ phải chết" Con Toản Địa Long đó hất mạnh đuôi, nhưng do dưới mặt đất nên không có âm thanh gì, bọn cổ quái sau lưng hắn tiến lên. Một con vật quái dị giống như cá nói nhỏ: "Đừng lôi thôi với bọn chúng nữa, ra tay thôi."

Lúc này Mỹ Nhân Ngư cũng đang nói với Sở Thiên: "Đừng lãng phí thời gian nữa, lập tức bắt bọn chúng lại thẩm vấn đi."

Dứt lời, Mỹ Nhân Ngư liền ra tay.Nhưng đúng lúc này, con Toản Địa Long đột nhiên chau mày, tức giận quét đuôi ra bốn phía, nói: "Con mẹ nó, sao lần này thời gian hết nhanh quá vậy, hừ, lần này coi như các ngươi gặp may, các huynh đệ, rút!"
Bình Luận (0)
Comment