Dị Giới Thú Y

Chương 69

Lễ đính hôn đã kết thúc, lưu lại một mình Sắt Lâm Na ngơ ngẩn đứng trong hoàng cung, Sở Thiên dưới sự bảo vệ của Bội Kỳ cùng vài hộ vệ nữa, cô độc về đến trang viên của mình.

Nghiêm khắc mà nói, Sở Thiên không được coi là một người tốt, thậm chí còn đê tiện vô sỉ, nếu không phải sau khi biết rõ Sắt Lâm Na chỉ vì chấp hành mệnh lệnh mới đính hôn với mình, hắn đã khảng khái tiếp nhận cuộc hôn nhân chính trị này. Nhưng cho dù như vậy, Sở Thiên lại rất khó chấp nhận một nữ nhân không hoàn toàn thuộc về mình, cho dù người ấy có là công chúa của đế quốc, là đế đô đệ nhất mỹ nữ!

Mặc dù lúc này đã là nửa đêm, mặc dù đã liên tục mệt nhọc trong mấy ngày, nhưng Sở Thiên bây giờ vẫn rất tỉnh táo đi trên con đường về nhà, hắn sở dĩ có một thể lực sung mãn như vậy chính là do huyết công độc nhất vô nhị của Long Hoàng. Từ khi máu của Sở Thiên hòa nhập với máu của Long Hoàng, hắn không còn có cảm giác mệt mỏi nữa, về điểm này Sở đại thiếu gia vô cùng hài lòng. Hơn nữa Sở Thiên còn có một phát hiện kinh người nữa, da của mình tuy vẫn có sự đàn hồi, nhưng sự dẻo dai lại tốt hơn trước, thậm chí đao kiếm bình thường không đủ để vạch một đường trên da của mình!

Sở Thiên đã từng dùng "Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp" thử qua, ngọn lửa trên đao vậy mà lại không có tác dụng với hăn, nhưng điều đáng kinh hãi là, thanh đao bảo bối của ma thú cấp mười ---- Hấp huyết quỷ Đức Khố Lạp này lại cũng chỉ có thể khiến hắn chảy ra vài giọt máu màu hoàng kim mà thôi!

Không sai, là máu màu hoàng kim! Giống với máu của Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức! Tuy là màu có nhạt hơn đôi chút, nhưng tuyệt đối không còn là máu của người bình thường nữa! Với phát hiện này, lúc đầu Sở Thiên sợ hãi vô cùng, nhưng ngay sau đó lại vui sướng như điên, chẳng lẽ mình lại có một cơ thể của long tộc? Quá kích động, Sở Thiên thử nghiệm thêm nhiều lần nữa, nhưng đáng tiếc, sau khi đập nát mấy chục quả thủy tinh cầu trắc thí ma pháp, Sở Thiên chỉ có thể thừa nhận: Tuy cơ thể mình có sẵn pháp lực to lớn, nhưng bản thân vẫn không cách nào phóng được một tia ma pháp nào!

Vầng trăng đỏ trên bầu trời lộ ra những tia sáng quỷ dị, dưới ánh trăng đỏ quạnh sắc máu, Sở Thiên đã nhìn thấy cổng trang viên của mình, cũng nghe thấy một tiếng kêu cứu chói tai, "Cứu ta với!!!" Đồng thời, một thân ảnh gầy yếu tả tơi đang chạy chui trốn lủi đến chỗ Sở Thiên để tránh sự truy đuổi của mấy chục con Cuồng Lang.

"Đại nhân cẩn thận!" Bội Kỳ thấy hắn bổ thẳng về Sở Thiên, vội vàng rút bột kiếm ra, búng người chặn trước mặt công tước đại nhân, hét lớn một tiếng: "Đứng lại!"

"Lão sư, là ta! Cứu ta với!" Kẻ đang chạy đến thấy Bội Kỳ giơ ngang kiếm đứng trước, không dám lao về chổ Sở Thiên mà chạy vòng qua đám hộ vệ, vừa chạy vừa hét lớn: "Ta là Địch Áo! Lão sư cứu mạng với!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ngươi thế nào rồi…" Sở Thiên trợn tròn mắt nhìn học trò của mình, nét mặt Địch Áo tràn đầy kinh hãi, pháp bào vốn đã cũ nát nay đã bị rách tan, trên người còn có vài vết thương, mà mấy chục con Cuồng Lang đang theo chặt sau hắn đã nói rõ hung thủ là ai.

"Hãn Mã! Gọi tiểu bằng hữu của ngươi về ngay!!" Sở Thiên hét khản giọng về phía bên trong trang viên của mình, đám Cuồng Lang tuy danh nghĩa là sủng vật của mình, nhưng chúng lại chỉ nghe lời của Hãn Mã, về điểm này khiến Sở Thiên vô cùng bất mãn!

Bình~ bình ~ bình ~ một tiếng vang nghiêng trời từ xa vọng lại, theo âm thanh đó, thân hình đồ sộ như ngọn núi của Hãn Mã xuất hiện, "Đám tiểu tử này, quay về hết cho ta!" Dứt lời, chiếc vòi dài của Hãn Mã vung lên, đuổi hết mấy chục con Cuồng Lang về.

"Cảm tạ người, lão sư!" Địch Áo sau trận kinh hãi đã thoáng bình tĩnh lại, sau khi vuốt ngực bèn nói: "Ma sủng của người lợi hại quá, nếu không phải ta chạy nhanh…"

Sau khi lễ đính hôn của Sở Thiên kết thúc, trong đầu Địch Áo chỉ còn lại ý nghĩ học viễn cổ Tế Tự thuật! Những chuyện học thời gian nào, ở nơi nào đều bị hắn vứt lại đằng sau. Khi Địch Áo vội vàng mang theo hành lý chạy ra khỏi học viện, lúc ở trên đường, hắn mới nghĩ ra, bản thân cũng không biết nhà của lão sư ở đâu….

Nhưng còn may, phủ đệ của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc cũng được tính là một danh thắng của đế đô, nên Địch Áo cũng có thể miễn cưỡng ở trên đường hỏi thăm ra rồi chạy đến nhà Sở Thiên, có điều cuối cùng cũng mệt không nói ra lời. Cho nên tình huống lúc này mới trở nên kỳ dị như vậy, bóng trăng đỏ treo cao trên bầu trời đêm, quản gia và bộc nhân trong nhà Sở Thiên cũng đã ngủ say, mấy con ma thú cao cấp con nào đi làm việc nấy, chỉ còn lại Hãn Mã thừa cân nặng thì dẫn theo mấy chục con Cuồng Lang trông nhà.

Và lúc này, một tên vận y phục cũ nát, thở hổn hển, lưng đeo bao lớn bao nhỏ giống như dụng cụ của đạo tặc xuất hiện trước cửa nhà của Sở Thiên, còn không mở một lời nào đi thẳng vào nhà, đối mặt với tình huống này, Hãn Mã ba tuổi thừa tinh lực mà không có chỗ phát tiết đã lập tức phán định Địch Áo chính là tên đạo tặc vô sỉ mà a di AK47 miêu tả! Thế là vung chiếc vòi dài một cái, sau đó mấy chục con Cuồng Lang hung hãn lao thẳng về phía Địch Áo tội nghiệp….

Địch Áo kể lại hết chuyện mình vừa trải qua, đồng thời, Sở Thiên cũng đưa hắn vào phòng, tiện tay tìm một pháp bào Tế Tự đưa cho Địch Áo, Sở Thiên nói: "Ngươi thay y phục trước đã, cái cũ thì vứt đi thôi!"

"Không được! Lão sư!" Phản ứng của Địch Áo vượt ngoài dự liệu của Sở Thiên, lần đầu tiên cự tuyệt yêu cầu của Sở Thiên, sống chết ôm khư khư pháp bào của mình, Địch Áo cũng giật mình phát hiện thái độ của mình rất không lễ phép, thế là cúi thấp đầu xuống mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, lão sư, chiếc y phục này là mẫu thân ta tự tay làm cho…."

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ngươi làm tốt lắm!" Sở Thiên gật đầu, một đứa con ngoan, hiếu thuận với phụ mẫu, vậy sau này chắc chắn sẽ hiếu thuận với lão sư rồi, "Ngươi hãy đi chọn một gian phòng ngủ đi, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta dạy ngươi viễn cố Tế Tự thuật!"

"Lão sư, ta không muốn ngủ!" Địch Áo chan chứa khát vọng nhìn về hướng Sở Thiên, "Lão sư người có bút ký không? Đêm nay ta muốn xem một lát.…"

Bút ký? Sở Thiên lầm bầm trong lòng, lão tử bồi dưỡng một bác sỹ thú y còn cần dùng bút ký ư? Sở Thiên có ý nghĩ này tuyệt không phải là ăn to nói lớn, tuy hắn vốn không biết cái gì gọi là viễn cổ Tế Tự thuật, nhưng đối với kỹ thuật thú y, Sở Thiên tuyệt đối tin tưởng vào mình!

"Lão sư không có bút ký, có điều nếu ngươi không buồn ngủ, vậy bây giờ ta sẽ dạy ngươi!" Sở Thiên ra vẻ đạo mạo nói, dường như cảm thấy được an ủi khi gặp được một học trò cần cù phấn đấu, nhờ máu Long Hoàng mang lại cho Sở Thiên rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có một số phiền phức, chứng mất ngủ do thể lực quá sức sung mãn mang lại chính là một trong số đó….

"Cảm tạ lão sư!" Bộ dạng hưng phấn của Địch Áo lúc này giống hệt với lúc Sở Thiên có được công chúa Sắt Lâm Na.

Tiếp đó, trong lầu các cao nhất của phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc, một bộ giáo trình mà sau này được hậu thế tôn là "Truyền thừa của Thần" đã bắt đầu.

"Khụ khụ!" Sở Thiên húng hắng chỉnh lại giọng, sau đó rút cả bộ dụng cụ thú y đã vắt kiệt sức lực của các pháp sư cao cấp cả nước mới tạo ra được, đặt từng chiếc trên bàn, Sở Thiên bắt đầu giảng bài: "Điểm khác nhau nhất giữa viễn cổ Tế Tự thuật và thuật Tế Tự bình thường chính là nó không cần ma pháp mà là cần dụng cụ!"

"Dụng cụ! Ta hiểu rồi…" Hai mắt Địch Áo sáng rực lên nhìn bộ dụng cụ dường như chứa đựng pháp lực cường đại, gãi đầu nói: "Thuật Tế Tự bình thường là thông qua kích phát tiềm lực sống để trị bệnh, còn viễn cổ Tế Tự thuật thì dùng dụng cụ, điều đó có phải chứng tỏ nó thực chất không cần kích phát tiềm lực sống vẫn có thể tiến hành chữa trị không!?"

"Không sai, chính là như vậy!" Sở Thiên hé miệng cười, có một học trò thông minh thật là hạnh phúc, "Thuật thượng cổ Tế Tự là thông qua sự hiểu biết về cơ thể của ma thú, từ đó với các thương thế của chúng tiến hành điều trị phù hợp với cấu tạo cơ thể của ma thú! Cũng giống như lần ta thay xương cho A Mạt Kỳ, từ đầu đến cuối, ngoài việc sau khi thay xương để vết thương của nó mau chóng liền lại ra, ta không hề kích phát tiềm lực sống của nó…" Sở Thiên cẩn thận chuyển giáo trình học thú y thành thuật ngữ Tế Tự của đại lục Huyễn Thú, nhưng hắn vẫn lo Địch Áo không thể hiều nổi, "Ta nói vậy ngươi hiểu không?"

"Ta hiểu, viễn cổ Tế Tự thuật quả là thần kỳ!" Địch Áo hưng phấn nắm chặt hai tay, sau đó nói cho Sở Thiên sự lý giải của hắn: "Thuật Tế Tự bình thường là kích phát tiềm lực sống mới có tác dụng, lão sư đã nói, ma sủng A Mạt Kỳ tiên sinh của người bị một con Cự Long cấp chín đả thương, cho nên dấu vết của ma pháp cấp chín của con Cự Long đó tự nhiên sẽ lưu lại trên thân thể của A Mạt Kỳ, mà đó chính là những ma pháp lạc ấn đã trấn áp tiềm lực sống trên người nó, vì vậy muốn kích phát tiềm lực sống khỏi sự trấn áp của pháp thuật lạc ấn cấp chín, thì bắt buộc phải có thực lực cấp chín trở lên!"

Địch Áo càng nói càng hăng say, cuối cùng vỗ tay một cái, tổng kết lại: "Cũng có nghĩa là, bị cao thủ cấp bao nhiêu đi nữa đả thương, thì cần Tế Tự của cấp ấy chữa trị! Nhưng viễn cổ Tế Tự thuật của lão sư người lại không cần kích phát tiềm lực sống, cho nên nó có thể không phân biệt đẳng cấp chức nghiệp!!!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên ngơ ngẩn, nghề thú y hóa ra còn có tác dụng này! "Uhm…Rất tốt! Địch Áo ngươi nói hoàn toàn chính xác, sự vĩ đại và thần kỳ của viễn cổ Tế Tự thuật chính là ở chỗ này!" Xem ra tiền đồ của bác sỹ thú y vẫn còn rất sáng sủa!

"Đúng vậy, viễn cổ Tế Tự thuật thật là vĩ đại…" Địch Áo gật đầu ca ngợi, đồng thời cũng rơi vào trạng thái trầm tư, lẩm bầm một mình: "Không đúng, không chỉ đơn giản như vậy thôi!"

Sở Thiên bị lời của Địch Áo nói làm cho sững người, chẳng lẽ tiền đồ của bác sỹ thú y không được sáng sủa?

Sau một lúc, Địch Áo chợt hiểu ra: "Ta biết rồi, xương của A Mạt Kỳ tiên sinh đã có cái không còn nữa, nhưng lão sư người lại tạo cho nó bộ xương mới!" Giọng nói của Địch Áo càng lúc càng to, ngữ khí mỗi lúc một kích động, "Về điểm này thuật Tế Tự bình thường tuyệt đối không thể làm được! Cũng có nghĩa là, viễn cổ Tế Tự thuật hoàn toàn có thể tạo ra được kết cấu cơ thể, chuyện mà chỉ có Thần mới có thể làm được!"

"Còn nữa!" Địch Áo còn chưa nói hết, "Chiến mã được lão sư người chữa khỏi, nhưng khiến Tế Tự cả nước đều bó tay! Bệnh của những chiến mã ấy thực tế không hề nặng, chỉ là tiềm lực sống không có cách nào phát huy tác dụng! Cho nên viễn cổ Tế Tự thuật của lão sư, có thể hoàn thành những chuyện mà thuật Tế Tự bình thường không thể hoàn thành!"

Sở Thiên không còn gì để nói, liên tưởng của Địch Áo đã vượt quá tưởng tượng của hắn, "Cuối cùng, lão sư người lại nâng cấp vị của A Mạt Kỳ tiên sinh lên, chẳng lẽ…"

Ánh mắt của Địch Áo nhìn Sở Thiên đã tràn đầy sự sùng bái, giọng nói cũng run rẩy, "Chẳng lẽ…chẳng lẽ viễn cổ Tế Tự thuật của lão sư người muốn dạy ta, giống…giống với lãnh vực của ma thú cấp mười, là Thần kỹ trong truyền thuyết ư?"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Thần kỹ!? Sở Thiên nheo mắt cười, nữ thần tỷ tỷ thân mến, thì ra ------- hắc hắc, bác sỹ thú y lại là như vậy!

Mãi cho tới nay, Sở Thiên đang đau đầu nghĩ cách làm sao để che giấu chuyện thiểu năng về ma pháp của mình, mà kỹ thuật thú y cũng chỉ là cái cớ để hắn che đậy sự thật, Sở Thiên chưa từng nghĩ, bác sỹ thú y, một nghề bình thường trên trái đất mà lại có tác dụng như thần thánh trên đại lục Huyễn Thú!

Nếu như bác sỹ thú y đã có tác dụng như Thần, vậy mình thì sao? Sở Thiên từ từ nheo mắt lại, suy nghĩ về giá trị bên trong. Đồng thời lòng thầm nói: Địch Áo! Tiểu tử ngươi mới chính là lão sư của ta… truyện được lấy tại truyenggg.com

Sở Thiên còn đang tính toán về những điều tốt mà nghề thú y mang lại cho mình, còn Địch Áo thì đắm chìm trong sự sùng bái lão sư của mình, nhưng Địch Áo tuyệt không thể ngờ, chính dưới sự gợi mở của hắn, Sở Thiên mới có thể mở ra một thời đại mới của Huyễn Thú đại lục thuộc về riêng bác sý thú y!
Bình Luận (0)
Comment