Dị Lục

Chương 30


Cung điện Thái Tử Anzo.
Rầm!
Tiếng đạp phá đồ đạc vang lên.
Thái Tử Anzo trên trán nổi gân xanh, tức giận đập phá đồ đạc.
Đám thuộc hạ ở dưới không dám ho he, cúi đầu đứng im, 2 tay năm chặt vào nhau, đôi chân run rẩy sợ đái ra quần.
"Ai đứng ra giải thích cho ta xem có chuyện gì, là chuyện gì xảy ra." Thái Tử Anzo tức giận hét lớn vào đám thuộc hạ.
Cả đám thuộc hạ cúi gằm mặt xuống, không giám nói cũng không giám nhìn vào mặt Thái Tử.
"Ngươi đến nói cho ta xem có chuyện gì!" Thấy không ai đứng ra, Thái Tử tức giận chỉ thẳng vào mặt một tên gần nhất noi.
"Thưa Thái Tử, Bá Tước Hubert đã trả đủ số lương thực đã mượn cùng với lãi suất 5%." Tên thuộc hạ sợ sệt nói.
Nghe được vậy, Thái Tử càng tức, vơ lấy cái ghế gần đó ném thẳng vào người tên thuộc hạ vừa báo cáo khiến cho hắn ôm cái ghế bay ra một góc.
"Đây là thứ ta muốn nghe à, cái ta muốn biết là làm sao tên khốn Bá Tước Hubert đó lại có nhiều lương thực như vậy, thậm chí còn có thể giảm giá cả của lương thực." Thái Tử hét lên.
Cả đám người bên dưới thấy Thái Tử tức giận cũng đành đứng im chịu trận, bởi vì bọn hắn cũng không biết lương thực này đến từ đâu.
Dù đã cho người đi điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa có tí manh mối nào.
Sau khi phát tiết xong, Thái Tử ngồi xuống ghế trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, Thái Tử Anzo lấy lại bình tĩnh của mình, chỉ vào một têm thuộc hạ nói:
"Ngươi nói một chút thiệt hại của chúng ta đi."
Tên đó run rẩy tiến lên nói:
"Thưa...Thưa Thái Tử, thời điểm chúng ta cho Alex Lucifer mượn lương thực giá là 1 đồng vàng 3 tấn, hiện tại khi hắn trả cả gốc lẫn lãi số lương thực cho chúng ta thì giá là 1 đồng vàng 5 tấn.

Như vậy với 1 triệu tấn lương thực nếu quy đổi thành tiền theo giá lương thực thời điểm ký kết khê ước thì chúng ta cho Alex Lucifer mượn 3334 tử kim tệ.
Theo thỏa thuận, Alex Lucifer đã trả cho chúng ta cả gốc lần lãi số lương thực đã mượn là 1 triệu tấn lương thực và 50 nghìn tấn lương thực lãi suất nhưng....nhưng" Tên thuộc hạ ấp úng nói.
"Nói!" Thái Tử Anzo lớn tiếng.
"Nhưng thời điểm tên Alex Lucifer đem trả lương thực cho chúng ta giá lương thực ngoài thị tường là 5 tấn cho 1 đồng vàng nên tính ra là hắn mượn của chúng ta 3334 tử kim tệ nhưng trả lại cho chúng ta 2100 tử kim tệ." Tên thuộc hạ nói trong nước mắt.
Hắn sống bao nhiêu năm rồi lần đầu mới gặp cái thể loại này, mượn hơn 3000 tử kim tệ mà trả lại có 2100 tử kim tệ đã thế lại không thể tìm ra cách nào để bắt bẻ đòi lại, mà mẹ nó nhục nhất là trong số 2100 tử kim tệ còn có cả lãi suất 5%.
Thần mẹ nó lãi suất, chưa bao giờ nghe qua cái kiểu lãi suất như vậy cả.
Hắn lần này cũng đi theo ăn hôi, cuối cùng mất trắng, tâm tự tử đều có.
"Vậy hơn 1234 tử kim tệ của ta đi đâu rồi hả? Nó đi đâu rồi?" Thái Tử Anzo không kìm chế được cảm xúc hét lên.

"Thần...!Thần không biết." Tên thuộc hạ vẻ mặt nhăn nhó đáp.
Hắn mà biết tại sao biến mất thì giờ hắn cũng không đứng ở chỗ này mà khắp nơi đi vay tiền rồi.
"Một lũ vô dụng."Thái Tử Anzo không biết lại nhặt đâu cái ghế ném thẳng vào tên thuộc hạ đang báo cáo khiến cho hắn cũng nối tiếp đàn anh bay ra một góc tâm sự cùng tên thuộc hạ đầu tiên vẫn đang nằm đấy, sợ hãi mãi không giám đứng dạy.
"Ngươi cũng ra đây hóng gió à?" Tên ôm ghế bay ra góc phòng đầu tiên thấy có một tên khác cũng ôm ghế bay ra nằm cùng bèn lên tiếng chào hỏi.
"Ra đây ngắm cảnh nha, khung cảnh ở đây thật thơ mộng." Tên bay ra sau cũng lên tiếng đáp lại.
"TIếp tục báo cáo đi." Có vẻ như đáp ghế rất giúp ích cho giải tỏa tâm trạng nên Thái Tử Anzo đã bớt giận đi đôi chút nói.
"Chúng ta hiện tại còn hơn 2 triệu tấn lương thực đã thu mua với giá cao nhằm mục đích đầu cơ tích trữ, hiện tại vẫn nằm ở trong kho không bán ra được, toàn bộ tiền của chúng ta bao gồm cả 5000 tử kim tệ đã vay mượn hiện tại chỉ còn mỗi lương thực, còn đúng hơn 2 triệu tấn lương thực.
Mà lương thực để lâu có thể sinh ra nấm mốc, ẩm ướt vân vân nên chi phí quản lý số lương thực này cũng phải tốn một..."
— QUẢNG CÁO —
Event
Rầm!
Tên thuộc hạ còn chưa kịp thông báo xong đã được Thái Tử Anzo cho gia nhập câu lạc bộ những người ôm ghế ngắm góc phòng.
----------------------------
Cùng lúc đó tại tầng 6 khách sạn Thực Tiên Lai.
Alex đã cho gọi quản gia thực tập Amori, thư kí Sophia và Farlay đến dùng bữa.
Lúc đầu khi thức ăn dọn lên chỉ có một mình Alex ngồi vào bàn ăn, những người còn lại là thuộc hạ không được phép ngồi cùng bàn ăn với chủ nhân.
Nhưng Alex kiên quyết ra lệnh cho bọn họ ngồi xuống ăn cơm chung, nếu không phải ngại vấn đề thân phận, Alex đã cho người làm giải chiếu ngồi khoanh chân ăn cơm.
Như vậy mới có cảm giác của một bữa cơm.
Nhưng nhìn chung khi mọi người đều ngồi xuống dùng bữa dù lúc đầu đám người Sophia có chụt rụt rè nhưng thời gian trôi đi cũng dần thích ứng với không khí bữa ăn, mội người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Nhất là khi vừa kiếm được một số tiền rất lớn, vào ai mà chả cười rách cả mồm.
"Thiếu gia, ngài làm cách nào mà có thể kiếm được một số lượng lớn lương thực như vậy?" Amori hỏi.
Vấn đề này hắn đã thắc mắc rất lâu nhưng chưa giám hỏi thiếu gia, hắn hỏi Sophia thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời đầy tính nhân văn là: Bí Mật".
Nghĩ nó cay.
Cuối cùng không kìm chế nổi sự tò mò nên hắn hỏi Alex.
"Chuyện này à, vậy để Sophia kể chuyện này đi, ta cũng rất tò mò muốn biết xem chuyến đi này như thế nào?" Alex lên tiếng
"Vâng thiếu gia" Sophia dừng một chút cải tổ lại những từ ngữ trong đầu rồi bắt đầu kể chuyện.
Trở lại thời gian hơn 7 tuần trước, khi mà Thái Tử Anzo trong bóng tối bắt đầu thao tác kế hoạch thu mua đầu cơ tích trữ lương thực khiến cho giá cả tăng cao.

Sau khi biết chuyện này hắn nhờ cha mình là Bá Tước Huber điều tra tất cả nhưng thông tin có thể hữu dụng giúp hắn, rồi trải qua 1 đêm vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào có thể chơi lại bọn chúng.
Cuối cùng sau khi vận dụng rất nhiều chất xám hắn nhớ tới cụm từ bán khống rất phổ biến ở thế giới kiếp trước nên hắn đã vạch ra một kế hoạch to lớn.
Một mặt tung hết lương thực ra bình ổn giá cả khiến cho giá lương thực tăng lên rất chậm và biểu hiện cho Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ thấy rằng lãnh địa Barum hết sạch lương thực rồi, sắp chết đói rồi.
Sau một thời gian giá lương thực tăng lên đáng kể Alex liền đi vay lương thực của Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ, hắn đã khéo léo đánh vào lòng tham của bọn chúng khiến cho bọn chúng không thể cưỡng lại được mà quyết định cho mượn.
Mà thứ khiến cho bọn chúng quyết định cho Alex mượn lương thực là bởi vị bọn chúng không hề biết đến nghệ thuật bán khống khiến cho một màn như vậy phát sinh.
Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ mất cả chì lẫn chài, còn đám thương nhân trục lợi sau vụ này ối người phá sản vì vay mượn quá nhiều tiền để lao vào thị trường.
Nhưng muốn chơi trò bán khống xong dìm giá lương thực để kiếm lời thì thứ quan trọng không thể thiếu được đó chính là lương thực, rất nhiều lương thực.
Vậy lương thực có từ đâu.
Alex phải thu thập toàn bộ tình báo về các vương quốc xung quanh vương quốc Antics và cả những quan hệ ngoại giao giữa các đất nước với nhau.
Cuối cùng hắn chọn Công Quốc Palasium, đây là một công quốc nằm ở phía nam, nơi chủ yếu là đồng bằng với khí hậu ôn hòa quanh năm rất thuận lợi cho việc trồng trọt.
Công Quốc chính là một vùng lãnh thổ được cai quản bởi một vị Công Tước.

Nhưng Công Quốc đặc biệt ở chỗ nó là một vùng lãnh thổ độc lập có bản chất như một Vương Quốc nhưng lại không đủ điều kiện để trở thành một Vương Quốc.
Nói chung Công Quốc giống như một đất nước nhỏ được cai quản bởi một vị Công Tước, người dân trong Công Quốc cũng có thể vị Công Tước cai quản Công Quốc là Vua
Công Quốc Palasium chính là một đất nước nhỏ bé được cao quản bởi Công Tước Palasium.
Vì là một đất nước nhỏ nên để có thể tồn tại được, những Công Quốc đó sẽ phụ thuộc vào một Vương Quốc khác hùng mạnh hơn để được che trở và bảo vệ trước những mối nguy đến từ Vương Quốc khác và những con quái vật hay thú triều...
Nói nôm na là những Công Quốc này sẽ nhận một Vương Quốc mạnh khác làm anh cả và hàng năm sẽ nộp một chút phí bảo kê gọi là triều cống.
Mà Công Quốc Palasium lại là một nước chư hầu của Vương Quốc Plasma hùng mạnh nằm ở phía nam đại lục.
Biết được những thông tin này, Alex liền bắt đầu thao tác.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn gom góp toàn bộ những chiếc thuyền vận tải trong lãnh địa và đi thuê những chiếc thuyền vẫn tải cỡ lớn và cỡ trung của thương hội Baron, sau đó cải hoán và treo cờ của những thương hội khác nhau sau đó lệnh cho Sophia dẫn đầu đoàn thuyền ra khơi.
Sau khi ra biển, quan sát không có chiếc thuyền nào khác gần đó, Sophia ra lệnh cho thủy thủ đoàn toàn bộ tháo hết cờ trên thuyền xuống thay hết bằng cờ của Vương Quốc Plasma, ngụy trang thành đoàn tàu của Vương Quốc Plasma, xong xuôi toàn bộ, cả đoàn thuyền hơn 30 chiếc tiến thẳng đến Công Quốc Palasium.
Những thành viên thủy thủ đoàn đều được Alex mượn từ Bá Tước Hubert, bọn họ đều được huấn luyện hết sức chuyên nghiệp và đặc biệt trung thành.
Đoàn thuyền lênh đênh trên biển hơn 3 tuần cuối cùng cũng tiến đến thủ đô của Công Quốc Palasium.
Vì đã chuẩn bị kĩ lưỡng nên rất nhanh Sophia được mời đến cung điện tham dự bữa tiệc tiếp đón.

Tại đây Sophia sẽ lấy thân phận là sứ giả của Vương Quốc Plasma.
Trải qua một loạt những nghi thức chào hỏi, giới thiệu và cả thăm dò, cuối cùng Sophia cũng bắt đầu đề cập đến vấn đề chính.
"Từ lâu đã được nghe nói Công Quốc Palasium là một đất nước xinh đẹp, Quốc Vương yêu dân như con, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả thật là như vậy, khi vọng 2 nước chúng ta sắp tới sẽ càng thân thiết gắn bó hơn." Sophia bắt đầu ca tụng.
Công Tước Palasium - Người cai quản trực tiếp Công Quốc nghe thấy vậy cũng cười cười gật đầu, mặc dù ông biết thừa điều này nghe rất giả dối nhưng người ta là sử giả đến từ Vương Quốc mà đất nước mình phụ thuộc, cũng không thể biểu lộ ra khuân mặt quá khó coi được.
"Hi vọng 2 đất nước chúng ta sẽ mãi tốt đẹp và gắn kết hơn, nâng ly." Quốc Vương nói.
Lại qua 3 lượt rượu, Sophia lên tiếng:
"Được biết năm nay Công Quốc được một mùa vụ bội thu, dân chúng khắp nơi ấm nó và giàu có, Quốc Vương của chúng tôi biết được cũng lấy làm vui mừng.

Chỉ là dân chúng Vương Quốc bọn ta năm nay gặp thiên tai khắp nơi, lại bị dị tộc quấy phá, nên khiến cho nhiều nơi bị mất mùa, dân chúng đói rét khắp nơi."
Nghe đến đây vua của Công Quốc cũng đã nhận ra ý đồ của đoàn sứ giả này.

Ông cũng kể khổ nói.
"Năm nay có vẻ như không được thuận lợi, bọn ta cũng phải chiến đấu với quái vật rất nhiều, hi sinh rất nhiều người."
Mặc dù là 1 đất nước phụ thuộc là chư hầu của nước khác nhưng có vẻ như Công Quốc Palasium không e ngại Vương Quốc Plasma.
Trải qua đánh giá sơ bộ, Sophia nhận ra răng nếu không làm cương lên thì có vẻ như Công Quốc sẽ không nể mặt đoàn sứ giả mình.
Rầm!
Sophia không nói nhiều nữa, cô đứng phắt dạy đập mạnh tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh lại:
"Mục đích của chúng ta đến đây thì Quốc Vương cũng biết rồi, ta không vòng vo nữa, năm nay Vương Quốc chúng tôi có việc động binh muốn mượn 1 năm lương thảo từ các ngài." Sopjhia nói.
Quốc Vương bị hành động của Sophia làm cho giật mình nhưng ông vẫn tỏ ra thản nhiên nói:
"Bọn ta cũng muốn giúp các ngươi nhưng mà trong đất nước bọn ta cũng chuẩn bị công tác quét dọn lũ quái vật, thật sự không có nhiều lương thảo.

Lần này ta có thể đưa cho các vị mượn 5 triệu tấn lương thảo để các vị về Vương Quốc báo cáo."
Thấy có thể lừa được 5 triệu tấn lương thảo mang về, Sophia bên ngoài thì tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong bụng lại vui muốn chết, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhưng nghĩ đến lời dặn của thiếu gia Alex mặc dù rất vui nhưng cô vẫn tỏ ra giận dữ:
"Chúng tôi không phải là ăn mày, Ngài đây là đuổi ăn mày sao, chúng tôi không ngại đường xa lênh đênh trên biển bất chấp nguy hiểm không phải đến đây để cầu xin các Ngài, ít nhất phải gấp 5 số đó."
Lần này đến phiên Công Tước nổi giận, không ngờ sứ giả lại được voi đòi Hai Bà Trưng.
Rất nhiều quan lại quý tộc của Công Quốc tham dự bữa tiệc cũng lên tiếng tỏ thái độ bất mãn.
"Dù chúng tôi là một nước chư hầu nhưng cũng không phải các vị muốn như thế nào thì thế." Một tên Quý Tộc nói
"Các người đừng có quá đáng, đây là Công Quốc Palasium không phải Vương Quốc của các ngươi." Người bên cạnh nói.
Khoa trương hơn còn có một vị đập mạnh cái cốc xuống đất, mặt mày hầm hồ tiến lên trước mặt Sophia:
"Các ngươi đây là muốn gây chiến sao, bọn ta mặc dù là nước nhỏ nhưng cũng không sợ các ngươi."
Tràng cảnh hết sức hỗn loạn, tất cả mọi ánh mắt và chỉ trích, quát tháo thậm chí là dọa nạt đều đổ dồn hết vào người Sophia.

Nhưng cô không hề tỏ ra sợ sệt hay nao núng, tất cả tràng cảnh này đều có sẵn trong kịch bản nên cô vẫn rất bình tĩnh.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Quý ngài đây chắc chưa thấy qua sức mạnh quân đội của chúng tôi nên mới nói như vậy." Sophia lạnh giọng nói.

Trong lời nói có mấy phần uy hiếp.
Lời nói của cô nhưng là một dây dẫn nổ kích hoạt quả bom, khiến cho toàn bộ mọi người xung quanh đều kích động chửi mắng thậm chí còn đòi ăn thua đủ với cô.
"Im Miệng!" Công Tước Palasium tức giận.
Một luồng sức mạnh bộc từ người Công Tước bộc phát ra xung quanh, ép đến mọi người, khiến cho mọi người xung quanh đều im lặng không giám nói.
Những người tu vị kém sắc mặt đều tái nhợt, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra ròng ròng, cố hết sức chống lại áp lực.
Sophia cũng vậy, tu vi của cô chỉ có mới cấp 3 trung cấp, ở đâu ra đủ sức có thể chống lại áp lực này.
Lúc này một người hầu luôn đi đằng bảo vệ cô cũng bộc phát sức mạnh, ẩn ẩn có thể chống lại Công Tước, thậm chí có thể đấu ngang tay.
Người này tên là Nicola, tu vi hiện tại vẫn là một ẩn số.
Nicola được Bá Tước Hubert phái đến trở thành người bảo vệ cho Alex từ sau vụ hắn đánh nhau với con Hải Thú lần trước.
Có Nicola bảo vệ bên cạnh, Alex cũng không từ chối, hắn chỉ nghĩ người đàn ông trung niên là thuộc hạ của Bá Tước Hubert căng lắm cũng chỉ có tu vi cấp 4 nên cũng không để ý nhiều.
Lần này Alex phái Nicola đi theo bảo vệ Sophia và đoàn thuyền đến Công Quốc.
Ai ngờ được Nicola lại có sức mạnh như vậy.
Sophia cũng giật mình quay người lại đằng sau, không ngờ thiếu gia Alex lại phái người có tu vi cao như vậy đi theo để bảo vệ cô.
Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ rằng Alex bỏ ra một số tiền lớn để thuê người này đến hộ tống đoàn thuyền.
Giật mình không chỉ có Sophia mà tất cả mọi người kể cả Công Tước cũng không ngoại lệ, tất cả đều mắt trợn tròn lên chấn kinh.
Một người bình thường mà lại có tu vi cao như vậy, hơn nữa còn là một tùy tùng đi theo bảo vệ cô gái này, rất nhiều người bắt đầu suy đoán thân phận thật sự của Sophia.
Sẽ không phải là Công Chúa chứ.
Công Tước Palasium toát mồ hôi nghĩ.
"Gấp 5 là không thể nào, chỉ có thể cho 6 triệu tấn lương thảo." Công Tước hạ giọng nói
Nhờ có Nicola mà bầu không khí trong phòng bắt đầu dịu xuống, Sophia cũng không hề bỏ lỡ cơ hội lần này cao giọng đàm phán.
"Như vậy quá ít, ít nhất cũng phải 25 triệu tấn."
Hai bên cò kè mặc cả một lúc cuối cùng thống nhất mượn 15 triệu tấn lương thảo, khoảng sản một số, các loại tài nguyên tu luyện vân vân.
1 tuần sau, khi đã chất hết hàng hóa lên thuyền, Sophia leo lên chiếc thuyền to nhất dẫn đầu đoàn thuyền trở về.
Khi đoàn thuyền rời xa Công Quốc Palasium được 2 ngày, Sophia ra lệnh cho thủy thủ đoàn hạ cờ của Vương Quốc Plasma xuống đem đi đốt, phi tang chứng cứ rồi ung dung quay thuyền về lãnh địa Barum.
Chỉ tội Công Tước Palasium, sau này muốn đòi nợ chỉ biết tìm Vương Quốc Plasma đòi, không liên quan gì đến Alex..

Bình Luận (0)
Comment