Ba Bác Tát và Anna đứng chết trân, không hề chú ý tới!
Mặc Phỉ Đặc đang mờ mắt vì giận dữ, một lòng chỉ muốn giết Sở Thiên nên cũng không để ý tới!
Thậm chí bản thân Sở Thiên cũng không biết, trong khoảnh khắc lưỡi đao chạm vào người, hai mắt của Sở Thiên biến thành màu hoàng kim!
"Chuyện gì vậy?" Mặc Phỉ Đặc kinh ngạc phát hiện, trường đao trong tay mình không thể nhúc nhích được chút nào! Còn không gian chung quanh Sở Thiên chừng nửa mét, không khí bắt đầu chuyển động uốn éo, nhiệt độ hạ xuống, tay phải Mặc Phỉ Đặc bị vây chặt trong không gian ấy, dường như trong khoảng không hỗn độn ấy, da thịt bị nứt tách ra, máu thịt cùng bị hòa tan…
"Trả lại cho ta!" Mặc Phỉ Đặc đang sững người, nhưng Sở Thiên lại rất tỉnh táo, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ hội tốt như vậy Sở Thiên không thể bỏ qua, cướp lấy Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp về tay, thuận thế chém thẳng về Mặc Phi Đặc!
"Á!!" Mặc Phỉ Đặc kêu lên thảm thiết, lần tấn công này cuối cùng đã có hiệu quả, từ vai xuống hông Mặc Phỉ Đặc xuất hiện một vết thương dài, máu đen từ vết thương phun ra!
"Bị thương ư? Ha ha ha, ta mà lại bị thương ư?" Mặc Phỉ Đặc không để ý đến thương thế của mình lại cười lớn lên, "Phất Lạp Địch Nặc, đa tạ ngươi! Một nghìn năm rồi, cuối cùng ta cũng được nếm thử mùi vị đau đớn đấy!"
"Đi mau!" Nhân lúc Mặc Phỉ Đặc không chú ý tới, Sở Thiên vẫy tay cho thủ hạ, sau đó mau chóng chạy đi
"Muốn chạy? Không dễ thế đâu!" Mặc Phỉ Đặc thò tay chụp lấy Sở Thiên.
"Con mẹ nó, lão tử muốn đi ngươi quản được sao?" Sở Thiên thuận tay vung Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp về phía Mặc Phỉ Đặc, vừa chạy Sở Thiên vừa lấy ra đồ vật trong ma pháp giới chỉ, quyển trục, dao phẫu thuật, vò rượu, y phục, pháp trượng…
Chỉ cần là những thứ có thể cản được bước chân của Mặc Phỉ Đặc thì đều bị Sở Thiên ném ra hết. Oành… Một tiếng nồ lớn bỗng vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, ngay khi đồ vật cuối cùng trong nhẫn ma pháp được ném về phía Mặc Phỉ Đặc
Theo tiếng nổ lớn đó, bầu trời tràn ra ngàn vạn tia sáng mờ ảo, nhưng tia sáng nhẹ nhàng tinh khiết này lại khiến cả thành Bàng Bối được chiếu sáng như ban ngày, "Á…" Mặc Phỉ Đặc ở giữa chùm sáng bỗng kêu lên thảm thiết! "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Như vậy không thú vị gì hết!"
"Ông chủ, cứu với…" dưới thứ ánh sáng ấy, Ba Bác Tát cùng mấy pháp sư Hắc Ám vừa rồi còn thục mạng chạy thì giờ lại lảo đảo ngã xuống đất, cuộn mình lăn lộn, bộ dạng đau đớn co quắp lại.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cũng dừng lại, ngẩn người nhìn Mặc Phỉ Đặc đang quằn quại đau đớn, Ba Bác Tát và cả mấy tên pháp sư Hắc Ám kia nữa, họ làm sao vậy? Chẳng lẽ bị trọng thương sao? Nhưng tại sao mình lại cảm thấy vô cùng dễ chịu nhỉ? Hình như trong lúc đó, thân xác và tinh thần đều đạt tới mức thoái mái nhất? "Ba Bác Tát, các ngươi làm sao vậy?"
"Ma pháp Quang Minh!" Ba Bác Tát không còn sức nói nổi, Anna đang theo bên cạnh Sở Thiên liền giải thích: "Ông chủ, người xem!" Nói rồi An Na chỉ ngay vào Mặc Phi Đặc đang quỳ một gối trên đất.
Mặc Phỉ Đặc lúc nãy vô địch không ai bì được, diễu võ dương oai, lúc này lại co quắp không còn dáng vẻ con người rồi, làn da trắng như ngọc cũng đang bị khô nứt, máu đen không ngừng rỉ ra, khuôn mặt nhăn nhó lại đang cười một cách hưng phấn, Sở Thiên dụi dụi mắt, không sai, là đang cười! Mặc Phỉ Đặc đang cười, hơn nữa còn là trận cười vui vẻ sảng khoái: "Ha ha ha ha, thật thú vị, không ngờ ngươi lại là của ta!"
"Ông chủ, hắn có phải điên rồi không?" An Na nhìn bộ dạng của Mặc Phỉ Đặc, có chút không nhẫn tâm, tuy lúc nãy Mặc Phỉ Đặc còn muốn giết họ, nhưng Tinh Linh tộc tôn sùng sinh mạng nhất, thật không đành nhìn một nam hài khả ái như vậy phải chịu đau khổ như thế.
"Mặc Phỉ Đặc không điên! Mà hắn đang rất cao hứng!" Sở Thiên nheo mắt, nghiến răng nói, con mẹ nó, lão tử lần này lỗ to rồi!! Lúc nãy Sở Thiên vì cản trở Mặc Phỉ Đặc đuổi theo, đem tất cả các thứ trong nhẫn ma pháp ném hết ra, trong tình thế nguy cấp, Sở Thiên vốn không kịp để xem lại, thứ mình ném ra rốt cục là thứ gì có thể chiếu sáng được như thế?
Quyển trục, dao phẫu thuật, pháp trượng, những thứ này đều không có gì, cùng lắm thì không cần nữa, nhưng mà, quyển cổ thư mà Long Hoàng tặng cho lại cũng bị Sở Thiên ném ra rồi…"
Bây giờ, quyển cổ thư ấy chính là của nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti đang bị Mặc Phỉ Đặc ôm chặt trong lòng, cho dù nó phát ra ma pháp Quang Minh mãnh liệt, cho dù nó đang hủy hoại thân thể của Mặc Phỉ Đặc, cho dù nó đang tàn phá sinh mạng của Mặc Phỉ Đặc, nhưng, Mặc Phỉ Đặc vẫn không chịu buông tay!
"Ha ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ta phát hiện một chuyện còn thú vị hơn ngươi, hôm nay không chơi với ngươi nữa!" Nói rồi thân ảnh đang quằn quại của Mặc Phỉ Đặc mờ dần đi, nhìn Sở Thiên đang đứng trân trân nhìn mình biến mất, sảng khoái nói: "Cảm tạ ngươi đã cho ta một món đồ chơi hay như vậy…"
"Trả quyển sách đó lại cho ta!" Trước khi Mặc Phỉ Đặc biến mất, Sở Thiên liều mạng xông đến, tuy Sở Thiên không đọc được cuốn sách ấy, nhưng thấy dáng vẻ của Mặc Phỉ Đặc, Sở đại thiếu gia đã xác định, cuốn sách đó nhất định có thứ gì đó hay ho, nếu không Mặc Phỉ Đặc tuyệt đối không liều mạng ôm chặt lấy nó, vậy Sở Thiên sao có thể bỏ qua chứ? Huống hồ Mặc Phỉ Đặc cũng đang sống sở chết dở.
"An Na! Tấn công cho ta!" Sở Thiên rống lên một tiếng, theo đó, từng lớp tên bắn về phía Mặc Phỉ Đặc, nhưng đáng tiếc, cung tiễn đã không còn tác dụng! Tuy mũi tên màu xanh bích đã cắm trên người Mặc Phỉ Đặc, nhưng cũng không thể khiến hắn rơi thêm giọt máu nào! Con mẹ nó, lão tử tự ra tay! Sở Thiên không biết vì sao bản thân lúc nãy có thể làm Mặc Phỉ Đặc bị thương, nhưng nếu có thể khiến hắn bị thương một lần thì sẽ có lần thứ hai!
Không ai thấy, lúc này đây, mắt Sở Thiên vẫn là màu hoàng kim!
Sở Thiên vọt tới gần Mặc Phỉ Đặc, nhặt Nộ Hỏa của Đức Khổ Lạp lên, đôi tay Mặc Phỉ Đặc đang ôm chặt cuốn sách bị Sở Thiên chém tới, "Con mẹ nó! Dám cướp đồ của lão tử à!" Sở Thiên mắng xong, rồi nhổ toẹt một cái, sau đó nhặt lại cuốn sách, cuốn sách vừa đến tay Sở Thiên, ánh sáng lập tức biến mất.
"Á…" Mặc Phỉ Đặc kêu thảm một tiếng, thương thế cả đời của hắn cũng không thể nhiều như ngày hôm nay! Nhưng mà, ánh sáng của quyển sách vừa mất, sự đau khổ của Mặc Phỉ Đặc đã vơi đi rất nhiều, "Phất Lạp Địch Nặc! Ta giết ngươi!" Hai tay không còn, nhưng Mặc Phỉ Đặc vẫn còn có răng, còn có đôi chân!
Nhổm mạnh dậy, miệng của Mặc Phỉ Đặc bỗng to lạ thường, to quá mức có thể tưởng tượng, hai hàm răng nhọn hoắt bổ tới Sở Thiên!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên âm hiểm cười, "Cắn ta? Hừ!" Thu lại Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, cánh tay đã đứt đang cầm chặt quyển sách bị Sở Thiên nhặt lên, sau đó đứng chờ cái miệng đầy máu của Mặc Phỉ Đặc lao tới, "Tự cắn ngươi đi!" Xem ra cơ thể của Mặc Phỉ Đặc đã bị ma pháp Quang Minh làm cho suy nhược, Sở Thiên không những nhét cánh tay đứt đó vào miệng hắn, còn thuận tay đẩy hắn một cái lảo đảo người.
"Ôi!" Mặc Phỉ Đặc đau đớn kêu lên, cắn lấy hay tay của mình, mau chóng tránh xa khỏi Sở Thiên, sau đó thân ảnh dần dần mờ đi, "Phất Lạp Địch Nặc, ta sẽ lại đến tìm ngươi…"
Tên này không thể là người, Sở Thiên kinh hãi nhìn Mặc Phỉ Đặc ngậm cánh tay đứt biến mất, miệng hắn không hề động đậy nhưng lại có thể phát ra giọng nói chân thực như vậy!
………………………. nguồn truyenggg.com
…….
"Ông… Ông chủ, đây là…xảy ra chuyện gì vậy? " Một kẻ đã trải qua sóng gió cả đời như Ba Bác Tát lúc này đây thật sự kinh sợ, trên khuôn mặt gian xảo của lão đổ mồ hôi lạnh, tỏ vẻ bất lực. "Vừa rồi, chúng tôi không phải nằm mơ chứ?"
"Không thể nào là mơ được!" Kẻ vừa nói chính là Hỗn Huyết Long NMD vừa rồi còn đang bất tỉnh, những vết thương trên thân giờ đã hoàn toàn biến mất, thân thế khỏe mạnh vẫn bay trên bầu trời, "Ông chủ, lúc nãy tôi còn suýt chết vì cấm chú! Cảm giác đau đớn quá mức chân thực."
"Nhưng sao cung tiễn của tôi không thiếu chiếc nào nhỉ?" Ngẩn người nhìn bao tên thắt trên eo mình, An Na vẻ mặt mịt mờ, lúc nãy tấn công Mặc Phỉ Đặc, chẳng phải mình đã bắn ít nhất trên trăm mũi tên sao?
Thuộc hạ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Sở Thiên cũng không thể hiều, tất cả giống như trở về lúc ban đầu, trở về cái lúc mình bị Mặc Phỉ Đặc vỗ vai.
Vẫn là ánh trăng đỏ ấy, vẫn là con hẻm nhỏ ấy, vị trí của những người đứng, vẫn là bộ dạng đang chế giễu An Đạo Nhĩ, dường như mọi người chưa từng phải chạy trốn trước sự truy đuổi của Mặc Phỉ Đặc, nhưng bên cạnh Sở Thiên, quả thực đã có thêm một người, NMD lúc nãy không có ở đây!
Ba Bác Tát cùng đám pháp sư Hắc Ám kia sắc mặt vẫn hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, thật không thể nhìn ra, họ đã từng bị thương bởi ma pháp Quang Minh!
Cuộc chiến với Mặc Phỉ Đặc vừa rồi dữ dội quyết liệt kinh thiên động địa, nhưng cấm vệ quân canh gác bảo vệ đế đô thường ngày lại dường như không có chút tin tức gì, thậm chí những người dân hai bên mặt hẻm cũng vẫn tắt đèn tối om, ai nấy đều đang đắm chìm trong giấc mộng của mình…
Cấm chú của Mặc Phỉ Đặc cơ hồ đã đóng băng cả thành Bàng Bối, nhưng bây giờ thì sao? Trước mắt Sở Thiên, thành Bàng Bối vẫn là một đế đô uy nghi tráng lệ, không hề có chút thay đổi nào!
Thậm chí Sở Thiên vẫn đang giữ tư thế cười lớn, giống như lúc hắn vừa nói dứt câu, "Ha ha ha ha, Ba Bác Tát, ngươi.... ngươi… Lương tháng này của ngươi tăng gấp đôi!"
Thời gian chớp mắt đảo ngược, ngược lại lúc Mặc Phỉ Đặc xuất hiện, sau đó, thời gian lại trở về quỹ đạo chính xác của nó, có điều, lần này không có ai vỗ vai của Sở Thiên cả….
Sở Thiên cố giữ cho nhịp tim đập bình tĩnh lại, nheo mắt cười, "Ha ha, vừa rồi chắc chắn là mọi người mơ cùng một giấc mơ rồi, được rồi, bây giờ qua rồi, chúng ta về nhà thôi!" Thật sự nắm mơ sao? Sở Thiên không tin, NMD ở đâu ra chứ? Còn quyển sách trong nhẫn ma pháp của mình, tại sao bỗng nhiên nằm ở trong tay mình?
"Ông chủ, mắt của người!?" Thị lực của Tinh Linh tộc khác hẳn người thường, An Na vừa nhìn thì phát hiện chỗ khác biệt của Sở Thiên, thật ra, cho dù không có thị lực Ám Dạ Liệp Thú của Tinh Linh cũng có thể phát hiện đôi mắt của Sở Thiên có vấn đề, vì dưới ánh trăng đỏ, hai con mắt màu hoàng kim của Sở Thiên thật là chói mắt. Các chủng tộc trên đại lục này rất nhiều, mắt cũng có nhiều màu sắc, nhưng, sắc hoàng kim, chỉ thuộc về Long Hoàng!
"Mắt ta làm sao?" Sở Thiên không hiểu liền hỏi, nhưng chưa nhận được câu trả lời thì một trận choáng váng ập đến Sở Thiên, phịch…. Sở đại thiếu gia bỗng ngã xuống bất tỉnh.