Dị Giới Vô Địch Bảo Rương Hệ Thống ( Dịch)

Chương 2 - Từ Hôn

Phòng nghị sự Lý gia.

Lý Vô Kỵ ngồi ở thủ tịch trên cao, hai bên là bốn nam hai nữ, tất cả đều là những cao tầng của Lý gia.

Trong đại sảnh còn có một nhóm người khác đang đứng, nam tử nguời mặc hỏa văn trường bào dẫn đầu, mày kiếm như sao, vũ khí hiên ngang, khí tức cả người tỏa ra ngọn lửa ngập trời.

Bên người nam tử là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, dung mạo khuynh thành phảng phất như tiên tử không dính khói bụi trần gian, biểu tình lạnh lùng cao ngạo, không coi ai ra gì, đối mặt với Lý Vô Kỵ không có một chút tôn kính nào.

"Tô Kính Đình, ngươi thật sự muốn đơn phương xé bỏ hôn ước?" Lông mày Lý Vô Kỵ nhăn lại, con ngươi nhuộm đẫm tức giận.

Nam tử hỏa văn trường bào lạnh lùng nói:

"Còn cần ta nói lần thứ hai à? Vũ Vi nhà ta chính là thiên kiêu số một thành Hải Lâu, mới 16 mà thực lực đã đạt đến thất giai Vũ Đồ. Lúc trước ta đáp ứng để Vũ Vi cùng tên công tử bột của Lý gia các ngươi đính hôn là xem cái thiên phú không tệ của tên công tử bột kia. Bây giờ tên Lý Huyền Dạ đã rơi xuống nhất gia Vũ Đồ, còn có tư cách gì xứng với Vũ Vi nhà ta nữa?"

Lý Huyền Dạ vừa chạy tới phòng nghị sự đã nghe thấy cuộc đối thoại như vậy.

Thực sự là đến từ hôn.

Tô Vũ Vi, thiên kiêu số một bên trong thế hệ trẻ của thành Hải Lâu, cũng là vị hôn thê của Lý Huyền Dạ.

Lời tuy vậy nhưng Lý Huyền Dạ cũng không hiểu rõ Tô Vũ Vi nhiều. Cô kiêu nữ này vô cùng kiêu ngạo lạnh nhạt, từ trước đến giờ đối với người không bằng thực lực của mình đêù chẳng có tí màu sắc nào. Thời điểm đính hôn còn lén lút nói với Lý Huyền Dạ, trù khi hắn có thể đột phá đến thất giai Vũ Đồ, ai không đồng ý cũng không cần nhìn nàng.

Kết quả hiện tại, tin tức Lý Huyền Dạ trọng thương mới khỏi, thực lực rơi xuống thất giai Vũ Đồ vừa mới truyền đi, Tô Kính Đình liền mang theo con gái đến đây từ hôn, đây không phải là trần truồng đánh vào mặt mũi Lý gia à?

Lý Huyền Dạ cũng không thèm để ý đến cái gì gọi là hôn ước. Tô gia gióng trống khua chiêng tới của từ hôn như bây giờ có chút không nể mặt mũi, khiến cho người ta phản cảm chán ghét. Lúc này Lý Huyền Dạ mở của lớn ra đi vào trong phòng nghị sự.

"Huyền Dạ!"

Lý Vô Kỵ nhìn thấy nhi tử, nhất thời trong lòng khẩn trương lên, chỉ lo hắn không chịu đựng đả kích bị người từ hôn ngay trước mặt.

Mấy người thúc bá trưởng lão Lý gia vẻ mặt xem kịch nhìn về phía Lý Huyền Dạ, nếu như Lý Huyền Dạ bị từ hôn, vậy vị trí người thừa kế hắn ngồi càng không yên, những chi thứ bọn họ này mới có cơ hội thượng vị.

"Tô bá bá, Tô tiểu thư."

Lý Huyền Dạ nho nhã lễ độ chào hỏi hai cha con Tô gia rồi chuyển đề tài nói:

"Có thể từ hôn, nhưng không thể ảnh hướng đến danh dự Lý giá ta, lẽ ra phải do Lý Huyền Dạ ta một tờ thư bỏ vợ, rồi bỏ rơi Tô Vũ Vi mới thích hợp."

"Cái gì!"

Tô Kính Đình giận dữ:

"Khá lắm, ta tự mình mang theo Vũ Vi tới cửa từ hôn, đã cho Lý gia các ngươi đủ mặt mũi. Ngươi lại vẫn muốn chủ động bỏ vợ, ngươi muốn hãm hại gia cảnh Tô gia ta, muốn cho Vũ Vi sau này đàm hôn luận gả làm sao!"

"Hôn ước năm đó là Tô gia các ngươi chủ động nhắc tới, muốn leo lên quyền thế Lý gia ta. Bây giờ chẳng qua thực lực ta tạm thời hạ thấp, Tô gia liên bắt đầu mắt cho coi thường người khác. Ta có thể đồng ý bỏ vợ coi như đã cho các ngươi đủ mặt mũi, đừng không biết cân nhắc."

Lý Huyền Dạ nhíu mày, ngữ khí lạnh dần.

"Ngươi... Đồ hỗn trướng!"

Tô Kính Đình tức giận dựng râu trừng mắt, tuy lời Lý Huyền Dạ nói là thật. Lúc trước hắn gặp ưỡn nghiêm mặt muốn cùng Lý gia thông gia tám phần nười là muốn leo lên cây đại thụ Lý gia này.

Nhưng nhưng chuyện này đều là sự tình sau lưng, giờ khắc này lại bị Lý Huyền Dạ đường hoàng xé rách mặt trên đài khiến To Kính Đình rất khó xuống đài.

Đường đường là gia chủ Tô gia, Vũ Linh cấp ba cường giả, Tô Kính Đình sao nuốt trôi cơn tức này.

Nếu không phải Lý Vô Kỵ ở đây - Vũ Linh bảy cấp thực lục làm người sinh ra sợ hãi - Tô Kính Đình hận không thể cho Lý Huyền Dạ hai bạt tai ngay tại chỗ, cho hắn biết cái giá khi không coi bề trên ra gì.

"Lý Huyền Dạ, người đã là tên phế nhân một cấp, sao còn chưa nhận mệnh trời, tội gì phải ráng chống đỡ?"

Cuối cùng, Tô Vũ Vi mở miệng, ánh mắt nàng ta như có mấy phần thương hại cùng tức giận không tranh, căn bản lại không nhìn thẳng mà đánh giá Lý Huyền Dạ, như thể để bóng người khắc sâu vào mi mắt nàng ta là một sự sỉ nhục lớn đến nhường nào.

Nghe vị hôn thê này lên tiếng, trong lòng Lý Huyền Dạ có một chút tức giận không nói lên lời. Dù hắn không để ý hôn ước nhưng giờ khắc này bị chính nữ nhân mang danh vị hôn thê của mình đầu hàm, dùng một bậc ta đây hơn người, thái độ kinh bỉ mà không thèm nhìn cũng không thể nhịn được nữa.

"Con gái, không cần tên rác rưởi này nói nhiều, tự hạ thân phận/"

Tô Kính Đình lạnh lùng một tiếng, trực tiếp lấy ra hôn thư, ở ngay trước mặt mọi người Lý gia đem hôn thư xé liểng xiểng thành một đống giấy vụn. Đầu hắn nâng lên, quay về phía Lý Vô Kỵ thịnh nộ nói: "Lý huynh, yêu quý tên nhi tử rác rưởi nhà người đi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Vũ Vi nhà ta đã cùng thiếu thành chủ Hải Vân Không tư định cả đời, sắp gả vào Hải gia, trở thành thành chủ phu nhân tương lai, Lý gia các người có không cam lòng cũng phải ngoan ngoãn dấu ở trong bụng đi."

"Hải gia!" Sắc mặt Lý Vô Kỵ kinh hãi, cấp tốc áp chế cơn giận không kịp bạo phát ở trong lòng.

Mọi người Lý gia cũng đều kinh hãi đến biến sắc, lại là Hải gia!

Các gia tộc lớn nhỏ trong thành Hải Lâu không ít. Nhưng chân chính sừng sững ở thời điểm hiện tại vẫn là thành chủ Hải gia, Hải Long Quy. Hắn chính là một tên Vũ Linh cấp mười, chỉ nửa bước nữa là bước vào Võ Tôn - ngưỡng của cường giả chân chính.

Cùng so sánh với Hải gia, Lý gia cũng phải kém hơn mấy phần, nếu Tô Vũ Vi gả cho Hải gia, Lý gia thật là một cái rắm cũng không dám thả, chỉ có thể đàng hoàng giải trừ hôn ước.

"Huyền Dạ ..." Lý Vô Kỵ nhìn Lý Huyền Dạ yên lặng không hề có một tiếng động, lòng không khỏi đau lòng, đứa nhỏ này tâm tình e là rất khó chịu đi.

Hải Vân Không! Lại là Hải Vân Không!

Sau khi nghe được lời nói của Tô Kính Đình, trong lòng cũng không khỏi lật lên sóng lớn, không chỉ là phẫn nộ với vị hôn thê âm thầm phản bội chính mình, càng là vô tình đánh thức một số ký ức mơ hồ.

Đêm đó Lý Huyền Dạ trọng thương sắp chết, chính người của phủ thành chủ tìm được Lý Huyền Dạ!

Lúc ý thức tán loạn khi bị mấy tên cao thủ vây đánh, hắn mơ hồ nghe được âm thanh người nào đó trào phúng.

Giờ khắc này, nghe được Hải Vân Không tên, ký ức Lý Huyền Dạ triệt để tỉnh lại, chủ nhân của thanh âm kia chính là thiếu thành chủ Hải Vân Không!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Lý Huyền Dạ, Tô Kính Đình giống như rất là được lợi, ha ha cười nói: "Cháu ngoại Huyền Dạ, làm sao không tiếp tục mạnh miệng, nhận rõ hiện thực tư vị không dễ chịu đi, coi như ngươi còn có thể khôi phục thực lực thì lại làm sao, cùng so Hải thiếu gia, ngươi cũng chỉ là một cái chó mất nhà mà thôi, ha ha ..."

Mang theo một trận tiếng cười quái dị cực kì phác lối, Tô Kính Đình mang Tô Vũ Vi đi, lưu lại một đám người cao tầng Lý gia đang kinh ngạc khuất nhục, Lý Vô Kỵ càng là lửa giận ngút trời, một tiếng ầm ầm vang lên, chiếc bàn dài trước mặt nát bấy.

Nhưng chung quy lại, Lý Vô Kỵ còn thu liễm tức giận, hắn đi tới hóa sau Lý Huyền Dạ, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

"Không nên nản lòng, quá lắm thì vi phụ sẽ giúp ngươi tìm một mối hôn sự khác, cái Tô gia nha đầu kia mắt không có sáng, là sự tổn thất của nàng."

"Tạ cám ơn phụ thân." Biết Lý Vô Kỵ đang trấn an chính mình, Lý Huyền Dạ mỉm cười gật đầu.

Tâm hắn nói:

"Mặc kệ, trước tiên an tâm phát triển thực lực, chỉ có nắm giữ thực lực mới nắm giữ quyền lên tiếng, hiện tại dù ta bại lộ mình đã khôi phục Vũ Đồ cấp sáu cũng không làm nên chuyện gì, không bằng tạm thời ẩn nhẫn, có bảo rương hệ thống trong tay, không mất nhiều thời gian, thực lực của ta liền có thể tăng nhanh như gió."

Thủ tịch: đứng đầu ( ở đây chỉ chỗ ngồi của gia chủ Lý)

Hỗn trướng: vô liêm sỉ, thằng khốn

Bình Luận (0)
Comment