Tạm không nói đến Sở Thiên không có cách, chỉ nói trong Quang Minh Thánh Điện, Mỹ Nhân Ngư nhìn qua tinh thạch thấy Mẫu Thần triệu hoán vong linh, nàng đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Vưu Nhân bệ hạ có khả năng ở trong đó!
Lúc này người có thể khuyên can nàng hoặc là đang bế quan tu luyện ở hòn đảo thứ mười bảy, hoặc là đang ở trên trời nghĩ cách. Mỹ Nhân Ngư không người ngăn cản, bay thẳng lên bầu trời.
"người nào?" Mẫu Thần đứng đầu phát hiện Mỹ Nhân Ngư đang nhanh chóng bay đến, ngay lập tức quát lớn hỏi.
"Là Hải Vương bệ hạ!" Sở Thiên không để ý đến cái khác, bay đến ngăn Mỹ Nhân Ngư lại.
Bào Uy Nhĩ đại nộ, "Phất Lạp Địch Nặc, tránh ra!"
Sở Thiên lạnh nhạt nhìn Mỹ Nhân Ngư, trầm giọng nói: "ngươi muốn trên dưới mấy vạn người của Bố Lôi Trạch ta cùng bồi táng với ngươi sao?"
Mỹ Nhân Ngư sửng sốt, lập tức không nói lời nào.
Sở Thiên ấn đầu vai nàng lại, "Tin ta đi, ta sẽ trả lại cho ngươi một Vưu Nhân bệ hạ trọn vẹn! Tiểu Bạch, tiễn Hải Vương bệ hạ về!"
Ái Lệ Ti sắc mặt buồn bã, sau khi qua cũng không đáp lời, kéo Mỹ Nhân Ngư đang im lặng đi.
Tiểu Bạch cũng không biết nói gì với Mỹ Nhân Ngư, dù gì, mẹ nàng cũng đã giết cha của Mỹ Nhân Ngư, hai nhà có mối thù giết cha, mà ở giữa lại có một Sở Thiên.
Đưa Mỹ Nhân Ngư vào nội đình, Tiểu Bạch nói: "người hãy ở cùng đám trẻ đi, đợi lát nữa đánh nhau, đám trẻ giao cho ngươi… Hả? Sử Đế Phân, cái lão bất tử làm trò quỷ gì vậy?"
Trong nội đình, Sử Đế Phân không biết từ đâu lấy được một sợi xích, sau đó kêu tất cả đám trẻ xếp thành một hàng, lần lượt buộc vào lưng từng đứa một, nhìn nghiêng qua, giống như là một xâu cá hạm vĩ gia ba đồng kim tệ trên phố.
Hơn nữa, nhìn cách thắt trên tay bọn trẻ, thực chất chính là cách buộc thường thấy trên chợ thực phẩm.
Lẽ nào Thực Thần muốn treo đám trẻ ra chợ để bán?
Thực Thần buộc hai đầu dây lại với nhau, như vậy bọn trẻ sẽ vây thành một vòng tròn, hắn vỗ tay cười lớn, "Ha, nha đầu thối, thế nào? Có vui không."
"Vui cái đầu ngươi, chết tiệt! ngươi coi đám trẻ là nguyên liệu thực phẩm sao!" Tiểu Bạch trợn mắt dữ tợn nhìn Thực Thần, vừa định đi mở dây trói, miệng vẫn còn oán trách Sắt Lâm Na ở bên cạnh, nói: "Sao ngươi lại không ngăn lại, Sử Đế Phân đang làm bừa vậy mà!"
Sắt Lâm Na khẽ ngăn Tiểu Bạch lại, "Cứ để Sử Đế Phân tiên sinh làm bừa đi, bọn trẻ vui là được rồi!"
"Vậy cũng không thể để chúng làm bừa như vậy a!"
Sử Đế Phân bĩu môi ngẩng đầu, "Nha đầu thối, ngươi thì hiểu gì? Hừ, nhìn thấy Sắt Lâm Na người ta còn hiểu hơn!" Hắn đứng dậy, chỉ vào đám trẻ đang bị buộc thành vòng tròn nói: "Biết không, Sắt Lâm Na nhìn lên trời thấy sắp có đánh nhau rồi, kêu ta đưa bọn trẻ trốn đi, nhưng bọn trẻ lại nhiều quá, lão nhân gia ta không quản hết được, bèn buộc lại, đeo lên cổ, hắc hắc, như vậy thì tiện hơn rồi!"
Nói rồi, Sử Đế Phân thật sự nhấc dây lên, treo cổ lên, một vòng trẻ nhí nhố cứ treo lên người như vậy.
Tiểu Bạch ngẩn ra, miệng lại cong lên, dở khóc dở cười, lúc này Sắt Lâm Na ở bên cạnh mới nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, như vậy tuy hồ đồ, nhưng bọn trẻ chắc chắn sẽ được an toàn nhất!"
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Sắt Lâm Na, nàng không hiểu, như vậy có gì gọi là an toàn?
Sắt Lâm Na chỉ cười nhàn nhạt với Tiểu Bạch, rồi quay đầu đi, lớn tiếng căn dặn: "được rồi, hiện giờ tinh lực của Mẫu Thần và vạn thú dũng sĩ đều ở trên đối thủ, không có thời gian chú ý đến chúng ta, mọi người lập tức đi xuống thông đạo dưới đất, đến hòn đảo thứ mười bảy tránh nạn. Chú ý đeo thêm Ẩn Thần Giới Chỉ!"
Già yếu bệnh tật của Bố Lôi Trạch đều theo lời của Sắt Lâm Na đi vào thông đạo, chỉ có Tiểu Bạch và Mỹ Nhân Ngư ở lại bên ngoài, Tiểu Bạch trừng mắt hung dữ nhìn Sử Đế Phân đi cuối cùng.
Sử Đế Phân làm ra vẻ như không thấy, chậm rãi bước đi, khi hắn giãn cách cự ly với đội ngũ trước mặt, lại để Tiểu Bạch không nhìn thấy, Sử Đế Phân xoay chiếc dây trên cổ hắn, để Đới An Na đến trước ngực hắn. truyện được lấy tại truyenggg.com
"Tiểu Na Na, con giúp gia gia một chuyện được không?" Thực Thần cười hì hì nhéo vào mặt của Đới An Na, "Gia gia ta, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, con giúp ta xem thử tương lại sẽ xảy ra cái gì?"
Đới An Na bất lực xòe tay ra, động tác này là học theo Phan Đa Lạp, "Sử Đế Phân gia gia, thần lực trên đảo mạnh quá, con không thể nhìn ra tương lai a."
"không sao, gia gia giúp con!" Thực Thần một tay nâng Đới An Na lên, một tay đặt lên trán cô bé, "Xem lĩnh vực của ta, thơm không?"
"Thơm!" Bọn nhỏ đều cười khanh khách lên, lĩnh vực của Sử Đế Phân đã là chuyện cười thứ hai trên Bố Lôi Trạch – thứ nhất là Sa Khắc.
Đới An Na nhắm mắt lại, kinh ngạc nói: "Con thấy thật rồi, Phụ Thần tại thượng! Sử Đế Phân gia gia, Thiên Ưng sống lại rồi!"
Thực Thần thở dài lắc đầu, "Tư Đặc Ân làm chuyện gì quả nhiên đều không hiệu quả, phong ấn lần trước lại không chặt chẽ, ài, tình trạng có thể đánh ra thần lực tầng thứ tám để giải phong ấn quá nhiều a!"
Nói xong câu đó, Sử Đế Phân chợt ho một trận dữ dội, dường như vừa rồi giúp Đới An Na đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của ông.
"Đám nhóc, chúng ta đừng đi đến hòn đảo thứ mười bảy nữa!" Sử Đế Phân cố trấn tỉnh lại, "Gia gia đưa các con đi chơi trò bỏ nhà trốn được không?"
Đôi mắt của Mạt Khắc Nhĩ lập tức sáng ngời, "Hay à, đi vương quốc Tinh Linh, ở đó các tỷ tỷ xinh đẹp mặc ít! Đúng rồi, An Na a di còn đang ở đó làm Tinh Linh nữ vương, đi mau, kêu a di chuẩn bị cho chúng ta một lô mỹ nữ Tinh Linh!"
Không lâu trước đây, Tinh Lih vương tiền nhiệm đã thọ tận ở trong chính tẩm, các Tinh Linh không có chủ nhân, liền thỉnh giáo ông chủ Sở Thiên đứng sau lưng làm thế nào, đúng lúc Tinh Linh hộ vệ An Na của Sở đại thiếu gia đã rất lâu không có chuyện gì làm, Sở Thiên liền phái nàng về làm Tinh Linh nữ vương.
Bốp, Đới An Na tát cho Mạt Khắc Nhĩ một cái, sau đó hỏi: "Sử Đế Phân gia gia, có phải người cảm thấy Bố Lôi Trạch không an toàn, vì vậy mới đưa chúng con đi?"
Thực Thần cười hăng hắc, cũng không đáp lời, đưa bọn trẻ rẽ hướng, đi từ vách tường hai bên thông đạo.
…………………
Trên bầu trời, Sở Thiên vẫn không biết vụ án bắt cóc trẻ em lớn nhất trong lịch sử Bố Lôi Trạch đã xảy ra, hắn còn đang đau đầu suy nghĩ làm thế nào để hóa giải nguy cơ.
Áp lực do vạn thú dũng sĩ và vong linh quân đoàn đối đầu càng lúc càng nặng nề, các dũng sĩ đều hạ quyết tâm sẽ báo thù cho các huynh đệ đã chết, Bố Lan Ny thì quyết tử chiến không thắng thì vong, hai bên không ai chịu nhường ai một bước, cục thế xem ra đã đi vào bế tắc.
Sở Thiên nheo mắt lại, lòng thầm tính toán, mẫu thần tính khí nóng vội, nhưng không cố chấp, xem bà ấy có thể đến Bố Lôi Trạch cầu cứu thì biết, nhạc mẫu đại nhân là người biết trước biết sau. Còn vạn thú dũng sĩ vẫn giữ mỹ đức dũng sĩ cơ bản nhất của thời thượng cổ, thứ đứng đầu trong các mỹ đức này, chính là trung thành!
Xem ra, phải nghỉ cách từ mặt trung thành rồi, nghĩ tới đây, Sở Thiên cười ha hả, tiếng cười trong không khí giơ kiếm giương cung này lại tỏ ra nhức nhối, "nhạc mẫu đại nhân xin chậm động thủ, để ta nói với Ước Hàn Tốn miện hạ một câu!"
Mẫu Thần gật đầu cho phép, Sở Thiên bước nhanh lên trước, đến trước mặt của Ước Hàn Tốn, chắp tay nói: "miện hạ, hôm nay chúng ta tuy là đối thủ, nhưng ta tôn trọng vinh quang của chư vị dũng sĩ."
Ước Hàn Tốn ôm quyền đáp lễ, "Nói như vậy, Long Thần muốn đối địch với chúng ta rồi?"
Sở Thiên khẽ gật đầu, cười nói: "Sau khi khai chiến sống chết không rõ, vì vậy có một số chuyện ta phải nói trước khi khai chiến, lần trước ta hứa với ngươi, sẽ thay ngươi tìm nơi hạ lạc của Bố Lai Ân Đặc miện hạ, hiệ nay đã có chút đầu mối rồi!"
Trên bầu trời, khí thế vạn thú dũng sĩ ngay lạp tức biến đổi, trong sát khí ngập trời có thêm vài phần căng thẳng.
Ngay cả Mẫu Thần cũng ngờ vực hìn Sở Thiên, bà cũng quan tâm đến tin tức của Bố Lai Ân Đặc, bởi vì thực lực của Mẫu Thần chỉ hơi kém Tư Đặc Ân một bậc, cũng tức là nói, Bố Lai Ân Đặc có khả năng đánh bại bà!
Sở Thiên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói: "Theo báo cáo của hệ thống tình báo Bố Lôi Trạch ta, mấy năm trước Bố Lai Ân Đặc miện hạ sau khi thoát ra khỏi Ưng Thạch, đã đi Huyết Luyện Ngục, hắn đi tìm Phán Quyết Thần Thú, còn về nguyên nhân thì chư vị cũng có thể nghĩ ra, năm xưa Bố Lai Ân Đặc miện hạ bại trong tay của Tư Đặc Ân, dĩ nhiên không cam lòng, muốn thông qua Kiệt Khắc Tốn tìm Tư Đặc Ân chiến đấu thêm một trận!"
Sở Thiên tiện miệng nói bừa, nhưng lại rất khớp với tính khí của Bố Lai Ân Đặc, Ước Hàn Tốn ít nhiều cũng có phần tin. Kỳ thực lúc đầu Bố Lai Ân Đặc đúng là đi tìm đối thủ, nhưng không phải Kiệt Khắc Tốn, mà là Lạp Lý Cd mạnh nhất trong Huyết Luyện Ngục!
"Sau đó thì sao!" Ước Hàn Tốn bất giác hỏi.
"không có sau đó nữa, ha ha ha!"
Đột nhiên, trong bầu trời vang lên một trận cuồng tiếu, nghe thấy giọng nói này, Sở Thiên nhắm mắt lại, Tiểu Bạch ở trên nội đảo của Bố Lôi Trạch thì vỗ trán, "Loạn rồi, loạn thật rồi! vạn thú dũng sĩ còn chưa giải quyết, sao hắn lại đến đây?"
Mẫu Thần chưa từng nghe qua giọng nói này, hơn nữa cũng không cảm giác được sức mạnh ba động quá mạnh, vì vậy hết sức thờ ơ. Còn các vạn thú dũng sĩ thì tất cả bắt đầu cảnh giới.
Khố Khoa Kỳ! Khố Khoa Kỳ có được một nửa Sáng Thần Chi Tâm!
"Ước Hàn Tốn, đừng an nhàn nữa!" Bộ dạng của Khố Khoa Kỳ không có thay đổi gì lớn, người mặc chiến giáp ngân sắc, sắc mặt âm trầm. Chỉ là đầu tóc rối bời, nhìn có vẻ tiêu điều đi rất nhiều.
Ước Hàn Tốn vụt giơ tay lên, quát lớn: "Dàn trận!"
Đội ngũ của vạn thú dũng sĩ ngay lập tức thành hình dạng mũi nhọn. nhưng Khố Khoa Kỳ lại không nhìn đến một lần, bay thẳng đến trước mặt Mẫu Thần, cung kính khom lưng hành lễ, "người là Mẫu Thần Bố Lan Ny miện hạ?"
"ngươi là ai?"
"Tại hạ Khố Khoa Kỳ, lúc trước là Đoạn Tội Yêu Thú dưới trướng Tư Đặc Ân!"
"người của Tư Đặc Ân? Hừ!" Mẫu Thần có phần khinh thị.
Khố Khoa Kỳ mỉm cười, giương tay, một luồng thần lực hình sóng nước không màu trong suốt xuất hiện trong tay hắn. Ngoài thứ đó ra, không hề có bất cứ khí tức hay ba động gì.
Bố Lan Ny bất giác lui về sau một bước, "thần lực tầng thứ chín?"
"Mẫu Thần minh giám! Chính là thần lực tầng thứ chín của Sáng Thần!" Khố Khoa Kỳ kinh ngạc nói: "Lẽ nào người không biết, ta và Cáp Địch Tư mỗi người có được một nửa Sáng Thần Chi Tâm!"
Mẫu Thần thật sự không biết chuyện này, khi bà trở về bọn Khố Khoa Kỳ đã đi ra từ thời không toại đạo, hơn nữa Sáng Thần Chi Tâm không có một chút khí tức nào, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể phát hiện ra nó.
Mẫu Thần giận tím mặt, "Cáp Địch Tư, ngươi lại giám dấu ta!" Sau khi mắng, bà lạnh lẽo nhìn Khố Khoa Kỳ, "ngươi đến đây làm gì?"